Tận mắt thấy cô bỏ phong bì vào thùng thư, bà thím cười tươi rồi rời đi.
Có học sinh thấy vậy, khó hiểu hỏi: "Cô ơi, bà ấy viết thư cũng không ai nhận, sao cô lại lãng phí một con tem như thế ạ?"
Tô Diên nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi lại: "Nếu chúng ta nói cho bà ấy sự thật, em nghĩ bà ấy sẽ phản ứng thế nào? Có thể tin, cũng có thể không tin. Cô chỉ không muốn phá vỡ giấc mơ đẹp của bà ấy thôi."
Mọi người nghe xong thì cái hiểu cái không, Khương Nguyên thở dài nói: "Ôi, cứ tưởng kiếm được tiền, ai ngờ còn phải mất một con tem."
Tô Diên nhẹ nhàng vỗ vai cô bé, an ủi rằng có lẽ một lát nữa sẽ có khách hàng đến.
Lúc này, từ cửa hàng hợp tác xã mua bán bên cạnh có một người đàn ông trung niên bước ra, mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, trông rất nho nhã.
Ông ấy đi đến trước mặt Tô Diên, nhã nhặn nói: "Đồng chí, phiền cô viết giúp tôi một bức thư, tôi đọc cho cô viết nhé."
Nghe vậy, Tô Diên hơi ngạc nhiên: "Nếu ông không có giấy bút, tôi có thể cho mượn."
Người đàn ông nghe xong khẽ cười một tiếng: "Vừa rồi thấy cô đối xử với chị gái kia khá tốt, tôi cảm thấy chắc chắn chữ của cô sẽ rất đẹp. Vợ tôi luôn bảo chữ tôi xấu, nên tôi muốn nhờ cô viết giùm một bức thư nhà."
Nói xong, ông ấy giơ tay phải lên giải thích thêm: "Hơn nữa, cổ tay tôi bị thương, nên muốn tìm người viết thay."
Tô Diên nhìn vào cổ tay ông ấy, quả thật chỗ đó quấn mấy vòng băng. Cô hiểu ra rồi cười, nói giá viết thuê, thấy ông ấy đồng ý, cô mới cầm bút chuẩn bị viết.
Dưới sự kể chuyện của người đàn ông, một bức thư nhà nhanh chóng hoàn thành, địa chỉ gửi là Bắc Kinh.
Tô Diên dùng keo dán kín phong bì rồi đưa cho ông ấy: "Trên này chưa dán tem, ông có cần tôi dán giúp không?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Người đàn ông nhận thư, lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tự dán là được." Nói xong, ông ấy lấy một hào từ túi áo, đưa cho cô rồi nói lời cảm ơn.
Nhìn ông ấy đi xa, các học sinh đều rất vui mừng, vì đây là khoản tiền đầu tiên họ kiếm được trong ngày hôm nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-136.html.]
Kế đến, lại có vài người lần lượt tìm đến họ nhờ viết thư. Các học sinh tích cực tham gia, ai cũng muốn thử một lần.
Trong đó, một phụ nữ muốn nhờ người đến bệnh viện thị trấn giao hồ sơ bệnh án, Lý Thụ quen thuộc nơi đó nên Tô Diên để cậu nhóc đi.
Từ sáng đến chiều, mọi người kiếm được hơn ba tệ. Nếu không phải trời đầy mây thì họ còn muốn kiếm thêm nữa.
Mắt thấy sắp mưa, Tô Diên sắp xếp cho các tổ trưởng dẫn nhóm mình về nhà.
Đưa hết các học sinh về xong, cô và Khương Nguyên cũng vội vàng về nhà.
Khương Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, thấy mây đen dày đặc, lo lắng: "Cô ơi, cô đoán xem bao lâu nữa mưa mới rơi ạ? Sân nhà mình còn phơi nhiều quần áo lắm."
Tô Diên cũng nhìn thoáng qua bầu trời, điềm tĩnh hơn nhiều: "Cô đoán đến tối mưa mới rơi, không cần vội, chúng ta cứ đi từ từ."
Khương Nguyên nhìn cô, không tin lắm nhưng ngại cô là giáo viên nên không dám phản bác, chỉ dám thắc mắc trong lòng.
Do sắp có mưa lớn, người qua đường đều vội vã, khi họ gần về đến nhà, bất ngờ một tiếng sấm vang lên, Tô Diên giật mình.
Cũng ngay lúc đó, một bóng đen từ góc tường lao ra, khiến Khương Nguyên sợ hãi thét lên, suýt nữa hồn bay phách lạc.
Bóng đen đó bị tiếng kêu làm giật mình, "hừ hừ" vài tiếng rồi từ từ nằm bẹp xuống.
Tô Diên nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện trước mắt không phải là ma quỷ hay chuột mà là một chú chó đen nhỏ.
Chú chó đen nhỏ trông mới ra khỏi ổ không lâu, toàn thân đen tuyền không chút lông tạp, chỉ có đôi mắt là sáng rực.
Nó ngẩng đầu nhìn họ, đầy uất ức và ngơ ngác, trông rất đáng thương.
Cô bèn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Mày là của nhà ai đây? Sao lại ở chỗ này?"