Tiêu Chấn Sơn mới đến, cũng muốn tạo chút thành tích, sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta đáp: "Tôi giỏi nấu ăn nhất, hay tôi dạy mọi người cách xào chảo nhé?"
Cũng đâu phải mở quán ăn, chỉ làm món ăn bán làm hàng, rõ ràng không được. Tô Diên nghĩ một lúc, nhíu mày hỏi: "Anh biết làm món ăn nào đơn giản hơn không? Ví dụ như, dễ làm lại được ưa chuộng? Tốt nhất là các loại bánh gì đó."
Anh ta nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi chỉ biết xào nấu thôi, không làm được món bánh, cô vẫn nên tìm một thợ bánh mà hỏi thì hơn."
Hiện tại không trông cậy vào anh ta được, Tô Diên đành phải nghĩ cách khác. Cuối cùng, cô quyết định thực hiện theo kế hoạch ban đầu của mình.
Dạy các em viết thư, làm quen với từng con phố, viết thư thuê, chạy việc vặt cho người ta. Ngoài ra, còn có thể học một số kỹ năng sửa chữa, sửa vài món lặt vặt cho mọi người.
Thầy giáo vật lý của trường biết sửa đồng hồ treo tường, tạm thời trở thành thầy dạy sửa chữa của họ, địa điểm giảng dạy đặt tại phòng thí nghiệm của trường.
Để giúp mọi người có thể áp dụng ngay vào thực tế, Tô Diên còn đem chiếc đồng hồ treo tường ở nhà ra, để mọi người cùng nghiên cứu.
Sau vài ngày học tập, các em cũng đã nắm vững một số kiến thức, có thể sửa chữa những lỗi đơn giản.
Cuối tuần.
Dưới sự dẫn dắt của Tô Diên, họ đến nơi đông người, treo bảng dịch vụ lên, ngồi chờ khách hàng đến.
Mười phút sau, quả nhiên có một bà thím đi về phía họ, chỉ vào mấy chữ [Viết thư thuê] hỏi: "Cô gái, viết giúp tôi một bức thư cần bao nhiêu tiền?"
Tô Diên đáp: "Một hào một bức thư."
Bà thím nghe vậy không chút do dự, lấy một hào ra khỏi túi, đưa cho cô rồi nói: "Tôi muốn viết một lá thư cho con trai tôi, nó ở ngoài tỉnh, đã mấy năm rồi chưa về nhà, tôi chỉ muốn biết nó sống thế nào."
Lời vừa dứt, mắt bà thím đã đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-135.html.]
Vì đây là lá thư viết thuê đầu tiên, Tô Diên tự tay viết, cô nhẹ giọng hỏi: "Thím ơi, thím muốn nói gì ạ? Thím nói, tôi viết, viết xong tôi sẽ đọc lại, rồi thím xem có hài lòng không nhé?"
"Hầy! Cảm ơn cô gái!"
Bà thím suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng: "Cô cứ nói với nó, mọi thứ trong nhà đều ổn, không cần lo lắng. Nó ở ngoài, nếu có thể về thì tốt, nếu không về được cũng không sao, đợi tôi gom đủ tiền có thể đi thăm nó. Còn nữa... phải giữ gìn sức khỏe, nhất định phải hòa thuận với người xung quanh. Đừng bao giờ đắc tội với ai, thà chịu thiệt, cũng đừng gây gổ với người ta."
Tô Diên ghi chép từng điều, viết liền một mạch ba trang giấy, sau đó đọc lại cho bà thím nghe, bà thím nghe xong cười rạng rỡ, vô cùng hài lòng.
"Được rồi! Cứ viết như vậy đi. Cảm ơn cô gái!"
Thấy bà ấy thật sự hài lòng, Tô Diên gấp thư lại, đặt vào phong bì, dán tem lên, rồi hỏi địa chỉ gửi.
Bà thím liền một mạch đọc địa chỉ ra, Tô Diên khẽ khựng lại.
Bởi vì, đó là địa chỉ của nhà tù Cáp Nhĩ Tân.
"Thím ơi, thím chắc chắn là gửi đến đây không ạ?"
"Tôi chắc mà, chỉ có điều thằng nhóc ấy không bao giờ gửi thư trả lời cho tôi, đôi khi nghĩ lại, tôi còn trách nó vô tâm nữa là."
Lúc này, có một thợ sửa xe đạp ghé qua, khẽ nói với Tô Diên: "Cô gái, cô đừng để ý đến bà ấy, bà ấy là một người điên. Con trai bà ấy bị tuyên án tử hình, bà ấy thường xuyên đến đây phát điên. Các cô mới đến nên không biết, người dân ở đây đều tránh xa bà ấy, chỉ có các cô là chịu khó nói chuyện với bà ấy thôi."
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nghe xong, Tô Diên sững sờ tại chỗ, im lặng một lúc rồi ghi địa chỉ, nói: "Thím ơi, thím xem lại địa chỉ có đúng không? Nếu không có vấn đề, tôi sẽ gửi miễn phí lá thư này đi giúp thím."
Bà thím cầm phong thư, cười tít mắt gật đầu: "Địa chỉ không sai, cô gái à cô gửi đi."
Thấy bà ấy vui vẻ như vậy, khoảnh khắc này, tâm trạng Tô Diên cực kỳ phức tạp. Làm như vậy, thực ra là không muốn phá vỡ ảo tưởng của một người mẹ, có thể cùng bà ấy diễn vở kịch này, cũng coi như không tệ.