Vừa đến trước cửa nhà, cô đã nhận ra điều khác biệt so với thường ngày… trên tường bao quanh sân có cắm đầy mảnh thủy tinh vỡ, tạo cảm giác an toàn hơn hẳn.
"Anh làm cái này đấy à?"
"Ừ, nếu anh không ở nhà, có những thứ này sẽ an toàn hơn một chút."
Sau đó, hai người đẩy cửa vào nhà, trong sân có những viên gạch than mới làm, chăn đệm cũng được phơi trên dây, thoang thoảng mùi thơm, bước vào bếp, gạo trắng bột mì đều có đủ cả.
Như là chuẩn bị sống lâu dài ở đây vậy.
Tô Diên khẽ nhướng mày, quay đầu hỏi anh: "Những thứ ở đây được sắp xếp ổn thỏa thế này, có phải anh sắp nhận nhiệm vụ rồi không?"
"…" Phó Mặc Bạch kinh ngạc trong giây lát, rồi nhanh chóng thừa nhận: "Cấp trên có kế hoạch, nhưng thời gian chưa được xác định."
Nghĩ đến việc anh sẽ rời xa mình, Tô Diên ngước nhìn vào đôi mắt anh, lòng dâng lên một nỗi niềm lưu luyến: "Anh có biết sẽ đi bao lâu không?"
"Chuyện này cũng chưa rõ, mọi thứ đều phải tuân theo sự sắp xếp của cấp trên."
Cô biết có hỏi thêm cũng không thể biết thêm điều gì, nên không nói về chuyện này nữa.
Đêm ấy, cả hai người trong một môi trường mới đều có chút kích động. Tô Diên nhớ lại những lời thì thầm mà Văn Yến từng nói, nên hiếm có khi chủ động.
Khuôn mặt đỏ bừng, cô ngồi lên. Mái tóc đen dài xõa tung, tựa như một yêu tinh trong núi hoang, đẹp đến mức không gì tả được.
Phó Mặc Bạch nhìn cô đăm đăm, lồng n.g.ự.c anh phập phồng dữ dội.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tô Diên không thể chịu đựng thêm nữa, cất giọng mềm mại tố khổ: "Mệt quá, chừng nào anh mới xong đây?"
Đôi mắt người đàn ông đỏ như tơ máu, anh bỗng dưng ngồi dậy rồi hôn mạnh lên môi cô...
*
Sáng hôm sau, mưa to chưa đến, Phó Mặc Bạch lại nhận được thông báo từ cấp trên, năm ngày sau anh sẽ phải đi công tác ở tỉnh ngoài.
Những ngày tiếp theo, ngoài thời gian làm việc, Phó Mặc Bạch và Tô Diên gần như không rời nhau nửa bước. Những người hàng xóm trong khu thấy vậy đều khen tình cảm hai người thật tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-134.html.]
Đêm trước khi đi, Phó Mặc Bạch giúp cô sắp xếp hành lý, nghiêm túc dặn dò: "Hầu hết những người hàng xóm trong thị trấn đều rất nhiệt tình, nếu em gặp khó khăn mà không có ai giúp đỡ, em có thể tìm chị Dương ở sân trước, anh đã nói với chị ấy rồi."
Thấy anh lo lắng chu đáo cho mình, Tô Diên bất đắc dĩ cười nói: "Em đã là người lớn rồi, không cần anh phải lo lắng. Chỉ là anh đó, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu dám mang thương tích trở về, năm nay anh đừng mong ngủ chung phòng với em."
"..." Phó Mặc Bạch dùng ngón tay gãi gãi chân mày, thầm nghĩ cô gái này thật là tàn nhẫn.
Sợ cô lo lắng quá nhiều, anh chỉ có thể cam đoan: "Em yên tâm, anh sẽ bình an trở về."
Ba giờ sáng hôm sau.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Phó Mặc Bạch mặc quân phục, xách túi hành lý đơn giản, hôn lên trán cô một cái rồi chuẩn bị xuất phát.
Tô Diên đứng ở cửa, vẫy tay chào anh.
"Nhớ những gì em nói, phải an toàn trở về."
"Ừm, anh sẽ, em cũng phải tự chăm sóc bản thân đấy."
Tô Diên gật đầu, dõi theo bóng anh biến mất trong màn đêm. Khi cô quay về nhà, chỉ cảm thấy trong lòng trống trải, ngay cả căn nhà cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Đến khi trời sáng, cô mới xách túi hành lý, rời khỏi đại viện quân khu.
Nghe nói cô sẽ ở lại thị trấn lâu dài, Khương Nguyên tự nguyện đề nghị ở chung với cô. Nhà có thêm một người, cũng tăng thêm chút hơi ấm, mỗi ngày Tô Diên đi làm về, ba điểm một tuyến đường, xem như thích nghi tốt đẹp.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng ba.
Trong sự mong đợi của mọi người, hoạt động vừa học vừa làm lại một lần nữa bắt đầu.
Giáo viên lao động mới của trường tên là Tiêu Chấn Sơn, cùng Tô Diên chịu trách nhiệm hoạt động này.
Tiêu Chấn Sơn người cũng như tên, cao to như ngọn núi, nghe nói là em vợ của hiệu trưởng, trước đây từng làm đầu bếp ở huyện bên, còn vì lý do gì đến đây? Không ai biết rõ nội tình.
Có lẽ vì vẻ ngoài, học sinh có phần e dè anh ta.
Trước cuộc họp, Tô Diên và anh ta thảo luận: "Thời tiết dần ấm lên, tiếp tục làm bánh trôi hấp nhân đậu thì không ổn nữa. Anh có ý tưởng gì hay không?"