Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:33:12
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái này tặng cho em, mấy ngày nữa em sẽ cần dùng trong lúc thi đấy."

Lý Thụ nhận hộp bút sáp màu đủ mọi màu sắc, trong lòng cảm động, đồng thời muốn nói lại thôi.

Đoán được cậu nhóc muốn hỏi điều gì, Tô Diên kiên nhẫn giải thích: "Em đừng vội, nếu không có gì bất ngờ thì giữa tháng này chúng ta sẽ mở lại hoạt động vừa học vừa làm thôi. Những ngày này, em cứ dồn hết tâm huyết vào việc chuẩn bị các tác phẩm hội họa của mình đi. Từ hôm nay, mỗi giữa trưa em phải ăn cơm cùng cô."

Lý Thụ khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu từ chối: "Em về nhà ăn trưa, cô cứ ăn một mình đi ạ."

Từ trường đến nhà cậu nhóc đi về mất hơn hai tiếng, câu này vừa nghe đã biết là nói dối. Tô Diên không để cậu nhóc từ chối: "Nhớ kỹ, trưa nay đợi cô ở lớp. Nếu cô không thấy em, sau này em không cần tham gia hoạt động vừa học vừa làm nữa."

Lý Thụ mím chặt môi, ngập ngừng một lát, không dám nói không.

Đến trưa, Tô Diên lấy từ túi ra những chiếc bánh bao đã chuẩn bị sẵn, phát cho Lý Thụ và Khương Nguyên mỗi người ba cái, cô giữ lại hai cái.

Khương Nguyên vừa cắn bánh bao, vừa thỏa mãn nói: "Bánh bao do chồng cô làm ngon quá, còn ngon hơn cả ở tiệm cơm nữa."

Lý Thụ chỉ ăn từng miếng nhỏ, cuối cùng chỉ ăn hết một cái.

Thấy vậy, Tô Diên dịu dàng hỏi: "Em đang tuổi ăn tuổi lớn, sao lại không ăn hết hai cái kia?"

"Em đã no rồi, hai cái còn lại, cô ăn đi ạ."

Cậu nhóc rất hiểu rõ trong thời buổi này, lương thực là thứ quý giá nhất, làm người không thể quá tham lam.

Tô Diên im lặng trong giây lát, rồi nhét chiếc hộp đựng bánh bao vào túi xách của cậu nhóc, nghiêm nghị nói: "Trưa không ăn hết, có thể để dành buổi tối ăn tiếp, có sức khỏe thì học hành mới tốt được. Đây không phải là cô cho không em đâu, sau này cô sẽ đòi lại tất cả."

Khương Nguyên cũng khuyên nhủ: "Cậu nên nghe lời cô giáo đi, nhìn cậu gầy nhom như thế kia, không chịu ăn, đến lúc gió thổi cũng bị cuốn bay mất đấy."

Lý Thụ hiểu rõ lòng tốt của họ, cậu nhóc nắm chặt dây túi, cúi đầu cảm ơn Tô Diên thật sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-133.html.]

Chiều tối tan học, Phó Mặc Bạch đã đợi sẵn ở cổng trường. Khi có giáo viên nhìn thấy, đều nhiệt tình chào hỏi, anh cũng mỉm cười đáp lại, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Tô Diên bước ra cổng trường, vui vẻ bước đến bên anh, đưa túi xách và bình nước cho anh: "Anh đợi lâu chưa? Sao không đợi trong xe?"

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Phó Mặc Bạch đón lấy đồ, giả vờ thần bí nói: "Vì anh muốn cho em một bất ngờ, nên không thể đợi thêm, muốn đến sớm một chút."

Nghĩ đến chú cún đen mà trước đó anh đã nhắc tới, Tô Diên lập tức sáng mắt: "Là bất ngờ gì thế?"

Người đàn ông đẩy nhẹ vai cô về phía xe, khi mở cửa xe, chỉ thấy trên ghế sau có một chiếc radio.

"Sợ em thấy buồn chán, cái này để ở thị trấn, khi anh không có ở đây, em có thể nghe nó giải khuây."

Tô Diên nhìn chiếc radio mới tinh ấy, trong đáy mắt thoáng qua chút thất vọng, nhưng vẫn chân thành cảm ơn: "Anh chu đáo thật, em thích lắm, cảm ơn anh."

Phó Mặc Bạch nhận ra sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô, không kìm được bật cười: "Sáng nay anh đã đến chợ, nhưng chưa tìm thấy chú cún con như em nói. Chuyện này phải tùy duyên, biết đâu vài ngày nữa lại gặp."

Thấy anh tinh tế như vậy, Tô Diên không khỏi ngạc nhiên.

"Sao anh nhìn ra được chứ? Không hổ danh xuất thân từ quân nhân mà."

"Cảm xúc của em đều hiện hết lên mặt rồi, anh không muốn chú ý cũng khó." Người đàn ông nhẹ nhàng véo mũi cô, ánh mắt đầy yêu chiều.

Tô Diên ngượng ngùng cúi đầu, khẽ lẩm bẩm: "Em không có ý giục anh, chỉ là anh khiến em hiểu lầm thôi."

"Được rồi, là lỗi của anh. Hôm nay chúng ta đi ăn tiệm, em thấy sao?"

Về phần ăn gì, Tô Diên không có ý kiến gì cả.

Hai người đến một tiệm cơm quốc doanh, mỗi người gọi một tô mì nóng hổi rồi trở về nhà thuê.

Loading...