Một giờ sau.
Hai bên đều ngồi trong phòng khách, Tô Diên rót vài tách trà, để Phó Mặc Bạch bưng tới cho mọi người.
Đây là lần đầu tiên cô làm bà mối, không có kinh nghiệm gì, cũng chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì.
May mà Thẩm Tình có kinh nghiệm, sắp xếp giúp cho cô: "Hiểu Hồng, hay là cô với phó doanh trưởng Khâu ra ngoài đi dạo một chút, hôm nay thời tiết đẹp, rất thích hợp để đi dạo."
Khâu Dã thấy thế, cũng ngỏ lời mời Dương Hiểu Hồng: "Tôi dẫn em đến thư viện dạo nhé, nếu thích cuốn sách nào, em có thể mượn bằng tên tôi."
Dương Hiểu Hồng vốn không có hứng thú đọc sách, nhưng lại tỏ ra hào hứng: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đi ngay bây giờ thôi."
Khâu Dã vội gật đầu đồng ý.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Đến khi tiễn hai người họ ra ngoài, Tô Diên mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thán rằng làm bà mối thật không dễ dàng chút nào.
Thẩm Tình đứng bên cạnh cười nói: "Có gì mà khó, điều kiện của cả hai bên đã biết tương đối rõ rồi, nếu họ ưng nhau thì để họ tự do một chút, thành hay không thì cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể quyết định."
Tô Diên giơ ngón cái lên, vô cùng khâm phục.
Khương Tùng lặng lẽ lắng nghe, đột nhiên hỏi Thẩm Tình: "Sao em biết nhiều như vậy?"
Thẩm Tình bị nghẹn lời, không thể nào nói với anh ấy rằng trước đây mình từng đi xem mắt, chỉ là không thành công được.
"Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy qua heo chạy mà? Mấy người các anh đều quá khép kín, không thích quan sát mọi người xung quanh, không hiểu sự đời."
Tô Diên cảm thấy lời của cô ấy rất có lý, bắt đầu nghiêm túc tự ngẫm lại.
Mà kết quả của cuộc xem mắt này là: Khâu Dã và Dương Hiểu Hồng chính thức trở thành một đôi!
*
Thời gian trôi qua, thoắt cái đã đến ngày khai giảng.
Trước ngày khai giảng một hôm, Tô Diên dọn dẹp từng ngóc ngách trong nhà, ngay cả kính cửa sổ cũng được cô lau sạch bóng.
Phó Mặc Bạch thấy vậy, có chút lo lắng: "Em làm gì vậy? Nếu không biết còn tưởng em chuẩn bị đi xa không đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-131.html.]
Cô đặt chiếc khăn lau xuống, thản nhiên đáp: "Em chỉ thấy thời tiết đẹp, tâm trạng cũng vui vẻ hơn, nên muốn hoạt động cơ thể một chút."
Nghe cô nói thế, anh lặng lẽ thở phào: "Để anh làm cho, ngày mai em còn phải đi dạy học, đừng để mệt quá."
Trước khi kết hôn, hai người đã bàn bạc kỹ lưỡng, công việc ở trường trung học trong thị trấn sẽ không từ bỏ.
Nếu có thời gian, Phó Mặc Bạch sẽ đưa đón cô. Nếu không có thời gian hoặc gặp thời tiết xấu, Tô Diên sẽ ở lại căn phòng thuê trong thị trấn.
Phó Mặc Bạch sẽ cố gắng đưa đón cô, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Hay là, chúng ta nuôi một con ch.ó nhé, nếu anh không ở nhà, nó có thể bầu bạn với em."
Mắt Tô Diên sáng lên: "Thật không? Chúng ta sẽ mua ở đâu?"
"Ngày mai anh đi chợ xem thử, không vội, nuôi chó cũng cần hợp duyên."
"Ừm, em thích chó đen, tốt nhất là có chân trắng, chắc chắn sẽ rất đáng yêu."
"Được, nếu có con nào như thế, anh sẽ mua ngay."
Nghĩ đến việc ngày mai phải đi làm, Phó Mặc Bạch mua một miếng thịt heo lớn và một con cá to, dự định nấu một bữa tối thịnh soạn để bồi bổ cho cô.
Trong bếp, Tô Diên đứng bên cạnh anh, giúp anh nhặt rau: "Em nghe nói ngày kia có mưa to, hay tối mai anh đừng đến đón em, em ở lại thị trấn là được."
Phó Mặc Bạch đang cắt thịt, động tác bỗng ngừng lại, không do dự mà phản đối: "Mới khai giảng ngày đầu tiên đã sống xa nhau, anh không chấp nhận."
Lúc này, Tô Diên nhìn anh, cảm thấy anh thật trẻ con, không khỏi bật cười: "Em là vì tốt cho chúng ta, nếu ngày kia mưa to, không những làm lỡ việc mà còn dễ xảy ra tai nạn, đến lúc đó mất nhiều hơn được."
Phó Mặc Bạch nghe xong im lặng không nói, coi như đã đồng ý với sắp xếp của cô.
Đêm đó, anh hiếm khi dịu dàng, quấn quýt cô hết lần này đến lần khác, khiến cô như chìm trong mây, hơi ấm kéo dài không dứt...
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa hửng sáng, hai người đã lên đường.
Trong xe jeep, Tô Diên cầm bánh bao nhân thịt, ngồi trên ghế phụ buồn ngủ không chịu nổi. Phó Mặc Bạch đắp áo khoác quân đội lên người cô, mắt nhìn phía trước, nghiêm túc lái xe.
"Em ăn sáng trước rồi ngủ tiếp, lát nữa bánh bao nguội mất."