Tô Kiến Quốc nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn chưa cầm lấy chén rượu: "Chỉ cảm ơn điều này thôi sao?"
"Ngoài ra, con cũng phải cảm ơn cha vì đã không phản đối con và cô ấy ở bên nhau."
Theo lý thuyết, trong tiệc cưới, con rể thường sẽ cảm tạ công ơn dưỡng dục của cha mẹ nhà gái, nhưng Phó Mặc Bạch lại chẳng nhắc đến điều này.
Tô Kiến Quốc lạnh lùng, nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, cũng cảnh cáo: "Diên Diên mãi mãi là con gái của tôi, dù đã kết hôn, điều này cũng không thể thay đổi. Nếu cậu dám có ý nghĩ gì sai trái, dù là ai chống lưng cho cậu, ở trước mặt tôi cũng không có tác dụng."
Những người xung quanh không rõ tình hình, tưởng rằng đây là lời cảnh báo của cha vợ dành cho rể, chỉ có Phó Mặc Bạch biết, những lời cảnh cáo này không đơn giản như vậy.
Anh mỉm cười, cam đoan với ông ta: "Cha yên tâm, cả đời này con chỉ sẽ tốt với mỗi Diên Diên, không để bất cứ ai bắt nạt cô ấy. Dù có phải liều mạng, con cũng sẽ bảo vệ cô ấy, giãi bày hay trút giận thay cô ấy."
Những người khác không hiểu, vỗ tay hoan hô, đều khen anh là rể tốt, có ý thức cao. Lại khen Tô Kiến Quốc có một người rể tốt, có thể bớt lo phần nào.
Nghe những lời này, Tô Kiến Quốc nghiến chặt răng, nỗ lực kiềm chế mới không đứng dậy lật bàn.
Tô Diên nhìn thấy cảnh này, cũng rót đầy rượu cho ông ta, cười nói: "Cha, hôm nay là ngày vui, cha uống thêm vài chén nữa nhé, cũng thay con cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ, con cũng không có ngày hôm nay, đều phải cảm ơn mẹ."
Nhắc đến Trương Lan Quyên, lúc này mọi người mới phát hiện mẹ của cô dâu không có mặt. Mọi người nhìn về phía Tô Kiến Quốc, định tìm kiếm câu trả lời từ ông ta.
Lần này, Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ông ta đột nhiên đứng dậy, tìm một cái cớ bất kỳ để rời khỏi nhà ăn.
Hai anh em nhà họ Tô nhìn nhau, để không gây thêm sự chú ý nên họ không đi theo. Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, ngoài bàn chính ra thì không ai để ý đến sự kiện nhỏ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-122.html.]
Người chủ hôn nhìn theo bóng dáng Tô Kiến Quốc đi xa, thì thầm hỏi Phó Mặc Bạch: "Người cha vợ của cậu có sao không đấy? Sao tôi thấy ông ta có vẻ buồn bực vậy?"
Phó Mặc Bạch mỉm cười: "Trước khi đến đây, ông ấy vừa cãi nhau với mẹ vợ tôi nên tâm trạng không được tốt, điều này dễ hiểu."
Người chủ hôn gật đầu đồng cảm, không hỏi thêm.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Tô Diên vẫn nhớ yêu cầu của Khâu Dã, khi chúc rượu với bàn bạn mình, cô đã giới thiệu sơ lược Khâu Dã và Dương Hiểu Hồng với nhau.
So với sự bình tĩnh của Dương Hiểu Hồng, Khâu Dã lại đỏ mặt e thẹn, cậu ta lén liếc nhìn cô ấy, cảm thấy mùa xuân của mình cuối cùng cũng đã đến rồi!
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Cho đến chiều tối, bữa tiệc mới kết thúc.
Do uống một chút rượu, má Tô Diên ửng đỏ, Phó Mặc Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cùng khách khứa chào tạm biệt.
Những người bạn ở thôn Bạch Vân đều phải về nhà, thấy Dương Hiểu Hồng cũng sắp đi, Khâu Dã liều mạng nháy mắt với Tô Diên, hy vọng cô có thể giúp mình.
Tô Diên hiểu ý, quay sang mọi người đề nghị: "Dù sao mọi người về thôn rồi cũng không có chuyện gì làm, vì vậy sao không ở lại đây thêm vài ngày. Ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan khắp nơi."
Dương Hiểu Hồng nghe vậy sáng mắt lên, là người đầu tiên giơ tay: "Tôi muốn ở lại chơi thêm vài ngày."
Thẩm Tình muốn đến tòa nhà bách hóa, cô ấy quay sang nhìn Khương Tùng bên cạnh, ý muốn rất rõ ràng. Khương Tùng luôn ưu tiên cho cô ấy, cũng nói sẽ ở lại cùng Thẩm Tình.
Phùng Thư Miêu vừa từ Bắc Kinh về, đang tha thiết nóng bỏng với đối tượng là Chu Triết nên không ở lại chung vui.
Cuối cùng, Phó Mặc Bạch tiếp tục sắp xếp cho ba người ở lại trong nhà khách, Dương Hiểu Hồng vì muốn tiết kiệm tiền, buột miệng nói: "Ở lại sẽ tốn không ít tiền, hay tối nay chúng ta ở chung, chật chội một đêm cũng được."