Đây là lần đầu tiên họ nuôi gà nên chưa có kinh nghiệm.
Sợ nuôi c.h.ế.t chúng, Tô Diên không dám chọn những con gà con quá nhỏ, cuối cùng chọn bốn con gà con tinh thần rất tốt.
Cô đưa cái rổ đựng gà con cho Phó Mặc Bạch, không biết tiếp theo nên làm gì. Chuẩn bị trước hôn lễ khá đầy đủ, có vẻ như không thiếu thứ gì.
Phó Mặc Bạch nhớ lại đồ đạc trong nhà lần nữa, đột nhiên nhớ ra còn một việc chưa làm.
"Chiều nay gia đình mẹ nuôi sẽ đến, nên anh đưa em về nhà trước rồi ghé qua nhà khách một chuyến."
Tiệc cưới sẽ được tổ chức vào sáng mai, các người thân từ phương xa sẽ đến Thanh Sơn vào hôm nay, quá đông người nên không tiện ở trong đại viện quân khu, anh chỉ có thể sắp xếp cho mọi người ở trong nhà khách.
"Hay là em đi chung với anh đi, về nhà cũng chẳng có việc gì làm." Tô Diên cũng muốn nhân cơ hội này trò chuyện với anh một chút.
"Được, chúng ta đi thôi."
Hai người lái xe đến nhà khách gần quân khu, vừa xuống xe đã gặp ngay Tô Kiến Quốc, họ cũng đến đây đăng ký chỗ ở.
Văn Yến thấy Tô Diên thì sáng mắt, hưng phấn chạy lại ôm chầm lấy cô: "Diên Diên, tớ nhớ cậu quá! Dường như cậu còn xinh đẹp hơn trước nữa!"
Tô Diên ôm lại cô ấy, trên mặt rạng rỡ niềm vui sướng: "Tớ cũng nhớ cậu lắm! Sao không gọi điện báo trước cho tớ, để tớ bảo Mặc Bạch đến đón mọi người?"
Lúc này, Tô Kiến Quốc hắng giọng một tiếng, ngắt lời hai người.
"Con không nhìn thấy cha? Hay con hoàn toàn không để cha vào mắt?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-118.html.]
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nghe những lời này, bầu không khí xung quanh thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
Tô Diên nhẹ nhàng mỉm cười: "Cha, cha nói gì thế? Cha không thay đổi nhiều so với năm ngoái, con vẫn có thể nhận ra cha mà."
Phó Mặc Bạch đi đến bên cô, quay sang Tô Kiến Quốc, ánh mắt thoáng qua nét lạnh lùng: "Bác Tô, bác có thể đến đây, chúng cháu thấy rất vui. Nếu có gì không hài lòng, bác có thể nói thẳng với cháu."
Thấy anh chặn trước người cô, tràn đầy lòng bảo vệ, Tô Kiến Quốc lạnh lùng nhíu mày: "Tôi chưa tính sổ với cậu đây, thế mà cậu lại ló mặt ra trước."
Tô Ái Dân nhìn hai bên, e ngại trước bối cảnh hùng hậu của Phó Mặc Bạch, vội vàng lên tiếng hòa giải: "Cha, hôm nay là ngày vui, nếu có gì chúng ta hãy nói sau, bây giờ đi đăng ký phòng trước đã."
Tô Ái Quân thấy vậy cũng hùa theo: "Anh cả nói đúng đấy ạ, cứ đứng đây mãi cũng không hay cho lắm."
Tô Kiến Quốc vẫn đanh mặt không nói gì. Tô Diên nhanh trí, cố ý hỏi: "Mẹ đâu ạ? Sao bà ấy không đến thế? Còn Tiểu Tuyết nữa, gần đây nó bận việc gì à?"
Nghe cô nhắc đến hai người này, sắc mặt Tô Kiến Quốc thay đổi, Văn Yến có ý xấu, chủ động chen vào giải thích: "Cách đây vài ngày, Triệu Tiểu Tuyết cứ khóc lóc đòi tự tử, mẹ thật sự hết cách nên ở lại nhà an ủi nó ấy mà."
Tô Diên nhướng mày, tò mò hỏi: "Vì sao vậy?"
Văn Yến vừa định trả lời lại bị Tô Kiến Quốc ngăn lại: "Ít nói chuyện phiếm đi, chúng ta về phòng trước."
Không dám làm trái lời ông ta, Văn Yến chỉ biết im lặng, sau khi sắp xếp xong chỗ ở, cô ấy và Tô Diên lại tụ họp.
"Cậu không biết đâu, cô ả Triệu Tiểu Tuyết đó thật biết gây chuyện ~ cô ta vay nợ không ít người trong đại viện, kết quả trước Tết mọi người xúm nhau đòi nợ cô ta, cô ta không trả được một xu nào. Chuyện này lọt đến tai cha, cha mắng cô ta một trận, kể cả Tiêu Kỳ cũng nói muốn chia tay, nói rằng nhà họ Tiêu không thể chấp nhận một người mất thể diện như vậy. Có lẽ cô ta nhất thời không chấp nhận nổi nên c.ắ.t c.ổ tay tự sát."
Đúng là trong tiểu thuyết có đoạn cốt truyện này, nữ chính muốn đầu cơ trục lợi nhưng bị người ta lừa, còn bị nam chính hiểu lầm nên tạo ra hiện trường tự sát giả.
Tô Diên nghe xong không thấy quá ngạc nhiên: "Bây giờ cô ta thế nào, khoẻ chưa?"