Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:31:12
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thụ mời họ vào nhà, ánh mắt mờ đục: "Mẹ em không ổn cho lắm, gần đây không thiết ăn uống gì, em sợ bà ấy sẽ xảy ra chuyện."

"Đi, đưa cô đến thăm bà ấy."

"Vâng, cô đi với em."

Lý Thụ dẫn cô đi nhanh đằng trước, Phó Mặc Bạch không vào theo mà đứng chờ ngoài sân.

Trong nhà, mẹ Lý nằm trên giường sưởi, đưa lưng về phía cửa, không thấy rõ tình trạng thực sự.

Tô Diên bước đến chỗ bà ấy, cười chào hỏi.

Nghe thấy giọng cô, lúc này mẹ Lý mới xoay người, ngồi dậy kinh ngạc nói: "Là cô giáo Tô hở? Sao cô giáo lại rảnh đến đây thế?"

Tô Diên đặt quà lên bàn, sẵn đó ngồi xuống mép giường đất: "Em đến thôn em xử lý vài chuyện, sẵn tiện thăm mẹ con chị luôn. Em nghe Lý Thụ nói gần đây chị ăn uống không vô à?"

"Không đời nào, ngày nào tôi cũng ăn một chén cơm lớn mà, cô giáo đừng nghe nó nói bừa." Mẹ Lý cười xấu hổ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút tinh thần.

Lý Thụ đứng cạnh gãi đầu, muốn nói lại thôi.

Tô Diên im lặng một thoáng, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay em đến đây là còn có chuyện muốn bàn với chị. Sau khi nhập học lại, em muốn đưa Lý Thụ tham gia một cuộc thi vẽ tranh toàn quốc, nếu đạt được thành tích cao, em ấy không chỉ có giấy khen mà trường học cũng khen thưởng nữa. Em mong chị có thể ủng hộ em ấy tham gia."

Mẹ Lý mím môi, gương mặt lộ vẻ khó xử: "Cô giáo à, thật ra… Tôi không định để nó học tiếp. Cô giáo cũng biết đấy, cha của nó mất tích rồi, chỉ đến lại mẹ goá con côi chúng tôi, trong bụng tôi còn một đứa bé chưa chào đời, tương lai phải sống ra sao còn chưa biết. Hiện giờ Lý Thụ nó là sức lao động duy nhất trong nhà, tôi cũng không còn cách nào khác…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-112.html.]

Nói đến đây, bà ấy đã khóc nức nở.

Tô Diên hơi nhíu mày, rồi kiên nhẫn khuyên giải: "Năm nay Lý Thụ mới mười bốn tuổi, dù có nghỉ học để làm nông thì với thân hình nhỏ bé của em ấy liệu có thể kiếm được bao nhiêu điểm công chứ? Thay vì vậy, chị hãy để em nó tiếp tục đi học, tương lai dùng kiến thức cải thiện cuộc sống."

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Sợ đối phương không nghe lời khuyên, cô lại lấy ví dụ về việc vừa học vừa làm.

Tiền kiếm được từ việc vừa học vừa làm là điều thực tế, họ có thể nhìn thấy tận mắt. Mẹ Lý không khỏi lâm vào trạng thái do dự, Tô Diên nắm chuẩn thời cơ tiếp tục nói: "Khi khai giảng, em định tổ chức các học sinh đến các nơi công cộng để viết thư giúp và chạy mấy việc vặt. Không chỉ rèn luyện được khả năng ứng biến mà còn có thể kiếm được tiền, một công đôi việc. Chẳng phải sẽ tốt hơn ở lại trong thôn làm nông kiếm điểm công ư? Chị cũng không muốn em nó ở độ tuổi này đã phải gánh vác những công việc nhà nông nặng nhọc đến còng lưng đâu đúng chứ?"

Tưởng tượng ra hình ảnh đó, mẹ Lý sững sờ một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ để con mình phải chịu khổ, đồng ý để nó tiếp tục đi học.

Sau khi nói chuyện với mẹ Lý xong, Tô Diên cười bước ra ngoài, Lý Thụ đi theo sau cô, không ngừng nói lời cảm ơn.

Cô dừng bước, vỗ vai cậu bé, nghiêm túc nói: "Những gì cô có thể giúp được cho em chỉ có vậy thôi. Sau này phải dựa vào sự nỗ lực của chính bản thân em, cô hy vọng cháu có thể chịu đựng được áp lực, tương lai sẽ xông pha tạo một mảnh trời cho riêng mình."

Lý Thụ mím chặt môi, gật đầu thật mạnh, cũng hứa sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mọi người.

Phó Mặc Bạch nghe vậy quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng đã đoán được đại khái.

Về lại thôn Bạch Vân.

Hai người cầm một túi kẹo lớn, đi từ nhà này sang nhà khác phát kẹo mừng. Nghe nói họ đã kết hôn, mọi người đều rất vui vẻ, những lời chúc mừng tuôn ra liên tục, lần đầu Tô Diên tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác khuôn mặt cứng đờ khi cười.

Đến chiều tối, nhà họ Khương cũng rất vui mừng khi thấy giấy đăng ký kết hôn của họ. Diệp Cầm huých nhẹ tay Khương Tùng, khẽ khiển trách: "Nhìn xem Mặc Bạch người ta đi, cũng trạc tuổi con mà họ đã kết hôn rồi, còn con không gấp gáp chút nào sao?"

Khương Tùng vô tội nằm cũng trúng đạn, lẳng lặng sờ mũi, không dám ngẩng đầu lên đáp lại. Chuyện anh ấy và Thẩm Tình có thể kết hôn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của cô ấy, nên anh ấy không thể quyết định được.

Loading...