Nghĩ đến năm 77 kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, Tô Diên dịu dàng an ủi cô bé: “Chỉ cần em cố gắng học hành, mọi thứ đều có thể.”
Cả đêm này, hai người ngủ cùng một chiếc giường đất, trò chuyện đủ điều, mãi đến hai giờ sáng mới đi ngủ.
Tám giờ sáng, thấy Tô Diên vẫn chưa dậy, Phó Mặc Bạch ngồi chờ ở nhà chính, vô cùng kiên nhẫn.
Diệp Khiết lại rất sốt ruột, không nhịn được đi qua đi lại: “Hay là để mẹ đi gọi con bé, một ngày hai đứa còn chưa kết hôn thì lòng mẹ vẫn chưa yên ngày đó.”
Phó Mặc Bạch ngăn cản: “Cứ để cô ấy ngủ thêm chút đi ạ, tay Tô Kiến Quốc chưa dài đến vậy đâu, ít nhất ông ấy không nhúng tay vào chỗ đăng ký kết hôn được.”
Nhưng Diệp Khiết vẫn rất lo: “Không được! Mẹ đi gọi nó, đợi đăng ký xong thì nó muốn ngủ thế nào cũng được.”
Nói xong liền xoay người rời đi, bước chân đầy vẻ hấp tấp.
Lúc này Tô Diên đang ngủ ngon lành, trong lúc mơ màng còn mơ thấy Phó Mặc Bạch, anh mặc một thân quân phục, đang nói gì đó với cô. Cô muốn chạy đến để nghe rõ hơn, nhưng ngay lúc này bị đánh thức.
“Diên Diên, đừng ngủ nữa, mặt trời chiếu thẳng đến m.ô.n.g rồi kìa.”
Cô nhíu mày không muốn thức dậy, cuối cùng bị Diệp Khiết lay tỉnh.
“Con còn phải đăng ký kết hôn với Mặc Bạch nữa đây, nhanh dậy đi!”
Nghe vậy, Tô Diên hoàn toàn tỉnh táo. Cô bật dậy, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ.
“Mẹ nuôi, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”
“Hơn tám giờ rồi, mau mặc quần áo đi, đợi con lên thị trấn thì chỗ đăng ký kết hôn của người ta đã tan làm luôn rồi.”
Sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm xong, hai người lái xe jeep đi ra ngoài.
Ở thời đại này, Tết Âm lịch không có kỳ nghỉ, mùng Ba đã phải đi làm bình thường. Lúc cả hai đến văn phòng đăng ký kết hôn, đằng trước đã có ba cặp đôi đứng xếp hàng.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-110.html.]
Tô Diên nhìn quanh bốn phía, không tự giác đến gần Phó Mặc Bạch hơn, tất cả dũng khí tối qua dần dần biến thành thấp thỏm.
Lúc này, Phó Mặc Bạch nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen: “Không sao, thủ tục đăng ký rất đơn giản, có anh đây rồi, đừng sợ.”
Thấy anh hiểu lầm, Tô Diên nhón chân thì thào bên tai anh: “Em không sợ lưu trình đăng ký, là sợ kết hôn với anh, giờ em thấy hơi hối hận rồi.”
Phó Mặc Bạch khẽ sửng sốt, sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, trả lời khí phách: “Giờ hối hận cũng vô dụng, bước vào cánh cửa này rồi, em đã là vợ của anh.”
Tô Diên cười nhìn anh, không trêu anh nữa, nói lời khen ngợi từ tận đáy lòng: “Anh đẹp thế này, con người cũng không tệ, em đâu có chỗ nào hối hận đâu, đương nhiên là gạt anh rồi. Chúng ta đi thôi, tranh thủ đăng ký sớm.”
Cô kéo anh đi xếp hàng, đằng trước vẫn còn hai cặp đôi, hai người họ có giá trị nhan sắc cao nhất.
Trong lúc xếp hàng, có một người phụ nữ đi đến hỏi: “Đồng chí, muốn chụp ảnh không? Ở tiệm chụp hình ngay đối diện ấy, năm hào một tấm.”
Tô Diên khoát tay, không định chụp ảnh ở đây.
Người phụ nữ thấy cô không d.a.o động, tiếp tục giăng mồi: “Nếu chụp hai tấm tôi có thể giảm giá cho cô. Hay là cô coi thử tay nghề chụp ảnh của tiệm chúng tôi trước cũng được, đảm bảo khiến cô hài lòng.”
Nói rồi cô ấy mở album trong tay ra, bên trong là từng bức ảnh trắng đen, kỹ thuật chụp ảnh cũng khá tốt.
Bỗng có một tấm ảnh khiến Tô Diên chú ý, cô chỉ vào đôi nam nữ trên đó, hỏi: “Bọn họ cũng chụp ảnh kết hôn à? Trông cũng đâu trẻ tuổi lắm đâu?”
Người phụ nữ nhìn theo tay cô chỉ, sắc mặt trở nên không quá tự nhiên: “Đó là chị gái với anh rể của tôi, người ta là vợ chồng đứng đắn, cô đừng nghĩ vớ vẩn.”
“Ngại quá, tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cô đừng để trong lòng.”
Ngoài mặt Tô Diên vẫn giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã ngơ ngác lắm rồi.
Ai mà ngờ được, vô tình nhìn vào ảnh chụp cũng có thể gặp người quen…
Chồng của Tô Diễm Ninh đúng là người không tầm thường, dám xây dựng gia đình mới sau lưng bà ta.
Sau khi cảm thán xong, Tô Diên cũng không rảnh nghĩ đến điều đó nữa, cô giao tất cả tài liệu cho nhân viên công tác, lẳng lặng chờ đợi thời khắc đóng dấu đỏ kia.