Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:31:05
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên thấy vậy không khỏi cười khẽ: “Trưởng thôn, chuyện là thế này, ngày mai bọn cháu định đăng ký kết hôn, muốn nhờ ông viết một tờ chứng nhận.”

Nói rồi cô móc một nắm kẹo mừng từ trong túi, dúi vào tay ông ấy.

Thấy đây không phải chuyện khó khăn gì, Trần Mãn Phúc cười ha hả, lòng thấp thỏm cũng dịu đi.

“Hoá ra là chuyện mừng! Vậy tôi đi viết liền, hai cháu ngồi đợi một lát nhé.”

Tô Diên và Phó Mặc Bạch thật lòng cảm ơn, dõi theo bóng dáng bước vào buồng của ông ấy.

Vợ của trưởng thôn vừa rót nước cho họ vừa hỏi han: “Phải chăng sau khi kết hôn, thanh niên trí thức Tô sẽ vào đại viện quân khu ở? Thế công việc trên thị trấn phải giải quyết thế nào? Không làm nữa à?”

Tô Diên bưng cốc nước ấm, cười đáp: “Tạm thời cháu không nghĩ quá nhiều, hết thảy đợi hai cháu kết hôn xong rồi tính.”

“Còn tính toán gì nữa, lấy chồng thì ăn mặc ở theo chồng, sau khi kết hôn có chồng nuôi, cháu còn làm việc chi nữa? Mệt mỏi lắm! Còn không bằng sớm sinh một đứa con.”

Vợ trưởng thôn càng nói càng hăng, còn hỏi Diệp Khiết: “Em gái à, em thấy chị nói chí lý không?”

“Chí lý, vô cùng chí lý! Vẫn là chị sáng suốt, chọn được một người chồng tốt cho mình.”

Diệp Khiết giơ ngón tay cái lên khen, khiến bà ấy vui tươi hớn hở.

Đúng lúc này, Trần Mãn Phúc cầm một tờ giấy chứng nhận bước ra khỏi buộc, thấy bọn họ nói chuyện rôm rả như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Ông ấy đưa giấy chứng nhận cho Tô Diên, cũng ân cần dặn dò: “Từ nay về sau cháu cứ việc coi chỗ này là nhà mẹ đẻ của mình, nếu cậu ta dám bắt nạt cháu, nhất định chúng tôi sẽ đứng ra thay cháu.”

“Cháu cảm ơn trưởng thôn.”

Không nói lời này có thực hiện được không, nghe vào tai cực kỳ ấm áp, Tô Diên hơi động lòng, sống mũi cay cay.

Phó Mặc Bạch cất giấy chứng nhận cho cô, hàn huyên thêm vài câu, bọn họ rời khỏi nhà trưởng thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-109.html.]

Trên đường đến nhà họ Khương, Diệp Khiết kéo cánh tay Tô Diên, hạ giọng nhắc nhở: “Mấy lời vợ trưởng thôn nói lúc nãy, con nghe chơi là được, tuyệt đối đừng học theo bà ấy. Cuộc đời người phụ nữ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân. Chỉ cần con có tiền có công việc, đi đến đâu cũng kiên cường được hết!”

Tô Diên gật đầu tán thành, thật ra cô cũng không coi lời khi nãy là đúng: “Con không muốn bỏ công việc giáo viên này, mẹ yên tâm đi ạ, lòng con hiểu rõ.”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Diệp Khiết vui mừng.

Không biết tự lúc nào, họ đã đi đến trước cửa nhà họ Khương.

Thẩm Tình và Khương Nguyên đang ngồi xổm trong sân chơi đánh quay. Lúc nhìn thấy Tô Diên, hai người không hẹn mà cùng bỏ bê con quay mà chạy đến trước cổng.

“Diên Diên, sao em về sớm thế?”

Người hỏi chuyện là Thẩm Tình, mấy hôm trước cô ấy bị viêm ruột thừa phải phẫu thuật nên năm nay không về Cáp Nhĩ Tân ăn Tết.

Tô Diên phân chia đồ ăn mình mua từ Cáp Nhĩ Tân về cho họ, ra vẻ thần bí nói: “Em có việc muốn thông báo với mọi người, đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Phó Mặc Bạch cầm túi lớn túi nhỏ đồ đạc đi theo sau họ, chưa đầy một tiếng đồng hồ, ai trong nhà họ Khương cũng biết tin tức hai người sắp kết hôn!

Vẻ mặt Thẩm Tình đầy hâm mộ, cũng muốn sớm kết hôn làm cô dâu xinh đẹp. Khương Nguyên lại vô cùng lo lắng, sợ rằng sau khi kết hôn, Tô Diên sẽ không làm giáo viên nữa.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Ngay trước mặt mọi người, cô bé không tiện hỏi gì, mãi đến đêm khuya, lúc Tô Diên chuẩn bị đi ngủ thì cô bé mới đến hỏi: “Cô ơi, sao đột nhiên cô muốn kết hôn vậy ạ? Trước đó em cũng chưa nghe cô nói gì mà.”

Tô Diên cũng không ngờ mình lại kết hôn nhanh như vậy, nhưng đời này cô đã chọn Phó Mặc Bạch rồi nên cảm thấy sớm hay muộn đều như nhau.

“Em đang định hỏi cô là sau này cô còn làm giáo viên nữa không chứ gì?”

“Ôi, cô lợi hại quá! Đoán chuẩn luôn!” Khương Nguyên trông mong nhìn cô, rất sợ nghe được câu trả lời làm mình khổ sở.

Tô Diên bị nhìn chằm chằm đến mức hơi mất tự nhiên, cô hắng giọng, đảm bảo nói: “Trước khi các em tốt nghiệp cô sẽ không rời khỏi đây, trừ khi có nguyên nhân không thể chống cự. Được rồi, em có thể yên tâm ngủ rồi đó.”

Nghe lời hứa hẹn của cô, Khương Nguyên cười xán lạn, nắm lấy tay cô lắc lư qua lại, không muốn buông ra.

“Cô giáo, cô tốt quá đi. Nếu cô có thể ở mãi bên em thì hay biết mấy.”

Loading...