Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:31:01
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Kiến Quốc là người rất khó nhằn, cần phải chuẩn bị tâm ký thật tốt. Tô Diên rất bình tĩnh: "Con đoán ông ấy sẽ không hành động ngay được. Dù không kiềm được thì có lẽ cũng chỉ gọi con về Bắc Kinh, lấy cớ người nhà bị bệnh gì đó."

Mười chín năm qua, cô biết tỏng kịch bản của người nhà họ Tô. Có điều cô muốn tiếp tục điều tra nên sẽ không về.

Diệp Khiết vỗ vai cô, nói lời an ủi: "Hồi chiều mẹ thử thêm vài lần, Tô Diễm Ninh cực kín miệng, đây không như tính cách trước kia của cô ta, mẹ đoán chắc chắn có chuyện gì đó trong này. Yên tâm đi, có mẹ ở đây, Tô Kiến Quốc không dám làm gì con đâu. Nếu ông ta dám bắt nạt con, mẹ sẽ liều mạng với ông ta."

"Mẹ nuôi, mẹ tốt với con quá. Mẹ cứ tin con, con không để bọn họ bắt nạt mình đâu."

Phó Mặc Bạch đi sau bai người, yên lặng lắng nghe hết thảy, nhíu mày trầm ngâm…

Bọn họ qua đêm ở nhà khách quân đội, ba ngày trước đó Phó Mặc Bạch đã chuẩn bị sẵn chỗ ở.

Anh ở phòng đơn, còn Tô Diên và Diệp Khiết ở phòng hai người. Mệt mỏi một ngày, Diệp Khiết đã ngủ sớm rồi.

Tô Diên rửa mặt xong, vừa định về phòng ngủ lại bị Phó Mặc Bạch gọi dừng bước.

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

Sợ anh nảy sinh ý nghĩ không nên có, cô bất giác lùi về sau một bước, khẽ hỏi: "Anh làm gì đó? Mẹ nuôi vừa ngủ, anh đừng đánh thức bà ấy."

"Anh tìm em có việc, đi với anh một lát."

Phòng Phó Mặc Bạch ở ngay bên cạnh, anh đẩy cửa phòng ra, đợi cô tiến vào, nhưng mãi không thấy cô vào.

"Có chuyện gì cần nói, anh cứ nói ở đây đi, em không vào với anh đâu." Tô Diên ôm chặt chậu rửa mặt, bày ra tư thế phòng ngự.

Như thế cực giống chú thỏ nhỏ bị dọa giật mình, thú vị và đáng yêu.

Người đàn ông hơi nhướng mày, nỉ non trêu ghẹo: "Em sợ gì chứ? Anh cũng đâu thể ăn thịt em. Hay là… Em hiểu sai gì rồi? Trong đầu đang chứa thứ gì không đứng đắn?"

Tô Diên đỏ mặt, vội phủ nhận: "Em mới không hiểu sai! Là đầu óc anh không đứng đắn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-107.html.]

Sợ anh lại nói lời gì lung tung, cô bước nhanh vào phòng anh. Trong ánh đèn m.ô.n.g lung, thứ đầu tiên ánh vào mi mắt là hoa trải khắp phòng, đủ mọi màu sắc. Trên bàn còn bày một bó hoa nhựa, hai ngọn nến đỏ, trông vô cùng nồng thắm.

"..."

Cô khựng bước, quay lại nhìn anh, vẻ mặt hơi ngơ ngác: "Sao lại thế này? Trước đó ở đây từng mở tiệc à?"

Phó Mặc Bạch bị cô chọc cười, lý do vừa ấp ủ khi nãy cũng suýt quên mất. Anh vội thu lại cảm xúc, móc một chiếc nhẫn vàng ra khỏi túi quần, từ từ đến gần.

Cuối cùng anh dừng lại trước mặt cô, trong ánh mắt thâm thuý chứa từng đợt sóng gợn: "Diên Diên, chiếc nhẫn này được mẹ anh để lại, giờ anh giao nó cho em, em gả cho anh nhé?"

Tô Diên khó tin mở to hai mắt, con người hơi rụt lại, trái tim đập thình thịch liên hồi, như thể thời gian ngừng lại ở giây phút này.

Phó Mặc Bạch nắm lấy tay trái của cô, kiên nhẫn chờ đợi, thật ra anh vô cùng căng thẳng, trong lòng hiện lên vô số kết quả.

"Sao đột nhiên anh lại muốn cưới em?"

Cô yên lặng nhìn anh, muốn tìm kiếm một đáp án.

Phó Mặc Bạch nghiêm túc nói ra ý nghĩ chân thật tự đáy lòng: "Anh thích em, muốn cùng em răng long đầu bạc, chỉ đơn giản thế thôi."

Lại lần nữa nghe được lời tỏ tình của anh, Tô Diên vẫn thẹn thùng, nhớ đến đủ mọi chuyện trong quá khứ, cô không chút do dự đồng ý ngay.

"Vậy sau này anh phải đối xử tốt với em, mãi mãi không thay đổi đấy."

Nghe cô nói vậy, Phó Mặc Bạch thoáng mừng như điên, nước da trắng nõn hiện lên vẻ ửng hồng. Anh cố gắng đè nén tâm trạng kích động, đeo chiếc nhẫn đó cho cô.

"Diên Diên, anh dùng thân phận một người lính đảm bảo với em rằng, anh mãi mãi sẽ trung thành với em, đối xử với em thật tốt."

Chiếc nhẫn vàng được đeo lên ngón áp út, kích cỡ vừa tay. Tô Diên và anh nắm tay nhau, bỗng cô nhón chân, hôn lên môi anh.

Như thể đóng dấu, lấy mối hôn này định chung thân.

Loading...