Thập Niên 70: Thiên Kim Giả Xuống Nông Thôn - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-04-27 13:30:57
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Diên hơi thất vọng, đồng thời lại cảm thấy kỳ lạ. Theo lý mà nói những chuyện xấu đó của Tô Diễm Ninh phải được giấu giếm mới đúng, nhưng bà ta lại nói cho người khác.

Còn thân thế của mình bà ta lại giữ kín như bưng…

Tàu hoả ầm ầm băng qua vùng đất khô tiến vào thành phố lớn.

Chẳng mấy chốc, bốn tiếng đồng hồ trôi qua, Phó Mặc Bạch xách túi hành lý dẫn hai người xuống tàu hoả.

Vì hôm nay là mùng Một tết, không phải ngày đến thăm bạn bè thân thích nên đường phố cũng vắng bóng người, chỉ có vài đứa nhỏ đang chơi đánh quay, vung roi nhiệt tình, làm bụi đất cũng văng lên theo.

Tô Diên lấy địa chỉ mình viết trước kia ra đưa cho Diệp Khiết: "Mẹ nuôi, mẹ biết đây là đâu không ạ?"

Diệp Khiết cầm tờ giấy đọc sơ qua, rất quen thuộc địa chỉ ấy: "Đi thôi, mẹ dẫn hai đứa đến đó."

"Chúng ta có cần mua chút đồ rồi qua không ạ?" Dù sao cũng từng là thân thích, trước kia chưa điều tra được thân phận, Tô Diên cảm thấy mình thân là vãn bối không thể thiếu lễ nghĩa, thế mới không bị lộ.

Diệp Khiết lại không để bụng: "Mua gì mà mua? Có mẹ ở đây rồi, không cần mua cho cô ta gì cả! Vả lại nay là mùng Một, hợp tác xã mua bán cũng đóng cửa rồi, con đi đâu mua đồ đây?"

Tô Diên nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện hễ là cửa hàng đều đóng cửa, đúng là không thể mua được gì.

Sau đó bọn họ đi bộ vào hẻm nhỏ Đại Tỉnh Tử, Diệp Khiết lần theo địa chỉ gõ vang cửa nhà Tô Diễm Ninh.

Khoảng hai ba phút sau mới có người mở cửa.

Người đàn ông trung niên mở cửa đeo kính đen, có vẻ hào hoa phong nhã. Nhìn thấy bọn họ, ông ta nao nao: "Mấy người tìm ai?"

Diệp Khiết đứng đằng trước, cười ha ha đáp: "Tôi là chị họ xa của Tô Diễm Ninh, đưa con gái với con rể đến thăm cô ấy, cho hỏi cô ấy có ở nhà không?"

Nhà họ Tô có nhiều thân thích, thường xuyên có người đến cửa móc nối quan hệ, người đàn ông không nghi ngờ gì, nhường đường để họ vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-105.html.]

Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️

"Mọi người vào đi, cô ấy đang ở trong nhà đấy."

Mọi người theo ông ta đi vào nhà chính, chỉ thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang ngồi ở chỗ kia vừa nghe phát thanh vừa cắn hạt dưa, trông rất nhàn nhã tự tại.

Diệp Khiết thấy vậy cất giọng chào hỏi: "Ui, mùng Một Tết mà trông em nhàn quá nhỉ?"

Tô Diễm Ninh giật mình, quay đầu vừa định phát giận, sau khi thấy người đến là Diệp Khiết thì hơi sửng sốt: "Chị dâu cả? Sao chị tới đây?"

"Đừng, chị cũng không còn là chị dâu cả của em đâu, gọi chị là được." Diệp Khiết ngồi xuống ghế, cười xán lạn với bà ta.

Nhưng Tô Diễm Ninh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, ngượng ngùng hỏi: "Chị tới đây… Anh cả em có biết không? Chị tìm em có chuyện gì đấy?"

Từ nhỏ bà ta đã sợ Diệp Khiết, hiện giờ vẫn vậy.

Diệp Khiết lườm bà ta một cái, giọng điệu khó chịu: "Chị tìm em thì liên quan gì đến anh cả của em? Em đừng nhắc ông ta trước mặt chị được không vậy? Còn nữa, chị không có việc gì là không đến thăm em được à?"

Tô Diễm Ninh mím môi, không dám nói không thể. Lúc này bà ta chú ý đến Tô Diên và Phó Mặc Bạch, mờ mịt hỏi: "Hai người ngày là ai vậy chị? Trông xinh gái đẹp trai phết."

Thấy bà ta không biết Tô Diên, Diệp Khiết không thấy bất ngờ, vì thế giới thiệu một cách sâu xa: "Đâu là con gái với con rể của chị, cướp được từ chỗ Tô Kiến Quốc đấy."

Ban đầu Tô Diễm Ninh sững sờ, sau đó nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt bà ta thoáng chốc tái xanh, ánh mắt liên tục lập loè, cũng ấp úng nói: "Chị, chị nói vậy là sao? Cô ấy là gì của anh cả em?"

Tô Diên quan sát phản ứng của bà ta, chủ động tiến lên, lễ phép mỉm cười giới thiệu bản thân: "Cô, cháu là Tô Diên. Cô còn nhớ cháu không?"

"Tô, Tô Diên?!" Bà ta khiếp sợ tại chỗ, chỉ ước gì gọi được ngay đến thủ đô.

"Cháu đã lớn như vậy rồi à?"

"Vâng, năm nay cháu mười chín tuổi, nghe mẹ cháu nói năm đó là cô chăm sóc cho Triệu Tiểu Tuyết, sau này đứa nhỏ lại biến thành cháu, không biết chuyện này là sao ạ?"

Loading...