Không biết chuyện của nhà Lý Thụ là ai lan truyền, ngày hôm sau tất cả học sinh đều biết.
Ở trước mặt cậu bé mọi người không dám nói gì, nhưng sau lưng lại thảo luận hăng say ra tam sao thất bản.
Đàm Lệ thấy vậy thở dài bất lực: "Thành tích học tập của em Lý Thụ vừa tiến bộ một chút, gia đình đã gặp chuyện thế này. Nếu cha cậu nhóc có thể về còn đỡ, nếu mãi mãi không về xem như hại thảm thằng bé rồi.
Ai cũng không thể lựa chọn cha mẹ ruột của mình, Tô Diên cũng than thở theo: "Hy vọng cậu nhóc kiên cường một chút, thành công qua được khó khăn này."
Đàm Lệ ở bên cạnh nghe, như suy tư gì đó. Một lúc lâu sau, cô ấy móc mười mấy tệ trong túi ra đưa cho Tô Diên: "Cô đưa cho cậu nhóc giúp tôi, tôi sắp phải đi rồi, chỉ giúp ích được nhiêu đây thôi."
Tô Diên nghiêng đầu nhìn cô ấy, lòng không nỡ: "Cô lấy vé xe rồi à? Định khi nào về Cáp Nhĩ Tân?"
"Tôi mua vé xe ngày mốt, đợi cô rảnh rỗi thì đến Cáp Nhĩ Tân chơi, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."
Lần này cô ấy rời khỏi thị trấn, sẽ không quay về nữa.
"Ừm, sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ đến tìm cô."
Hai người quen biết nhau lâu như vậy, sớm đã có tình cảm gắn kết rồi.
Đến hôm ly biệt, Tô Diên đi vào đài ngắm sao, đứng bên tàu hỏa đưa cho cô ấy một chiếc khăn quàng cổ. Chúc phúc cô ấy: Sau này cuộc đời rực rỡ, ngày càng tốt hơn.
Đàm Lệ nhận lấy khăn quàng cổ, quấn nó lên, cười xán lạn: "Cảm ơn cô, tôi thích lắm. Chúc cô mau chóng kết hôn, bạc đầu giai lão với chồng mình nhé."
Nói rồi lấy một túi giấy nhỏ từ hành lý ra đưa cho cô: "Đây là chị dâu tôi mua ở Cảng Thành, màu tươi quá không hợp với tôi, cô xinh đẹp như vậy chắc chắn rất thích hợp. Nó không phải món đáng giá gì, cô đừng chê nhé."
Tô Diên cầm lấy không hiểu ra sao, vừa định mở ra xem đã bị ngăn cản: "Là đồ nhỏ mặc bên trong, không bằng về nhà rồi xem, nhà ga người nhiều mắt tạp không tốt lắm."
Cô hơi sửng sốt, nghĩ là áo n.g.ự.c gì đó nên vội cất đi, không lật ra xem nữa.
Theo tiếng thông báo vang lên, Đàm Lệ bước từng bước lên tàu vẫy tay tạm biệt Tô Diên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-102.html.]
Cách cửa sổ xe, cả hai cười nhìn nhau, đến khi tàu hỏa càng lúc càng xa dần…
Vào hôm ba mươi Tết.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Phó Mặc Bạch đến thôn Bạch Vân, đầu tiên chúc Tết trước với mọi người nhà họ Khương, sau đó chở Tô Diên đến huyện Tây Hà, chuẩn bị đón năm mới cùng Diệp Khiết.
Hàng năm Diệp Khiết đều ăn Tết một mình, nghe bọn họ sẽ đến nên đã chuẩn bị sẵn đồ Tết, còn quét dọn nhà cửa sạch sẽ thơm tho.
Rồi đứng ở đầu hẻm, nhón chân ngóng chờ.
Xung quanh đều là hàng xóm thân thiết, có người thấy bà mặt mày hớn hở thì tò mò hỏi thăm: "Nhà chị có chuyện gì vui à? Sao trông chị vui thế?"
Diệp Khiết không giấu giếm, trả lời: "Con gái tôi đưa con rể về nhà, sao tôi không vui được?"
Bà vừa nói xong, Tô Diên và Phó Mặc Bạch đã xách theo rất nhiều quà vui vẻ đi đến.
Ngoại hình hai người xuất chúng, thu hút ánh nhìn của mọi người. Diệp Khiết thấy họ thì vui mừng khôn xiết, tiến lên phía trước hỏi: "Hai đứa ngồi xe gì đến đó? Mệt rồi đúng không? Chúng ta mau vào nhà thôi."
Tô Diên được bà nắm tay, lòng vô cùng ấm áp.
Hàng xóm thấy vậy đều rất ngạc nhiên: "Đây là con gái chị? Sao trước giờ tôi chưa nghe chị nhắc đến?"
Diệp Khiết ưỡn ngực, vô cùng tự hào nói: "Vì con gái tôi xinh đẹp, không nỡ để các người xem."
Mọi người nghe vậy cười òa lên.
Trong lúc nói chuyện, ba người đã bước vào nhà.
Phó Mặc Bạch đặt quà lên bàn, chủ động muốn vào bếp hỗ trợ nấu cơm.
Diệp Khiết không khách sáo với anh, sai anh g.i.ế.c gà trống trong sân trước, sẵn tiện vặt hết lông gà.
Phó Mặc Bạch cởi áo khoác quân đội ra, xắn tay áo lộ ra cánh tay rắn chắc rồi ra ngoài sân bắt gà. Tô Diên đứng bên cạnh nhìn, không khỏi cười khẽ, vừa định đi qua hỗ trợ lại bị Diệp Khiết túm đi nơi khác: "Không được quan tâm quá nhiều đến đàn ông, con càng để ý thì nó sẽ càng hất cằm lên mặt. Đợi lát nữa làm việc xong con đưa cho nó cái khăn lông là được."