"Giờ tôi phải sống thế nào đây? Sao Lý Đại Cường lại mất tích kia chứ?!"
"Mẹ Thụ Nhi à, chị đừng khóc, đứa nhỏ trong bụng quan trọng hơn. Nếu chị ngã xuống thì hai đứa nhỏ phải làm sao bây giờ?"
"Đúng đó, không chừng mấy ngày nữa là Đại Cường về à, em khóc mãi rồi bị bệnh thì sao."
"Các thím ơi, cuộc sống này khó khăn quá, tôi từ bỏ đứa nhỏ trong bụng này mất, cha nó không còn, tôi muốn nó làm gì nữa?!"
Sau đó là từng lời khuyên bảo vang lên.
Tô Diên đứng ngoài cửa nghe một lúc mới gõ cửa bước vào, mọi người thấy cô lập tức yên tĩnh lại.
Dưới ánh mắt của mọi người, cô nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được Lý Thụ đang trầm mặc ngơ ngác ngồi trong góc phòng.
Cô từ từ đến gần, nhét hồ lô ngào đường mình mua vào tay cậu bé, sau đó xoay người chào hỏi mẹ Lý.
Mẹ Lý nhìn cô, bà ấy gượng cười: "Cô Tô, sao cô lại đến đây? Có phải Lý Thụ làm gì khiến cô phiền lòng không ạ?"
"Không có, cậu bé ngoan lắm. Em nghe nói nhà chị xảy ra chút chuyện nên đến đây thăm."
"À à, vậy mời cô ngồi, đừng đứng đó."
Đúng lúc này, Lý Thụ từ trong góc đứng lên, nắm chặt xâu hồ lô ngào đường trong tay.
"Cô Tô, chúng em không sao, cô đi về trước đi ạ, em tiễn cô."
Đứa nhỏ bình thường luôn đùa cợt, hôm nay lại vô cùng trầm ổn. Tô Diên nhìn cậu nhóc, ánh mắt đầy đau lòng.
Chưa đợi cô lên tiếng, mẹ Lý đã chen vào nói: "Sao nhà ta không có việc gì được? Thằng cha c.h.ế.t bầm của con không biết đã đi đâu, để lại hai mẹ con mình sau này sống thế nào đây? Mẹ thấy con đừng có đi học nữa, vừa hay hôm nay nói với cô giáo một tiếng luôn đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-101.html.]
Tô Diên quay đầu nhìn bà ấy, giọng điệu ôn hòa: "Mẹ Lý Thụ à, chị đừng gấp, dù chuyện gì xảy ra cũng luôn có cách giải quyết. Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, trước tiên cứ ăn xong cái Tết này rồi suy xét vấn đề khác sau."
Người khác trong phòng nghe vậy cũng phụ họa theo: "Đúng đó, vẫn là giáo viên hiểu lý hơn, chị cứ ăn xong cái Tết này trước. Gần đây đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có chuyện gì đợi năm sau rồi tính."
"Còn chẳng phải à? Giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất."
Mọi người chị một câu tôi một câu, căn phòng lần nữa loạn thành nồi cháo. Lý Thụ thấy vậy, kéo cánh tay Tô Diên ra khỏi phòng bệnh.
"Cô giáo, nhà em thật sự không có việc gì, cô nên đi về đi ạ."
Thấy cậu bé vẫn cúi đầu, Tô Diên móc hai mươi tệ từ trong túi ra nhét vào túi áo của cậu bé: "Em cầm cái này dùng trước đi, sau này trả lại cho cô, nếu không đủ có thể đến tìm cô."
Nghĩ đến mấy hôm nữa cô phải đến Cáp Nhĩ Tân một chuyến, vì thế bổ sung: "Nếu cô không có mặt, em cũng có thể tìm anh trai Khương Nguyên xin giúp đỡ."
Lý Thụ vội móc tiền ra khỏi túi trả lại cho cô: "Cô giáo, em không lấy số tiền này được, cô cất vào đi ạ."
Nhưng tô Diên khăng khăng đưa cho cậu bé: "Giờ em đang cần dùng tiền, đừng nghĩ đến chuyện từ chối cô."
Tiền nằm viện, tiền dưỡng thai, tiền ăn Tết, gia đình mất đi sức lao động duy nhất, từng khoản tiền chồng chất, là người đều sẽ bị ép đến không thở nổi.
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Lý Thụ do dự, cuối cùng vẫn cầm lấy tiền.
Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt ầng ậng nước.
"Cô Tô, em cảm ơn cô. Mặc kệ sau này em có tiếp tục học hay không, em sẽ mãi mãi coi cô là người thân của mình."
Tô Diên nghe cậu bé nói vậy, nhíu mày: "Em không học thì làm gì được? Dựa vào hai điểm công của em có thể nuôi sống được người nhà sao? Nếu bây giờ em bỏ học, có lẽ nó sẽ trở thành điều tiếc nuối trong lòng mà em mãi mãi không qua được."
Nhớ đến lời mẹ vừa nói, Lý Thụ bỗng rơi nước mắt: "Thế em phải làm gì đây? Mẹ em sẽ không cho em học tiếp đâu."
Cậu bé vẫn còn là trẻ con, gặp phải đả kích này, khả năng chịu đựng được có hạn. Tô Diên im lặng một thoáng, nghiêm túc hứa hẹn: "Em đừng lo, đợi đến năm sau cô sẽ nói với mẹ em."