Đợt tuyết này đến giữa trưa hôm sau mới ngừng lại.
Vì tuyết đọng trên đường quá dày, suy xét đến vấn đề an toàn, Tô Diên ở lại nhà khách thêm ba ngày nữa.
Ba hôm này, Phó Mặc Bạch chỉ cần rảnh rỗi sẽ đến ở cùng cô, đến tối, hai người còn sẽ cùng đắp một chiếc chăn bông nói chuyện phiếm.
Thỉnh thoảng cũng sẽ tiến đến quá trình kia, nhưng lần nào cũng thu lại kịp thời. Đồng thời, Tô Diên cũng hiểu câu chúng ta nhịn là gì.
Lính dưới trướng Phó Mặc Bạch cũng nhận ra sự thay đổi của anh, lũ lượt chạy đến hỏi Khâu Dã tình hình.
Là một người độc thân, Khâu Dã cực chua chát: "Mùa xuân của thủ lĩnh các cậu đến rồi, chắc vài ngày nữa sẽ trở lại bình thường, nên các cậu quý trọng khoảng thời gian này chút đi."
Mọi người nghe xong kêu la inh ỏi, vô cùng mong rằng Phó Mặc Bạch sẽ luôn giữ trạng thái này.
Khâu Dã thấy thế, bất đắc dĩ an ủi: "Vậy các cậu chỉ có thể mong vợ cậu ta ghé thăm nhiều lần hơn."
Thế là hôm Tô Diên rời khỏi nhà khách, cô nhận được rất nhiều quà, đều là mọi người tặng cho, cũng tỏ vẻ không nỡ rời xa cô.
"Chị dâu à, chị phải thường xuyên đến đây nhé, chúng em đều sẽ nhớ chị."
"Đúng vậy, mỗi lần chị đến, doanh trưởng của bọn em đều rất vui mừng."
Thấy họ nhiệt tình như vậy, Tô Diên có chút được yêu mà sợ, không rõ ẩn ý sâu xa, liên tục vẫy tay chào tạm biệt mọi người.
*
Thời gian thoáng chốc trôi qua, chớp mắt đã đến mồng tám tháng Chạp.
Trong thời gian này, dưới sự hướng dẫn của Tô Diên, các em học sinh vô cùng nhiệt tình, đi khắp hang cùng ngõ hẻm kiếm không ít tiền nhuận bút.
Trong đó Lý Thụ và Khương Nguyên kiếm được nhiều nhất. Khương Nguyên muốn mua áo bông mới nên mới tích cực như vậy. Còn Lý Thụ là để bổ sung dinh dưỡng cho mẹ mình.
Hôm chia tiền lời xong, cậu bé núp trong góc phòng đếm từng tờ tiền một, khuôn mặt đầy nụ cười hạnh phúc.
Tô Diên thấy vậy, đợi cậu bé cất tiền xong mới bước qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thien-kim-gia-xuong-nong-thon/chuong-100.html.]
"Cha em về chưa?"
Nhắc đến chuyện này, nụ cười của Lý Thụ dần nhạt đi: "Vẫn chưa, em nghe người trong thôn nói có lẽ ngày mai ông ấy mới về."
Cảm nhận được sự cô đơn của cậu bé, Tô Diên khẽ vỗ vai cậu: "Còn mấy ngày nữa là ăn Tết, cô định tặng mỗi người một quà mừng năm mới, nhưng không đắt lắm, em muốn gì?"
Lý Thụ nghe xong ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh: "Cô giáo, em muốn ăn hồ lô ngào đường nhất, cô mua cho em nửa xâu được không?"
"Nửa xâu?" Cô sửng sốt.
"Vâng, một xâu đắt quá, em ăn hai viên là được."
Lúc này, trong lòng Tô Diên cứ thấy chua chát, ngũ vị tạp trần.
"Không cần đâu, cô tặng em một xâu, nhưng thai phụ không ăn được táo gai, em đừng cho mẹ em ăn, biết không?"
Truyện được đăng tại Lạc Nguyệt Monkeyd, biết là nếu có lòng muốn copy thì nói gì cũng thừa thãi, chúc người copy truyện này đi nơi khác suốt đời làm việc gì cũng không như ý, mọi mong muốn đều được người mình ghét thực hiện thành công ❤️❤️
Nghe cô nói có thể ăn nguyên một xâu, Lý Thụ cười cười xán lạn, vội cúi người cảm ơn cô.
Những học sinh khác cũng nói ra món quà năm mới mình muốn, thường thường đều hy vọng có thể ăn được món ăn vặt nào đó mà mình hằng mong.
Sáng hôm sau, cô và Đàm Lệ phát đồ mình mua về cho mọi người, lại chẳng thấy Lý Thụ đâu.
Tô Diên cầm hồ lô ngào đường, hỏi: "Các em thấy Lý Thụ đâu không? Sao hôm nay em ấy không đến?"
Tiểu tổ trưởng vẫy tay với cô, nói nhỏ: "Cô ơi, cô đến đây một chút, em có chuyện muốn nói."
Hai người đi đến chỗ vắng, lúc này tiểu tổ trưởng mới nói ra nguyên nhân Lý Thụ không đến."
"Cha bạn ấy mất tích, người trong thôn đều đang bàn tán có lẽ cha bạn ấy đắc tội người nào bị đánh c.h.ế.t rồi nên mới không tìm được người. Mẹ Lý Thụ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, giờ đang ở bệnh viện."
Tô Diên nhíu mày, gặng hỏi: "Em biết bà ấy ở bệnh viện nào không?"
"Dạ ở bệnh viện thị trấn, có lẽ Lý Thụ cũng ở đó."
Hiểu được tình hình, Tô Diên giao bọn nhỏ cho Đàm Lệ chiếu cố rồi đi một mình đến bệnh viện thị trấn.
Mười lăm phút sau, trải qua một đường hỏi thăm, cô tìm được phòng bệnh của mẹ Lý, chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc bên trong.