Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:28:39
Lượt xem: 292
Cô ta thúc giục: "Vậy cô mau ly hôn với Tô Tòng Nham đi, ly hôn xong chúng ta sẽ quay lại Bắc Kinh. Không phải cô nói trong tay còn có công việc và Trương Bảo cùng chỗ công tác sao? Đã đến lúc phải thể hiện rồi."
Từ Phân Nguyệt cũng nói: "Buổi tối, tôi đã thỏa thuận với anh Thôi, chỉ cần anh ấy giúp thuyết phục Trần Võ Sinh, cô sẽ đưa đồ cho anh ấy và giúp Võ Sinh thay đổi hạn ngạch và công việc khi trở lại thành phố."
Thẩm Mỹ Tĩnh cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ đến thái độ kiên quyết của Trần Võ Sinh: "Tôi thậm chí còn không thuyết phục được anh ấy, vậy tại sao cái người họ Thôi kia lại thuyết phục được Võ Sinh chứ?"
Thẩm Mỹ Tĩnh không nói với bất kỳ ai, ngay cả Từ Phân Nguyệt cũng không để lộ, cô ta chỉ nói: "Một nơi an toàn.”
……
Hôm nay trong nhà muốn đãi khách, Tô Anh sáng sớm đã dẫn theo theo Hàn Kinh Thần lên xong thực đơn tám món ăn một món canh, đi Cung Ứng Xã mua đồ ăn.
Mua xong một chuyến, buổi trưa lại đến bến tàu mua một ít cá tôm tươi, đúng lúc gặp chị dâu Triệu Hương tới mua cá.
Hai người đi cùng nhau, Triệu Hương cảm thán vừa mới nhậm chức đã gặp phải tranh chấp gia đình lớn như vậy.
“Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn luôn ồn ào muốn nhanh chóng ly hôn, hỏi Tô Tòng Nham khi nào trở về, lão Hứa không để ý tới cô ta, cô ta ngay cả quân doanh cũng không thể vào được, liền tới phục vụ xã ồn ào với chị, trước kia nhìn có vẻ là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa, như thế nào lại biến thành bộ mặt khó ưa như bây giờ vậy?”
Triệu Hương thực sự không nghĩ ra.
Tô Anh nói: "Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, chờ Tô Tòng Nham trở về, tự nhiên sẽ xử lý, chị dâu cứ việc kéo dài là được, muốn ly hôn, cũng cần cả hai vợ chồng trình diện mới được.”
“Cũng phải.”
Trong giờ hành chính quả thật ở Viện Thuộc Gia cũng không có bao nhiêu thành viên trong gia đình và trẻ em ở nhà, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, ngay cả Kiều Lan Lan cũng không ở nhà, cho nên Tô Tân Ý chờ ở cửa nhà Tô Anh, cũng không phải quá đột ngột.
Tô Anh đi nhanh vài bước, mở cửa viện cười nói: "Hàn Cảnh Viễn nói muốn mời chị gái ăn một bữa cơm, tôi buổi sáng đi mua đồ ăn.”
Tô Tân Ý giương môi, hai người nhìn nhau cười, cô ấy cười nói: "Hàn Cảnh Viễn sau khi kết hôn với cô, thẹn thùng nhiều rồi.”
Tô Anh rũ mắt, nói như vậy, cô ấy ít nhất đã có một phần ký ức của Tô Tân Ý ban đầu.
Tô Anh thuận tay đem cửa viện khóa lại.
Cô đem cá tôm vừa mua về mang đến phòng bếp, đặt chung với thức ăn lúc sáng mua về từ Cung Ứng Xã, cười nói: "Bây giờ trong nhà đều là mấy đứa trẻ nấu cơm, tôi chỉ cần đem nguyên liệu chế biến sẵn là được.”
“Cô dạy dỗ lũ trẻ tốt hơn tôi.”
Tô Tân Ý cúi đầu, đuôi mắt đỏ lên, khi ngẩng đầu lên lại cười.
Kết quả bây giờ đã là tốt nhất rồi, cô phải biết hài lòng, biết ơn, nghiêm túc sinh sống, mới xứng đáng với cô gái trong sáng lương thiện kia, đem thân thể nhường cho cô.
Cô hỏi: "Cái đó, tôi có thể hỏi một chút, cô là người từ đâu tới không?”
Giữa hai người bọn cô quả thực không có gì đáng để giấu diếm cả.
Tô Anh đưa cho cô một cái ghế gập nhỏ, mang đậu tương ra, hai người ở ghế gấp nhỏ, vừa lột đậu tương, vừa nói những gì đã trải qua của mỗi người.
Tô Anh nói: "Thế giới của tôi cùng với thế giới này không giống nhau lắm, thật giống như là một nhánh song song của thế giới này, bắt đầu chuyển biến xấu từ 80 năm trước, hầu hết mọi người đều tiến hóa dị năng, dùng để đối kháng với hoàn cảnh tự nhiên tồi tệ, cho nên sau khi tôi tới đây, so với thể năng của đại đa số người ở bên này tốt hơn.”
Tô Tân Ý gật đầu nói: "Lúc hôn mê cảm giác được, tôi ở trong thân thể của Tô Tân Ý, người ở bên cạnh nói cái gì tôi đều cảm nhận được, chỉ là không thể tỉnh lại, nếu không phải Tô Tân Ý dùng tinh thần của cô ấy bảo dưỡng tinh thần của tôi, một chút ý thức đó của tôi sớm đã tan biến rồi.”
“Trước khi cô trở về, tới nhà nói chuyện với tôi, sau đó tôi đã cảm nhận được có một luồng hải lưu ấm áp vô cùng to lớn, nằm ở bên trong hải lưu rất thoải mái, sau bốn ngày cô rời đi, tôi liền tỉnh lại.”
Tô Tân Ý tỉnh lại, nằm trong dự liệu của Tô Anh, chỉ là không xác định được cô sẽ dùng thân thể nào.
Cuối cùng, cô đã đem thân thể của mình nhường cho Tô Anh, dùng thân phận Tô Tân Ý tiếp tục sống.
Tô Anh nói: "Tôi mất trí nhớ là mất trí nhớ thật, một chút kí ức của cô ngày trước cũng không có, nghe ý tứ trong lời nói của cô, cô còn có thể nhớ được ký ức của Tô Tân Ý ban đầu sao?”
Tô Tân Ý ánh mắt ưu buồn, cúi đầu liên tục lột xong vài hạt đậu tương, cảm xúc mới dịu lại.
“ Tô Tân Ý ban đầu…… Cô ấy thật là một linh hồn sạch lương thiện không cách nào có thể hình dung được, cô ấy cho tôi xem kí ức của cô ấy, tất cả đều là những phần kí ức tốt đẹp nhất, những sự ủy khuất và bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn đó, một chút cũng không cho tôi xem.”
“Bao gồm Từ Phân Nguyệt đẩy cô ấy, cô ấy cũng không có cho tôi xem đoạn kí ức đó, những thứ mà cô ấy lưu lại cho tôi, tất cả đều là những phần kí ức tốt đẹp nhất, khiến tôi cảm nhận được, chỉ có những thứ tốt đẹp của thế giới này, cũng là ký ức cuối cùng mà cô ấy lựa chọn đối với thế giới này.”
Tất cả những khoảnh khắc cảm động và ấm áp đó, sự yêu thương của bố mẹ dành cho cô ấy, sự yêu chiều của anh trai và em trai đối với cô ấy, sự bảo vệ của Hàn Cảnh Viễn đối với cô ấy, khoảnh khắc cùng với Hữu Hữu vui cười đùa giỡn, đều là những kí ức tốt đẹp.
Cô gái đó trước khi rời đi, lựa chọn đem tất cả những kí ức tốt đẹp lưu lại, đem những thứ dơ bẩn và xấu xí đều mang đi.
Nhưng Tô Tân Ý nhất định sẽ giúp cô ấy đem hung thủ hại c.h.ế.t cô ấy, tận tay đưa vào ngục giam.
……
Tô Tân Ý khống chế cảm xúc, dùng mu bàn tay lau khóe mắt: " Tâm nguyện lớn nhất của cô ấy, là hy vọng bố mẹ có thể an hưởng tuổi già, hy vọng em trai có thể hạnh phúc, thậm chí là Hữu Hữu, cũng hy vọng thằng bé lớn lên một cách khỏe mạnh và vui vẻ, tôi đã dùng thân thể của cô ấy, đương nhiên phải giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng.”
Tô Anh tán đồng: "Đó là việc nên làm.”
Cô nhân tiện đem việc Đoạn gia nhận thân nói sơ qua: "Đoạn gia nhà bố mẹ đẻ của cô, tôi tôn trọng ý kiến của cô, xem cô có muốn nhận hay không.”
Tô Tân Ý quả quyết lắc đầu, bố mẹ nuôi của cô đối với cô vô cùng tốt, ở trong lòng cô, bố mẹ nuôi chính là bố mẹ thân sinh ra cô.
Huống chi bây giờ cô đã là Tô Tân Ý rồi, có người nhà mới cần phải quan tâm và bảo vệ.
Tô Tân Ý cũng rất quyết đoán nói: "Về sau cô chính là Tô Anh, tôi là Tô Tân Ý, Đoạn gia bên kia tự cô làm chủ đi, dù sao cô hỏi ý kiến của tôi, tôi là không muốn nhận.”
Tô Anh cũng không muốn nhận, nhận được ý kiến của Tô Tân Ý, trong lòng cô khoan khoái, nói: "Đoạn gia quá phiền phức, tôi cũng không nhận.”
Hai người quả thật còn có rất nhiều điểm giống nhau, đều biết nấu cơm, y thuật Tô Tân Ý rất tốt, dự định chờ lúc trở về, tìm một viện trung y làm học đồ, bắt đầu lại từ đầu.
Hai người phối hợp với nhau, rất nhanh đã rửa và thái xong món phụ, chỉ chờ mấy đứa trẻ về nấu cơm .
Tô Anh hỏi: "Vậy cô dự định khi nào thì trở về?”
“Chờ việc của em trai tôi kết thúc, tôi sẽ trở về, bằng không trong lòng luôn cứ không yên tâm.”
“Cũng được.”
Tô Anh tính toán chút thời gian, nhiệm vụ này liên quan đến nhiều thứ, mười ngày nửa tháng sợ rằng cũng không kết thúc.
Cô nghĩ đến Cố Thành Phong đáng thương kia, vợ không có, con lại ở bên cạnh Tô Anh, cô đơn một mình, ngẫm lại khá là oan ức.
Cô hỏi: "Cô có muốn tìm cơ hội đi gặp Cố Thành Phong một chút a?”
Sắc mặt Tô Tân Ý dần dần nóng bỏng, tim đập nhanh hơn, nói không muốn là nói dối.
Nhưng cô lại rất sợ, cô sờ khuôn mặt còn chưa quá quen thuộc của mình, cảm xúc lập tức hạ xuống: "Bộ dáng của tôi bây giờ, anh ấy cũng không nhận ra, gặp chỉ càng thêm buồn.”
……
“Dì Tân Ý, dì thật sự thông minh lên rồi, ngay cả bài thi của cháu đều có thể làm được một trăm điểm.”
Trong phòng bếp, Hàn Kinh Thần cùng Cố Tri Nam khí thế ngất trời làm tám món ăn một món canh đã đáp ứng trước đó, Quý Xuyên Bách ở một bên nghiêm túc quan sát, học tập.
Tinh Tinh dẫn theo Xán Xán nói chuyện với Tô Tân Ý.
Người bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh ngày trước ở Bắc Kinh, chỉ cần được nghỉ , liền sẽ đến Tô gia chơi với Tô Tân Ý, dì Tân Ý xinh đẹp rất quen thuộc, cũng rất vui vẻ, đã biến thành người dì có chỉ số thông minh bình thường rồi.
Lúc này, không còn có người đáng ghét nói dì là kẻ ngốc ở sau lưng dì Tân Ý nữa rồi.
Tô Tân Ý có thể nhớ rõ tất cả những khoảnh khắc tốt đẹp của Tô Tân Ý ban đầu cùng với người bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh, cô bé nhỏ rất đáng yêu, ngược lại là Xán Xán, bám ở trước chân Tô Anh, chớp đôi mắt to sáng ngời, tò mò đánh giá cô.
Tô Tân Ý chua xót không thôi, con gái mà cô nuôi lớn, đã không nhận ra cô.
Đồng thời cô cũng rất vui vẻ, điều này chứng tỏ Tô Anh thực lòng đối tốt với đứa trẻ, sự quan tâm chăm sóc một chút cũng không kém hơn so với cô, thậm chí phương thức chăm sóc dạy dỗ còn tốt hơn cô.
Vài người nói nói cười cười, Kiều Lan Lan rất nhanh chóng đã tam làm trở về, ngay cả nhà cũng không về, dừng xe đạp ở trước cửa nhà Tô Anh, vào cửa đã kêu: "Tôi đã về rồi đây, các người có ai nhớ tôi không?”
Tô Anh buồn cười, Kiều Lan Lan càng ngày càng không coi mình là người ngoài nữa, trên người cô lại có cái bí mật gì đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-76.html.]
Bất quá mỗi người đều có bí mật, cũng giống như cô với Tô Tân Ý.
Cố Xán Xán nói: "Mẹ nuôi, chúng ta buổi sáng mới gặp nhau mà.”
Hàn Hâm Tinh kéo em gái: "Mẹ nuôi, buổi chiều con đã bắt đầu nhớ mẹ rồi, đúng rồi cái mẹ cầm trên tay là cái gì vậy?”
Đồ mà Kiều Lan Lan cầm trong tay chính là bánh kem, năm nay bánh kem chính là một món hiếm, Kiều Lan Lan cũng không biết hôm nay là sinh nhật Tô Anh.
Cô tan làm lúc đi ngang qua phục vụ xã, chị dâu Triệu Hương nói là có người tặng cho Tô Anh, không tặng đến nhà, để ở phục vụ xã, Triệu Hương một lát nữa không thể tan làm, bảo Kiều Lan Lan mang về giúp, đừng chậm trễ Tô Anh đón sinh nhật.
Kiều Lan Lan đem bánh kem đặt ở trên bàn vuông nhà chính, nói: "Cái bánh kia là do Trần Võ Sinh tặng, nói là anh ta cũng không có tích góp được nhiều tiền, mua không được món quà đắt tiền, đã tự tay làm cái bánh kem, cảm ơn ơn cứu mạng của cô.”
Lý do nghe có vẻ cũng hợp lý.
Chỉ là Trần Võ Sinh làm thế nào lại biết sinh nhật của Tô Anh, Kiều Lan Lan nghĩ mãi không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sinh nhật hôm nay, Tô Anh thật đã quên mất, cho dù không phải sinh nhật của bản thân cô, nhưng rất nhiều người đều nhớ rõ.
Bốn đứa trẻ sớm đã có sự chuẩn bị, đã lấy tiền tiêu vặt mua quà cho Tô Anh, bọn họ đều đoán được bản thân Tô Anh sẽ quên mất, dự định đợi đến lúc ăn cơm sau đó mới lấy quà ra.
Kết quả đã có người tặng bánh sinh nhật tới, bất ngờ vốn dĩ là mười phần, giờ cũng chỉ còn lại năm phần.
Lòng bếp phòng bếp đã tắt lửa chuẩn bị ăn cơm, Cố Tri Nam đem món quà tỉ mỉ chọn lựa được mua từ tiền tiêu vặt lấy ra, một cái bút máy anh hùng, bản thân cậu cũng không lỡ mua để dùng.
“Chị, chị viết chữ đẹp như vậy, em tặng chị một cây bút tốt.”
Tô Anh vẫn là rất cảm động, cái bút máy này chắc là đã tiêu hết tất cả tiền tiêu vặt mà đứa trẻ đã dành dụm được, nói không chừng còn mượn tiền anh trai cậu, tuy rằng lúc cô ghi chép đều cố gắng bắt chước bút tích của nguyên thân ban đầu.
Cô vui vẻ nhận lấy: "Chị cũng đang muốn mua cây bút máy mới đây, cảm ơn.”
Cố Tri Nam thẹn thùng cười, biết chị gái sẽ thích, lần trước cùng tới Cung Ứng Xã, chị đã ngắm nhìn chiếc bút máy này vài lần.
Hàn Kinh Thần rất ngượng ngùng, bởi vì món quà so với Cố Tri Nam, của cậu còn rẻ hơn nhiều, nhưng đây cũng là món quà mà cậu đã dùng toàn bộ tiền tiêu vặt của mình để mua, cậu lấy ra một cuốn notebook bìa da.
“Cuốn sổ này, tặng cho dì ghi chép.”
Tô Anh nhận lấy, đau lòng nói: "Ghi chép nào dùng cuốn sổ tốt như vậy.”
“Vậy dì giữ lại viết nhật ký đi.”
Tô Anh không biết viết nhật ký, vì cái đó sau này sẽ thành điểm sơ hở của mình, nhưng trên miệng cô vẫn đáp ứng.
Tinh Tinh cùng Xán Xán hai cô bé, góp tiền tiêu vặt lại với nhau mua một chiếc váy mới, đương nhiên là, dựa theo kiểu dáng cùng chất lượng của cái này váy, trong này phỏng chừng Hàn Cảnh Viễn cũng lén lút thêm không ít.
Bọn họ đều nhớ sinh nhật của cô, Tô Anh đương nhiên là vui vẻ, tuy rằng chính chủ ở trước mặt, cũng cười thúc giục cô đi thay váy mới.
Còn cổ vũ ở bên tai Tô Anh nói: "Cô xứng đáng, cô hiện tại chính là Tô Anh, chính là chị gái, mẹ, dì hai của lũ trẻ.”
……
Tô Anh đã thay mới váy đi ra, ngay cả thẩm mỹ của Kiều Lan Lan được kiếp sau ảnh hưởng sâu sắc, đều tán thưởng nói: "Ánh mắt của hai cô bé không tồi.”
Cố Xán Xán càng nhìn càng thấy đẹp: "Chủ yếu là mẹ xinh đẹp, mẹ của con là đẹp nhất.”
Tô Tân Ý trong lòng đau xót, ngay sau đó liền thoải mái, con gái coi Tô Anh là mẹ thân sinh, cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.
Tiếp theo là cắt bánh kem, đặc biệt là bốn đứa trẻ, đừng nhìn gia cảnh của Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh không tồi, cũng chỉ ăn qua một lần mà thôi.
Bóc hộp đóng gói, còn là cái bánh kem hai tầng, không thường thấy, đặc biệt là con thần thú cổ đại được vẽ trên mặt trên bánh kem, hai cánh trên lưng, miệng phun lửa, một vài ba nét phác hoạ rất sống động.
Kiều Lan Lan ngạc nhiên nói: "Đây là loại thần thú nào trong Sơn Hải Kinh, tôi sao lại không biết tên.”
Cố Tri Nam nhìn kỹ, đối chiếu với hình ảnh trong trí nhớ, cũng lắc đầu nói: "Với mấy nét này, thật sự nhìn không ra là động vật thần thoại gì, có điều nhìn có vẻ khá hung dữ.”
Hàn Kinh Thần nói: "Thần thú mà, nào có con nào không hung dữ, chờ chú hai trở về sau đó mới châm nến nhé, chú nói hôm nay chú sẽ về đúng giờ.”
Tô Anh đem bánh kem nhét lại vào trong hộp, nói: "Tinh Tinh Xán Xán, mẹ lúc trước nói với các con như thế nào, đồ của người lạ đưa có được ăn không?”
Hai cô bé vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ đồ mà người lạ đưa không thể ăn.
Tô Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ của hai cô bé khích lệ: "Đúng vậy, đồ mà người lạ đưa không thể ăn, ai biết bánh kem này có độc hay không, ngày đại hỷ, các con cũng không sợ một cái bánh kem có độc của Trần Võ Sinh đó, làm cho cả nhà chúng ta tiêu tùng sao, còn liên lụy tới mẹ nuôi các con cùng dì Tân Ý.”
Kiều Lan Lan:…… Không đến mức đó chứ.
Tô Tân Ý:……Đây lại là có chuyện gì, dường như cô ấy không muốn giải thích?
Bốn đứa trẻ nghe thì choáng váng, tám món ăn một món canh ở trên bàn, quả thật đều không có lực hấp dẫn bằng cái bánh kem đó.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc và tiếc nuối, Tô Anh không một chút do dự, đem chiếc bánh kem hai tầng tinh xảo được chế tác ra từ nguyên liệu sử dụng cân nhắc nghiên cứu kỹ lưỡng, vứt trong thùng rác ở cửa viện giống như vứt rác.
……
Đúng lúc Hàn Cảnh Viễn lúc này đã trở lại, nhìn thấy Tô Anh mặc chiếc váy mà anh cùng với hai cô bé chọn, trong mắt có ý cười, ngay sau đó nhìn vào thùng rác ở cửa hỏi: "Em vừa mới vứt thứ gì, một đống to như vậy?”
Tô Anh không trực tiếp trả lời, mà trước mặt ở Hàn Cảnh Viễn xoay một vòng 360 độ, cười hỏi: "Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Em biết em đẹp, em là hỏi quần áo có đẹp không?”
“Đều đẹp.”
Kiều Lan Lan ăn giấm đến rụng cả răng, tục ngữ nói không sai, thể hiện tình cảm ngọt ngào trước nhiều người càng c.h.ế.t sớm, phi phi quá không may mắn, cô yên lặng phi vài cái: "Hai người đừng khoe tình cảm nữa, tôi đi kêu lão Đinh tới, rồi ăn cơm đi.”
Tô Tân Ý cũng cười, không biết tại sao, khi có kí ức của cô gái nguyên thân kia, trong tình cảm của cô, tự động coi Hàn Cảnh Viễn cùng Tô Tòng Nham là em trai, nhìn thấy bọn họ sống tốt, trong lòng cô tự nhiên vui mừng và yên tâm.
Cô nói: "Vậy tôi quay về dẫn Hữu Hữu tới đây cùng ăn cơm.”
Tô Anh nhìn chiếc hộp to trong tay Hàn Cảnh Viễn, hỏi: "Đây lại là cái gì?”
Hàn Cảnh Viễn rất căng thẳng, anh lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho con gái, anh ra vẻ bình tĩnh nói: "Bánh kem, sinh nhật em, anh đã đặt một cái bánh kem.”
Nói xong anh còn nói nhỏ thêm một câu: "Cuộc đời anh đây là lần đầu tiên tặng người khác bánh kem……”
Tô Anh cong đuôi mắt lên cười: "Em biết rồi, Tinh Tinh Xán Xán ăn bánh kem này rồi, cái này không có độc.”
Hôm nay có tám món, một canh, chủ yếu là mời Tô Tân Ý đến, cũng là chúc mừng sinh nhật Tô Anh, nên Hàn Cảnh Viễn mua bánh kem về, người lớn người bé đều ăn một cách vui vẻ.
Mọi người ăn khá nhiều, thức ăn trên đĩa dần vơi đi rồi hết sạch. Hàn Cảnh Viễn thu dọn bát đĩa đang chuẩn bị mang đến phòng bếp thì bị tiểu cảnh vệ tới gọi. Người này đứng ở cửa chào hỏi: "Phó doanh trưởng Hàn, sư trưởng và chính ủy tìm anh, nói có chuyện gấp cần tìm.”
Tô Anh nghĩ thầm, có lẽ là nhiệm vụ gấp, không thể chậm trễ nên đẩy Hàn Cảnh Viễn ra cửa, bảo anh nhanh lên.
“Anh mau đi đi.”
Họ gọi anh vào giờ này, chắc chắn đêm nay sẽ không về được. Vì vậy, Hàn Cảnh Viễn nói: "Được rồi, buổi tối em khóa cổng cẩn thận, nếu anh xong việc thì sẽ ở tạm kí túc xá mấy tiếng.”
Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng chạy tới doanh trại, sư trưởng Tề cùng chính ủy Hứa đều có mặt ở đây, ngay cả Trần Đoàn cũng bị gọi tới.
Thần sắc của ba người ngưng trọng, nói với Hàn Cảnh Viễn, nội tuyến lại truyền ra một tình báo quan trọng.
“Tình báo gì?” Thấy biểu cảm của chính ủy bọn họ muốn nói lại thôi, trực giác của Hàn Cảnh Viễn không tốt lắm, cái tình báo này nói không chừng có liên quan đến anh hoặc là người bên cạnh anh.
Trực giác của Hàn Cảnh Viễn không sai.
Trần Gần Hoành gian nan mở miệng: "Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy của người truyền tin truyền ra, Trần Võ Sinh đã đáp ứng điều kiện của Thôi Hưng Đông, sẽ cố hết sức từ chỗ Thẩm Mỹ Tĩnh, đem át chủ bài trong tay cô ta lôi ra, nhưng anh ta cũng có điều kiện.”
Sọ não của Hàn Cảnh Viễn một tiếng ầm ầm ‘oanh’ vang lên, máy móc hỏi: "Điều kiện là gì vậy?”
Trần Gần Hoành nói không nên lời, vẫn là chính ủy Hứa tiếp tục nói tiếp: "Trần Võ Sinh yêu cầu Thôi Hưng Đông, sau khi sự việc thành công giúp anh ấy nhập cư trái phép ra nước ngoài, còn yêu cầu trói đồng chí Tô Anh lại dẫn đi cùng.”
Quả nhiên liên lụy đến vợ của anh, Hàn Cảnh Viễn cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại: "Anh ta tại sao đưa ra loại điều kiện này, động cơ là gì?”