Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:28:35
Lượt xem: 314
Thẩm Mỹ Tĩnh điên cuồng đánh vào tay đang túm lấy cổ áo Trần Vô Sinh của Tô Anh:"Cô buông anh ấy ra, cô buông anh ấy ra, anh ấy sắp c.h.ế.t rồi, Tô Anh, cô muốn mưu sát anh ấy sao?”
“Cút ngay.” Tô Anh một phát ném Thẩm Mỹ Tĩnh ra, ném cô ta ra xa bảy tám bước.
Mãi cho đến khi người đang giãy giụa trong nước biển ngừng lại, Tô Anh mới buông lỏng tay, đem Trần Vô Sinh một lần nữa kéo trở về trên bờ.
……
Tô Anh từ bãi biển đi tắt đường gần trở về nhà, nửa đường quần áo đã được gió biển thổi khô, sau khi về đến nhà, cô không đun nước ấm, dùng nước lạnh tắm rửa, thay quần áo.
Yên lặng giặt sạch quần áo, ngồi xem mặt trời lặn.
Hôm nay bắt cá không bắt được, ngược lại lại từ trong biển vớt ra được cái phiền phức, mua đồ ăn cũng không còn kịp nữa, Tô Anh đem cá mặn mà chị dâu Triệu hương cho băm thành miếng nhỏ, đặt ngâm trong nước ấm.
Ngồi trên băng ghế suy nghĩ một chút, cô đem Trần Vô Sinh ép vào trong nước biển ép đến nỗi không còn không động đậy, Thẩm Mỹ Tĩnh cái kẻ điên kia, ước chừng muốn cáo trạng cô có ý định mưu sát.
Không biết Trần Vô Sinh ở bệnh viện đã tỉnh lại chưa, cô đã truyền dị năng giữ được tâm mạch của anh ta, sẽ không c.h.ế.t thật đâu.
Nếu Thẩm Mỹ Tĩnh thật đi cáo trạng cô, Trần Vô Sinh sẽ nói ra lời khai như thế nào đây ?
Đang ngồi suy nghĩ được một lát, cô lại đứng dậy đem vịt muối từ tủ trong bát lấy ra, băm nhỏ ngâm nước, lại ngâm một bát đậu tương, cá mặn, vịt muối đậu tương, lại đập thêm một quả dưa chuột, trộn lẫn với cà chua, bữa tối đã rất phong phú.
Sau đó cô tiếp tục ngồi trên băng ghế đợi, chờ xem đồn công an khu trực thuộc có đến cửa gọi không.
Sau một lúc, tiểu cảnh sát nhân dân của đồn công an khu trực thuộc tới cửa, mời Tô Anh đi tới đồn công an một chuyến, nói có người tố cáo cô có ý định mưu sát, muốn dẫn cô về điều tra.
Mặt Tô Anh không đổi sắc, trong lòng thầm mắng một câu, Thẩm Mỹ Tĩnh thật sự đi tố cáo cô, cô ta dùng thân phận gì mà tố cáo a, xú không biết xấu hổ.
Trong Đồn công an, sau khi chờ cấp cứu ở bên ngoài phòng mổ của bệnh viện, trước giường bệnh bảo hộ Trần Vô Sinh đang hôn mê, lại tức giận quá độ, chạy tới đồn công an tố cáo Tô Anh có ý định mưu sát, đã trải qua hàng loạt chấn động các trường hợp cấp cứu khẩn cấp lớn, Thẩm Mỹ Tĩnh đến bây giờ vẫn còn run rẩy không ngừng.
Thiếu chút nữa, Trần Vô Sinh sắp bị Tô Anh dìm c.h.ế.t rồi.
……
Từ thời khắc nói thẳng thắn với Trần Vô Sinh, từ thời khắc bị Tô Anh đánh vỡ, Thẩm Mỹ Tĩnh nghĩ, cô ta đã không có đường lùi nữa rồi.
Trong đám tang của Tô Tấn, Tô Tòng Nham khẩn cầu, cầu xin cô ta đem đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai anh ta sinh ra, nói sẽ không để người nào khi dễ hai mẹ con bọn họ.
Tô Tòng Nham là người tốt, anh ta vẫn luôn cho rằng Hữu Hữu là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai anh ta, đáng tiếc không phải.
Hai người tuy rằng cùng chung chăn gối, nhưng Tô Tòng Nham rất là quy củ, chưa từng có hành vi vượt rào, có nhiệm vụ liền ra ngoài, sợ cô ta xấu hổ, hết sức giảm thiểu thời gian ở nhà.
Anh ta chăm sóc chính là goá phụ của anh trai, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của anh trai, anh ta đã cho đi tất cả.
Nhưng nếu Tô Tòng Nham biết Hữu Hữu không phải là con của anh trai anh ta, rất có thể trở về liền muốn ly hôn, đem cô ta và cùng Hữu Hữu đuổi ra khỏi nhà thôi?
Dẫu sao cũng đã lừa anh ta, Tô Tòng Nham sẽ không tha thứ cho cô ta, cô ta đã không có đường rút lui có thể đi.
Nếu Trần Vô Sinh không chịu gương vỡ lại lành, cô ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt.
……
Sự xuất hiện của Tô Anh đã khơi dậy sự phẫn nộ của Thẩm Mỹ Tĩnh trở lên gay gắt hơn, nếu không bị người phá vỡ, sự việc sẽ không giống như bây giờ không thể cứu vãn.
“Chính là cô ta, cô ta đã đem đầu của Vô Sinh ấn vào trong nước, mãi đến khi Vô Sinh ngừng giãy giụa bất động mới buông tay.”
Tô Anh hỏi ngược lại: “Thật buồn cười, tôi cùng Trần Vô Sinh không thù không oán, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, tôi nhìn thấy hai người các người đang lén lút gặp gỡ ở bãi đá ngầm, cô ép Trần Vô Sinh ngã vào xuống biển, là tôi cứu anh ta lên, bây giờ sao lại trả đũa ngược lại, nói tôi có ý định mưu sát vậy?”
Tô Anh tiếp tục chất vấn:"Cô nói tôi có ý định muốn g.i.ế.c Trần Vô Sinh, động cơ đâu, nếu tôi thật sự muốn mưu sát, thì trơ mắt nhìn hai người các người cùng nhau c.h.ế.t đuối không tốt sao, cần gì phải làm điều thừa thãi.”
Thẩm Mỹ Tĩnh á khẩu không trả lời được:"Tôi cũng không biết, cô quả thật đã cứu anh ấy từ trong biển lên, cũng thực sự lại kéo trở lại biển đem đầu của anh ấy ấn vào trong nước.”
Tô Anh cũng không thừa nhận:"Trần Vô Sinh còn chưa có c.h.ế.t đâu, chờ anh ta tỉnh lại hỏi một chút liền rõ ràng, ngược lại là cô, cô là phụ nữ đã có chồng, ở bờ biển gặp lén lút gặp gỡ đàn ông, quay đầu lại nghĩ xem giải thích với chồng của cô như thế nào đi.”
Thẩm Mỹ Tĩnh mặt đỏ tai hồng:"Tôi ngày trước đã quen biết Trần Vô Sinh, có việc tìm anh ấy, chồng của tôi sẽ hiểu.”
Tô Anh cười lạnh:"Ỷ vào sự nuông chiều, có chỗ dựa nên không sợ hãi, đáng tiếc Trần Vô Sinh không cần cô, chồng của cô cũng sẽ không cần cô nữa, tuy rằng không liên quan đến việc của tôi, nhưng tôi vẫn là rất vui vẻ khi thấy kết quả như vậy.”
“Tô Anh cô có ý gì!”
“Ý là chữ trên mặt chữ, phiên dịch lại một chút chính là cô quá không biết xấu hổ.”
“Tô Anh tôi liều mạng với cô.”
“Cô đánh thắng được tôi sao, dù có tính thêm bạn trai cũ của cô, hay chồng đương nhiệm, ba người lên cùng một lúc cũng không phải là đối thủ của tôi, hung hăng càn quấy cái gì chứ?”
Mắt thấy thẩm vấn sắp biến thành hiện trường đánh nhau lớn, tiểu cảnh sát nhân dân buông điện thoại xuống, vội vội vàng vàng nói với sở trưởng: “Sở trưởng, Trần Vô Sinh đã tỉnh lại.”
……
Trong bệnh viện, người Trần Vô Sinh đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn chưa từ trong chấn động lớn khôi phục lại.
Đối mặt với câu hỏi điều tra của sở trưởng, hỏi anh ta sau khi được cứu lên, có phải lại bị Tô Anh ấn vào trong nước giãy giụa một hồi không.
Trần Vô Sinh mờ mịt nhìn quanh phòng bệnh, sở trưởng của đồn công an, Thẩm Mỹ Tĩnh nói Hữu Hữu là con của anh ta, người con gái xa lạ đã cứu anh ta từ dưới biển lên, bọn họ nói cô ấy tên là Tô Anh.
“ Đồng chí Trần, đồng chí Thẩm Nói đồng chí Tô Anh sau khi cứu anh lên, lại đem anh dìm xuống biển, có ý đồ dìm c.h.ế.t anh, có chuyện này không?”
Thẩm Mỹ Tĩnh cho anh ta một ánh mắt cổ vũ:"Vô Sinh, anh can đảm nói ra, em sẽ làm chứng cho anh, trên thực tế, em đã đến đồn công an tố cáo rồi, bây giờ chỉ cần lời khai của anh, là có thể định tội Tô Anh có ý đồ mưu sát anh.”
Trần Vô Sinh nhìn Thẩm Mỹ Tĩnh giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần.
“Là tôi tự mình bị rơi xuống biển, vị đồng chí Tô Anh này đã cứu tôi lên, lúc sau tôi hôn mê, tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, Thẩm Mỹ Tĩnh, cô lúc thì nói tôi là bố của con trai cô, lúc thì nói nói ân nhân cứu mạng tôi muốn mưu sát tôi, trong miệng cô còn có một câu nói thật sao?”
Thẩm Mỹ Tĩnh:…… Cô ta như là một oán phụ bị tình nhân phản bội vứt bỏ, nảy sinh tư tưởng tra hỏi.
“Anh tại sao muốn bảo vệ cho Tô Anh, trong giấc mơ hàng đêm đều kêu tên cô ta, anh giải thích như thế nào, Trần Vô Sinh, anh giải thích như thế nào?”
Trần Vô Sinh nghĩ thầm anh ta có sao, anh ta trong mơ sao có thể gọi tên một người con gái mà mình không quen biết?
Nhưng tình thế của hiện tại rõ ràng bất lợi cho ân nhân, Trần Vô Sinh nghĩ một chút, nói: “Có lẽ tôi ở trong mơ gọi‘ Anh Anh ’ nhưng bạn cùng phòng tôi khẳng định là đã nghe lầm, tôi kêu chính là ‘ Anh Anh ’, chữ Anh trong hoa anh đào.”
Thẩm Mỹ Tĩnh trong chốc lát mặt đã trắng bệch, người trong tên mang chữ ‘ Anh ’, chỉ có con gái độc nhất Hách Xuân Anh của nhà chủ nhiệm nông trường.
Hách Xuân Anh thích Trần Vô Sinh, theo đuổi ngược lại anh ta một năm, nhưng Trần Vô Sinh rất ghét cô ta, chưa bao giờ bày tỏ thái độ của mình.
“Sao có thể, con gái độc nhất của nhà chủ nhiệm, không phải là người mà anh ghét nhất sao, sao có thể ở trong mơ gọi tên của cô ta chứ?”
Còn ‘ Anh Anh, Anh Anh ’, gọi thân thiết đến như vậy, Thẩm Mỹ Tĩnh không tin.
Trần Vô Sinh chỉ nghĩ mau chóng giúp ân nhân thoát khỏi tố cáo của Thẩm Mỹ Tĩnh, nếu bị truyền ra ngoài, anh ta ở trong mơ gọi tên thân mật của đồng chí Tô Anh, sẽ tạo thành vết nứt không thể cứu vãn cho gia đình cô.
Tuy rằng Trần Vô Sinh chính mình cũng không hiểu rõ chuyện là như thế nào, nhưng như vậy là việc làm không có đạo đức, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra.
Anh ta nói: “Nói như thế nào đây, tôi là khá phiền chán làm con rể ở rể của nhà chủ nhiệm, nhưng lâu nay, đồng chí Hách Xuân Anh đối với tôi toàn tâm toàn ý, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, đã ăn sâu vào xương tủy, tôi ở trong giấc mơ vô thức gọi tên vài lần, cũng là hợp tình hợp lý, đương nhiên, về sau tôi sẽ khống chế, cách xa đồng chí Hách Xuân Anh ……”
Đúng lúc lúc này, bởi vì nghe nói Trần Vô Sinh rơi xuống biển hôn mê, Hách Xuân Anh không yên tâm chạy tới, lại ngoài ý muốn nghe được lời từ nói xuất phát từ đáy lòng của người trong lòng mình, sắc mặt cảm động đỏ lên, không khống chế được lao vào trong phòng bệnh, đẩy Thẩm Mỹ Tĩnh lảo đảo.
“Trần Vô Sinh, anh còn nói không thích em?”
Nét ngại ngùng hiếm thấy đã xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của Hách Xuân Anh:"Trần Vô Sinh, chờ anh xuất viện, làm con rể ở rể của nhà chúng ta đi.”
Trần Vô Sinh:…… Anh ta có tội, anh ta nên c.h.ế.t đuối ở trong biển thì hơn.
“Không thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-74.html.]
“Tại sao, trong mơ anh đều gọi tên của em, từ trước đến nay không có ai gọi em là‘ Anh Anh ’,anh là người đầu tiên, em tuyên bố, về sau đây là chính là tên thân thiết thuộc về anh, người khác mà dám gọi em là ‘ Anh Anh ’, em liền đánh c.h.ế.t bọn họ.”
Trần Vô Sinh:…… “Vị đồng chí Thẩm này, nói tôi là bố của con trai cô ấy, tôi quả thực đã tư định chung thân vào đêm đó, đã ở cùng với đồng chí Thẩm, xin các người hãy cách xa con người cặn bã như tôi đây xa ra một chút, để đỡ phải hối hận cả đời.”
Hách Xuân Anh:…… “Trần Vô Sinh anh cái đồ khốn nạn, đã ngủ với cô ta sao lại không kết hôn với cô ta?”
Trần Vô Sinh:…… “Cô hỏi tôi? Không bằng hỏi cô ta đi, cô hỏi cô ta tại sao không muốn kết hôn với tôi, nhà bọn họ đưa ra khảo nghiệm, tôi đã hoàn thành, khi trở về cô ta đã kết hôn rồi, tôi có thể làm sao bây giờ, cô nói với tôi, tôi có thể làm sao bây giờ?”
Lỗ tai Tô Anh sắp bị điếc đến nơi, chào hỏi đồn công an trưởng:"Sở trưởng Hách, sự việc đã được tra rõ ràng, tôi đây có thể đi rồi chứ?”
Sở trưởng Hách nhìn cháu gái khóc sướt mướt, lúc thì mắng Trần Vô Sinh, lúc thì lại hỏi anh ta trong mơ gọi tên cô có phải sự thật hay không?
Trần Vô Sinh sống không còn gì luyến tiếc, Thẩm Mỹ Tĩnh oán khí tận trời, sở trưởng chỉ muốn đem này ba cái đầu của ba tên hỗn trướng này ấn hết xuống biển, để bọn họ có thể tỉnh táo lại.
……
Tô Anh cược Trần Vô Sinh đã thiếu một đoạn ngắn kí ức bị dìm xuống nước, cô đã đánh cuộc chính xác, Trần Vô Sinh không nhớ cô đã dìm anh ta.
Thật là quá xui xẻo, vốn dĩ muốn đi xa một chút nhặt ít cá ít tôm, kết quả lại vớt lên được một cái phiền phức lớn, còn chạm mặt Hàn Cảnh Viễn đang chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi về đến nhà, những đồ ăn trước khi đi cô đã cắt xong xuôi đã được Hàn Kinh Thần nấu chín, cháo cá mặn, còn có một nồi vịt mặn hầm tương đậu, đều đã được bày sẵn trên bàn ăn cơm.
Bốn đứa trẻ tất cả đều đã tắm rửa sạch sẽ, vừa làm bài tập vừa chờ đại nhân trở về ăn cơm.
Cố Tri Nam lo lắng gần chết, mới vừa tan học đã nghe nói chị gái bị gọi đi đồn công an, cũng không biết là có việc gì.
“Chị, bọn họ gọi chị tới đồn công an là có việc gì a?”
“Cứu được một người, lại là người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh, tìm chị qua đó hỏi mấy câu, hỏi xong thì để chị về, không phải chuyện gì lớn.”
Hàn Hâm Tinh vừa nghe liền đoán được người đó tên là Trần Vô Sinh:"Dì Thẩm hôm nay xin nghỉ, sẽ không đi gặp cái chú Trần đó chứ.”
Tô Anh: “Đâu chỉ vậy a, còn dọa Trần Vô Sinh đến nỗi bị rơi xuống biển, nói cho bọn con biết, Thẩm Mỹ Tĩnh khả năng sắp chủ động ly hôn rồi, mấy ngày này các con đối xử với Hữu Hữu tốt một chút, không được khi dễ bạn ấy.”
Cố Xán Xán thấy tối nay đều là món ăn ngon không mấy khi được ăn, muốn chờ bố trở về cùng nhau ăn.
Tô Anh nhìn trời đã tối, Hàn Cảnh Viễn sau khi từ bờ biển trở về, còn phải báo cáo công việc với lãnh đạo, còn phải thương nghị công việc kế tiếp, đoán chừng là phải tăng ca, liền để phần lại đồ ăn cho Hàn Cảnh Viễn.
Nếu anh đã ăn cơm ở nhà ăn, thì những đồ ăn kia cũng có thể lưu trữ ngày mai lại ăn.
Kỹ thuật nấu ăn của Hàn Kinh Thần cơ bản có thể thành nghề được rồi, món cá mặn kia không mặn không nhạt, nước cốt thu được vừa phải, còn cho thêm một ít ớt xanh vào đó, ớt xanh ăn ngon hơn cá.
Còn món vịt muối kia cùng với giá đỗ từng miếng được hầm mềm nhũn, Tô Anh liền ăn mấy miếng, khích lệ nói: “Không biết có phải bữa ăn này tối nay không mất tiền hay không, mà dì cảm thấy vô cùng thơm ngọt, Hàn Kinh Thần, con nói có phải hay không?”
Hàn Kinh Thần cái đứa tiểu keo kiệt này, vô cùng đau lòng, bữa tối nay còn không phải là được đổi từ tôm khô và trứng vịt biển trong nhà sao.
“Dì hai, thực ra vịt muối và cá, đều có thể chia ra nấu được hai bữa.” nhưng dì hai lại băm hết ra rồi, còn ngâm nước nữa, không nấu cũng không được.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ nói thôi thì dì hai cũng sẽ không nghe, cậu quyết định:"Về sau, dì vẫn là đừng vào phòng bếp nữa thì hơn, con mỗi ngày viết thực đơn cho dì, dựa vào thực đơn mua đồ ăn, dì thấy sao?”
“Dì cảm thấy được đó, nghe lời con.”
Nhìn thời gian thấy gần đến giờ, Tô Anh dự định đến nhà Triệu Hương, hỏi chi tiết công việc lúc trưa chưa kịp hỏi, lúc đi ngang qua nhà Thẩm Mỹ Tĩnh, nhìn thấy nữ sĩ Tạ Hoài Hương đang ở nhà Thẩm Mỹ Tĩnh, còn nghe được tiếng cãi nhau, hình như là nữ sĩ Tạ không đồng ý cho Thẩm Mỹ Tĩnh ly hôn.
Tô Anh quay đầu đi, dì có đồng ý hay không cũng vô dụng, Tô Tòng Nham lại còn không ly hôn, phỏng chừng Hàn Cảnh Viễn muốn gõ vỡ xương sọ của anh ta ra.
……
Chái nhà khu phía Đông của Viện Thuộc Gia to hơn phía Tây, Triệu Hương đang khâu đế giày dưới ánh đèn, nhìn thấy Tô Anh tới, còn mang theo một rổ cải thìa và cà chua, vội vàng nhường chỗ cho cô ngồi.
Tô Anh đem rau trong rổ mang vào trong phòng bếp của Triệu Hương, nói: “Đều là rau tự trồng trong sân nhà, nhà của bọn em cũng ăn không hết, chị dâu vừa tới, vẫn chưa trồng được rau, rau sau này có thể hái ở trong sân nhà em, cà chua này có thể ăn sống với rau trộn, ăn rất là ngọt.”
Triệu Hương trong lòng càng thích Tô Anh:"Được, em ngồi xuống trước đi, lão Hứa chắc là một lúc nữa sẽ về, việc tìm công việc một lúc nữa cứ trực tiếp hỏi ông ấy.”
Đang nói, Hứa Càng Chu đã trở lại, nhìn thấy trong nhà có khách, còn là Tô Anh, rõ ràng sửng sốt một chút.
Triệu Hương vội nói: “Lão Hứa, anh không phải nói có công việc muốn cho Tô Anh sao, em lại không nói rõ được, đã bảo Tô Anh tới nhà, anh trực tiếp nói với cô ấy đi.”
Hứa Càng Chu lúc trước là muốn bảo Tô Anh tham gia nhiệm vụ, vừa rồi còn đang khuyên Hàn Cảnh Viễn, vợ của cậu ấy cùng với cái nhiệm vụ này kéo dài 6 năm chính là có việc vướng mắc, nếu không phải có Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn hôm nay xác định sẽ bị bại lộ.
Hứa Càng Chu và cùng Hàn Cảnh Viễn cùng nhau rời khỏi quân doanh, anh vội vàng quay đầu chạy đến cửa, Hàn Cảnh Viễn còn chưa có đi xa.
Lão hứa hô lên nói:"Hàn Cảnh Viễn, đón vợ của cậu về, nhân tiện nói với cô ấy về chuyện việc làm.”
Quay đầu lại lão Hứa tươi cười hòa ái:"Tiểu Tô a, về chuyện việc làm tôi đã nói với Hàn Cảnh Viễn, về nhà hai vợ chồng các người thương lượng xem.”
Theo sau sợ Hàn Cảnh Viễn liều mạng với anh, tiễn Tô Anh ra khỏi cổng, đem đóng cổng lại‘ cùm cụp ’.
……
Tô Anh có chút không hiểu gì, trên đường liền hỏi Hàn Cảnh Viễn:"Công việc mà chính ủy Hứa nói, không phải là muốn bảo em cho các anh nhiệm vụ đang tiến hành trước mắt, làm một viên cảnh sát đặc biệt ngoài biên chế đó chứ?”
Hàn Cảnh Viễn:…… Vợ anh thông minh như vậy, vừa đoán đã đoán được.
Lúc trước anh không đồng ý cho Tô Anh tham gia, nhưng hôm nay lại trùng hợp như vậy, gặp nhau ở bờ biển, nếu không phải có Tô Anh ở đó, xuống biển cứu người chính là anh.
Hàn Cảnh Viễn do dự một chút:"Nhưng nhiệm vụ này có nguy hiểm, anh không muốn cho em làm lắm, nếu anh thật sự nói chi tiết cho em nghe, em không muốn tiếp nhận cũng không được, em đã suy nghĩ kỹ chưa.”
Vốn dĩ Tô Anh còn sẽ do dự, nhưng Hàn Cảnh Viễn cũng ở trong nhiệm vụ đó, vậy có cái gì mà nghĩ chứ.
Cô nói: “Có anh ở đây em sẽ không sợ, em nghĩ kỹ rồi, anh nói đi.”
Quyết tâm của Tô Anh khiến trong lòng Hàn Cảnh Viễn nặng trĩu, tuy rằng lo lắng, nhưng niềm vui sướng đó lại không thể kìm lại được.
Anh nhìn Tô Anh một chút cũng không biết sợ hãi, rất bất đắc dĩ:"Về nhà rồi nói sau, đúng rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh hôm nay tìm đến chính ủy, đề nghị muốn ly hôn với Tô Tòng Nham, hỏi Tô Tòng Nham khi nào trở về.”
Tô Anh khinh thường nói: “Vấn đề của cô ta, nói cho rõ ràng rồi ly hôn, có điều dù có ly hôn rồi, muốn cùng Trần Vô Sinh gương vỡ lại lành, em thấy Trần Vô Sinh cũng không bằng lòng.”
“Hữu hữu……” Hàn Cảnh Viễn thở dài, không tiếp tục nói tiếp nữa.
Bởi vì lời nói của anh bị Kiều Lan Lan xông tới đánh gãy.
Kiều Lan Lan ghét Hàn Cảnh Viễn vướng víu, không chút khách khí đẩy anh ấy ra, sau đó ôm lấy Tô Anh, hưng phấn khó có thể miêu tả:"Anh Anh, tôi đã trở về, mấy ngày nay cô có nhớ tôi không?”
Hàn Cảnh Viễn lập tức tỏ vẻ kháng nghị:"Đồng chí Kiều Lan Lan, ‘ Anh Anh ’ không phải tên cô có thể gọi, phiền cô vẫn là gọi tên của vợ tôi đi.”
Kiều Lan Lan rất bất mãn, căn bản cũng không mặc kệ lời kháng nghị của Hàn Cảnh Viễn:"Dựa vào cái gì?”
Hàn Cảnh Viễn nhìn Quý Xuyên Bách người tới làm khách cùng với Kiều Lan Lan, người đằng sau tràn ngập sự chờ mong lại có bộ dáng đáng thương sợ hãi rụt rè không dám tiến lên, nói: “Nếu cô không thay đổi cách xưng hô, đừng nghĩ tới nhà của tôi ăn trực.”
Chiêu này có tác dụng, Kiều Lan Lan tức nghiến răng nghiến lợi:"Doanh trưởng Hàn, ngay cả dấm của tôi anh cũng ăn, anh thật đúng là đồ dấm tinh.”
Nhưng đồng chí Kiều Lan Lan vẫn rất không chịu khuất phục đổi giọng:"Tô Anh, cô nói có hiếm lạ hay không, chị gái sinh đôi của Tô Tòng Nham đã tỉnh, sau khi tỉnh chỉ số thông minh còn trở nên bình thường.”
Tô gia đều vui đến phát điên, gặp người nào cũng nói lúc trước may mắn nghe theo ý kiến của Tô Anh, kiên quyết không có từ bỏ, Tô Tân Ý sau khi tỉnh táo lại muốn đến thăm em trai, vừa lúc Kiều Lan Lan cũng muốn trở về, mẹ Tô nhờ Kiều Lan Lan đi cùng tô Tân Ý, mọi người vừa mới về đến nhà.
Kiều Lan Lan hưng phấn nói: “Cô cũng tới làm quen chút, cô khẳng định cũng sẽ thích cô ấy.”
Tô Tân Ý đã đứng cổng của Tô gia, khoảng cách xa xa nhìn nhau giữa Tô Anh và cô ấy chỉ cách hơn mười mét.
Tô Tân Ý nhân đạm như cúc, Tô Anh nhiệt liệt như hoa hồng, hai cô gái xinh đẹp ngang nhau, ăn ý nhìn nhau cười, cho nhau cái gật gật đầu.
“Cảm ơn cô.”
Cả hai cô gái đều nói lời cảm ơn với đối phương ở trong lòng của họ.