Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 72

Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:28:32
Lượt xem: 288

Cơm sáng là từ nhà ăn mua trở về, Cố Tri Nam phân chia phần cháo, Cố Xán Xán cầm chiếc đũa, Hàn Kinh Thần làm bánh trứng, cắt thành những miếng tam giác, trên bánh rắc hành lá xắt nhỏ rất đẹp.

Tô Anh gắp một miếng bánh trứng, sau khi nhai được một chút, lại thốt lên một câu kinh hồn: “Hàn Kinh Thần, bánh trứng này độ chín vừa tới, vì sao vậy?”

Hàn Kinh Thần liếc mắt đi phía khác tỏ vẻ xem thường: “Dì hai, dì làm bánh cho nhiều trứng gà như vậy, bánh đương nhiên sẽ thơm nồng mềm xốp, con làm năm chiếc bánh, chỉ bỏ vào hai cái trứng gà, có thể đạt được tiêu chuẩn này, cũng không tồi.”

Tô Anh cảm thán một câu, lại ăn một miếng, hàm hồ nói: “Nhà chúng ta vẫn còn ăn trứng gà thả ga, con đừng keo kiệt như vậy.”

Hàn Kinh Thần buông lời thấm thía: “Quản lý chi tiêu trong nhà mới biết củi gạo mắm muối quý giá, dì hai dì biết nhà chúng ta một tháng tiêu dùng bao nhiêu không, chú hai con hơn nữa còn có chú Cố cho dì tiền tiêu, hẳn một trăm năm mươi tệ, đến cuối tháng thì dì còn lại bao nhiêu?”

Tô Anh buông chiếc đũa, chạy vào trong phòng đem sổ sách đưa lên trước mặt cậu: “Vậy tự con nhìn xem, khoản chi tiêu nào là có thể tiết kiệm lại đây?”

Sau khi Hàn Kinh Thần lật xem được vài trang đầu, tim bắt đầu nhói, cậu bắt đầu phàn nàn.

“Dùng hết phiếu thịt rồi sẽ không ăn thịt heo, có thể ăn thịt cá, dì chạy đến mua thịt quý ở siêu thị, còn có trứng gà này, một tuần ăn hẳn bốn mươi cái trứng, bình quân một ngày ăn luôn năm sáu cái, bảy xu một cái trứng gà, ăn không phải tiền sao.”

Tô Anh tiếp tục cắn bánh trứng mềm xốp ngon miệng, nói thầm: “Con lớn tiếng cái gì, nhà chúng ta đông người, bình quân mỗi ngày một người còn chưa ăn đủ một phần, như thế này có thể gọi là nhiều sao?”

Hàn Kinh Thần vô cùng đau lòng: “Vậy dì xem trong nhà thuộc viện nhà nào nhân khẩu ít, cũng không nhà ai một tháng ăn hơn một trăm cái trứng gà, quá xa xỉ rồi, bánh trứng này, sáng mai bắt đầu bỏ đi, thật ra bánh bao thêm tương ớt, ăn cũng khá ngon mà.”

Hàn Hâm Tinh:…… Đây là làm sao vậy, bánh trứng lại đắc tội ai đâu.

Cố Xán Xán:…… Vội ăn lấy một miếng bánh trứng vào trong miệng, qua ngày mai là không thể ăn được nữa rồi.

Cố Tri Nam săn sóc chia phần cho mình, rồi chia cho Tinh Tinh cùng với Xán Xán.

Tô Anh bị chọc cười chết, giống như không lâu trước đây, tiểu tử này còn không có khái niệm gì về tiền bạc, trong túi còn không có một xu, còn kêu cô mua trứng giá cao cho Đường Tuy Thảo, còn mua đồ giá hai nhân dân tệ, hai nhân dân tệ không phải là tiền sao?

Tô Anh giận dỗi cậu: “Về sau loại trứng gà cùng loại với Đường Tuy Thảo, con còn mua hay không?”

Hàn Kinh Thần:……

“Con nói xem.”

Tiểu tử kia bị dỗi cũng tức giận nói: “Không mua không mua, ai mua thì là đồ ngốc.”

Tô Anh đẩy lại cuốn sổ sách mà Hàn Kinh Thần vừa trả lại đẩy qua cho cậu: “Về sau vẫn nên là con quản lý chuyện trong nhà đi, dì tin tưởng ý thức của con, đến cuối năm chắn chắn là so với dì tiền dư còn lại sẽ nhiều hơn.”

Hàn Kinh Thần được khen, nếu là có cái đuôi chắc cậu cũng đang lắc đuôi mất.

“Đúng vậy, dì và chú hai đều không biết sống như thế nào, ôi, nếu như con không quản lý sớm một chút, hai năm nữa chắc nhà chúng ta sẽ thiếu hụt chi tiêu mất.”

Hàn Hâm Tinh: “Anh thật không biết xấu hổ, anh quản lý gia đình cũng được, nhưng cần thiết bảo đảm mỗi tuần phải có hai ngày được ăn bánh trứng.”

“Được.” Hàn Kinh Thần hỏi Cố Tri Nam cùng Cố Xán Xán: “Hai người có yêu cầu gì không?”

Cố Tri Nam lắc đầu, tỏ vẻ cậu không có yêu cầu, Cố Xán Xán suy nghĩ, tỏ vẻ mỗi tuần muốn ăn tôm lớn một lần, Hàn Kinh Thần vui vẻ đồng ý.

Tô Anh gọi bọn họ đi học: “Chén đũa để dì dọn, Tri Nam cùng với Kinh Thần đưa em gái con đến cửa trường, nhìn thấy hai đứa nó đi vào rồi mới có thể rời đi, biết không?”

“Biết rồi, sẽ không để cho bọn buôn người có cơ hội ra tay.”

Hàn Kinh Thần lại nói: “Đúng rồi, buổi sáng đi nhà ăn mua cơm sáng, con gặp chú hai, chú ấy nói giữa trưa sẽ về ăn, còn nói nấu cơm cho dì, còn nói trong nhà không có giấm trắng, kêu dì đừng quên mang bình giấm về.”

Tô Anh:……

Hàn Kinh Thần cười ha ha, “Nhưng mà chú hai nói, hôm nay sẽ không cho nhiều giấm đâu, kêu dì đừng quá áp lực.”

……

Tô Anh đưa mấy đứa trẻ đến cửa, Đường Tuy Thảo nắm tay của Hữu Hữu, đã chờ ở đây bên cạnh nhau được khá lâu.

Nhìn thấy bọn họ ra tới, Đường Tuy Thảo cười ngọt ngào: “Anh Tri Nam, anh Kinh Thần, em muốn đưa Hữu Hữu đi học, chúng ta cùng nhau đi đi.”

Tô Anh mắt lạnh từ phía xa quan sát Từ Phân Nguyệt, một bảo mẫu, chính là nấu cơm và đưa đón đứa trẻ, sáng sớm tới ăn vạ mấy đứa trẻ nhà cô, là chuẩn bị làm chuyện gì sao?

Chờ Tô Tòng Nham trở về, chị ta phải bị đuổi khỏi nhà thuộc viện, hẳn là muốn chuẩn bị về Bắc Kinh, còn muốn để cho Đường Tuy Thảo đi học cùng mấy đứa trẻ trong nhà, đây là giúp con gái nuôi chuẩn bị cho tiết mục về tình cảm thanh mai trúc mã?

Tô Anh ha hả cười lạnh.

Đường Tuy Thảo vội vàng hỏi: “Dì Tô, dì cười gì vậy?”

“A, có điều kỳ lạ, mỗi sáng Hữu Hữu đều đi cùng mẹ thằng bé đến trường học, hôm nay sao lại để con đưa đi vậy?”

“Chị Thẩm hôm nay xin nghỉ, con muốn giúp mẹ nuôi chia sẻ việc nhà, liền đưa Hữu Hữu đi học.”

Cố Tri Nam xem Tô Anh cười không hề ấm áp, cậu đoán ra là chị mình là không muốn bọn họ đồng hành cùng Đường Tuy Thảo.

Cậu muốn bảo đảm nhìn qua Hàn Kinh Thần.

Cố Tri Nam nhân lúc Hàn Kinh Thần chưa kịp mở miệng, cự tuyệt nói: “Em gái Tuy Thảo, anh cùng Hàn Kinh Thần ở trên đường, không thể trông coi được hết tất cả các em, hơn nữa mang con nhà người ta theo, trách nhiệm quá lớn, tốt nhất em vẫn nên để dì Từ đưa Hữu Hữu đi đi, nếu như Hữu Hữu bị bắt cóc, anh và Kinh Thần không gánh nổi trách nhiệm này đâu.”

Chính Hàn Kinh Thần cũng từng bị bắt cóc một lần, về lại Bắc Kinh một lần, trong lòng còn sợ hãi, hơn nữa Cố Tri Nam vừa nói như vậy, cậu vốn muốn bỏ qua tâm tư của Đường Tuy Thảo cùng Hữu Hữu, lặng lẽ quyết định.

Cậu nói: “Đúng vậy, em Tuy Thảo, anh chỉ có thể phụ trách em gái của anh thôi, không thể giúp em đưa Hữu Hữu.”

Hàn Hâm Tinh vẻ mặt không kiên nhẫn: “Cái gì mà bảo mẫu chứ, thật vô trách nhiệm, chờ chú Nham về bảo cô cút đi.”

……

Rốt cuộc Đường Tuy Thảo cũng không thể đi cùng Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần, Từ Phân Nguyệt đưa Hữu Hữu đi tiểu học trước, sau đó lại đưa Đường Tuy Thảo đi trung học.

Vẫn còn có chút thời gian trước khi vào lớp, chị ta đứng ở cửa trường, giảng đạo cho Đường Tuy Thảo: “Mẹ nuôi qua thời gian này, có thể phải về Bắc Kinh với chị con thôi.”

Đường Tuy Thảo nóng nảy: “Mẹ nuôi, mẹ đi rồi con lại trở thành đứa trẻ không có mẹ.”

Từ Phân Nguyệt mềm lòng, v.uốt ve mái tóc hơi bị ngả vàng của Đường Tuy Thảo, giải thích nói: “Cho nên mẹ nuôi muốn thay con tính toán, hai đứa con trai nhà Tô Anh, đều rất tốt rất ưu tú, con muốn theo chân bọn họ làm bạn tốt, làm em gái của hai người bọn họ, thanh mai trúc mã này rất tốt, chờ con trưởng thành sẽ biết.”

Đường Tuy Thảo không hiểu lắm: “Chính là anh Tri Nam giống như không quá thích con, anh Kinh Thần đối xử với con cũng không quá tốt.”

Từ Phân Nguyệt trìu mến nhìn cô bé nhu nhược đáng thương, cô bé này ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thiện lương, xinh đẹp như vậy, không có người nào là không thích.

Ngoại trừ Tô Anh, cô chắc chắn sẽ đề phòng chuyện Tuy Thao cướp đi hai đứa con trai của cô đi mất.

“Vậy con phải tìm cách, làm cho hai người bọn họ giúp đỡ con, chiếu cố con, mẹ nuôi nói cho con, Cố Tri Nam kia, thông minh hơn so với anh cậu ta, khó lường, về sau khẳng định có tiền đồ, còn có Hàn Kinh Thần, tuy rằng ngốc một chút, nhưng gia thế tốt, gia tộc có năng lực, con chỉ cần chặt chẽ bám lấy hai người bọn họ, tương lai chắc chắn thuận buồm xuôi gió.”

Đường Tuy Thảo cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đầu: “Con sẽ nghe lời mẹ nuôi nói.”

Từ Phân Nguyệt vui mừng nói: “Đứa trẻ ngoan.”

……

Tô Anh thấy Đường Tuy Thảo không thể đồng hành cùng với mấy đứa trẻ, xoay người về nhà dọn chén đũa, Hàn Cảnh Viễn nói giữa trưa về ăn cơm, còn nhờ cô mua giấm, phỏng chừng là muốn dùng đến khoai tây vụn.

Cô khóa cửa lại, không vội vã đi Cung Tiêu Xã mua đồ ăn, dùng dị năng tìm tòi một phen trước xem, người đàn ông có khí chất phúc hậu ngày hôm qua, lại xuất hiện gần nông trường.

Nhà Tô Anh ăn hết trứng gà rất nhanh, cô đi nông trường mua qua vài lần trứng gà mà không cần phiếu, hơn nữa trong nhà đã hết trứng gà, lại có thể danh chính ngôn thuận mua trứng gà rồi.

Kỳ quái ở chỗ, Từ Phân Nguyệt cũng ở đây mua trứng gà, chị ta rất keo kiệt, Tô Tòng Nham cho tiền mua đồ gia dụng, cũng không biết bị bảo mẫu cắt xén đi ít nhiều gì, chị ta sẵn sàng bỏ tiền mua loại trứng giá cao này mà không cần dùng phiếu? Có gì là lạ đâu.

Từ Phân Nguyệt liếc mắt Tô Anh một cái, quay đầu lại nói với người đàn ông phúc hậu hơi béo bên cạnh: “Tiên sinh Thôi, anh thật sự có thể giúp Võ Sinh có chỗ để quay lại thành phố sao, anh muốn bao nhiêu tiền?”

Thôi Hưng Đông cười nói: “Có tiền hay không cũng đừng khách khí, đều là đồng hương, xem trên danh dự của cô, tôi đi theo bạn học cũ ta nói một tiếng, phê duyệt danh ngạch trở lại thành phố là không thành vấn đề, nhưng mà tôi cũng lén lút hỏi qua Tiểu Trần, anh ta gần như là không muốn lại cùng Mỹ Tĩnh gương vỡ lại lành đâu.”

Từ Phân Nguyệt tự tin nói: “Lúc trước không chịu, chờ hôm nay Mỹ Tĩnh gặp qua anh ta, hai người nói chuyện, nói không chừng liền nguyện ý.”

“Tô Tòng Nham ưu tú như vậy, hai người đều có con chung, Mỹ Tĩnh thật sự định ly hôn sao, cô ta bỏ được?”

Từ Phân nguyệt thở dài nói: “Mỹ tĩnh cùng với Võ Sinh là tự do yêu đương, đều do chị họ của tôi một hai phải chia rẽ, cô ta một lòng muốn gả cho tình yêu, kết quả là cuộc hôn nhân này đã được sắp đặt từ trước rồi, mỗi ngày trôi qua cũng không hề vui vẻ, chỉ cần Võ Sinh đồng ý quay lại, cô ta có thể hạ quyết tâm ly hôn.”

Tô Anh ở trên cây cổ thụ cách đó không xa, nghe được rất rõ ràng, ha hả cười lạnh không ngừng, muốn gả cho tình yêu? Cô ta không hạnh phúc? Vậy Tô Tấn thì tính cái gì, kẻ xui xẻo Tô Tòng Nham kia thì tính là cái gì.

Muốn quay lại với người cũ, vì sao không ly hôn trước, cô ta nếu là trước ly hôn lại đi tìm người cũ, còn tính Thẩm Mỹ Tĩnh có điểm cốt khí, cõng chồng trên lưng còn tìm người cũ quay lại, chờ người cũ cho phép mới có dũng khí ly hôn?

Tô Anh vốn không phải người nhiều chuyện, nhưng thế này cũng thật quá đáng, Thẩm Mỹ Tĩnh hôm nay xin nghỉ phỏng chừng là tới tìm Trần Võ Sinh đàm phán, đàm phán lợi thế, hẳn là Hữu Hữu đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-72.html.]

Đám người đi xa, Tô Anh từ trên cây xuống dưới, xoay người đuổi theo Từ Phân Nguyệt.

Trên một cây cổ thụ cách đó không xa, Hàn Cảnh Viễn từ trên cây xuống dưới, yên lặng nhìn bóng dáng cô vợ bóng dáng của cô vợ nhà mình vài lần, mặt lộ vẻ nghi hoặc, vốn định theo sau, nhưng Thôi Hưng Đông đi rất nhanh không để lại dấu vết, anh khẽ cắn môi, xoay người đuổi theo Thôi Hưng Đông.

……

Tô Anh theo Từ Phân Nguyệt, nhìn thấy cô ta đi gặp Trần Võ Sinh, ra tới lúc sắc mặt không tốt, còn hùng hùng hổ hổ nói Trần Võ Sinh cổ hủ, phỏng chừng là thuyết phục khách thất bại, Trần Võ Sinh thậm chí còn không muốn cho Thẩm Mỹ Tĩnh cơ hội gặp mặt.

Tô Anh trở về, mua bốn mươi cái trứng gà, lại đi Cung Tiêu Xã mua khoai tây giấm trắng cùng một túi bột mì phú cường, còn có một chút cải thìa, hôm nay giữa trưa không ăn mì sợi, thay vào đó là ăn trứng gà và mì rau xanh.

Về nhà nhào kĩ mì sợi, dùng gạc đắp lại cho tươi, lại đem gọt vỏ khoai tây, lấy thao nước, chờ Hàn Cảnh Viễn trở về nấu cơm.

Bên ngoài có người gõ cửa, Tô Anh cảm thấy hiếm lạ, tới nhà cô gõ cửa ngoại trừ Kiều Lan Lan chính là người phát thư, sau này Kiều Lan Lan tới nhà chỉ cần cửa mở ra, cô ta đã quen đến không gõ cửa.

Không phải là Từ Phân Nguyệt chứ, cô vì tìm hiểu tin tức, lại bắt đầu nhiệt tình quá mức.

Tô Anh rửa sạch tay, ở trên tạp dề lau một phen bọt nước tử, đi ra phòng bếp, nhìn thấy vị thím xa lạ, trong tay còn cầm một con cá mặn, một con vịt muối.

“Em chính là Tiểu Tô sao?” Thím ở cửa cười nói: “Người đàn ông nhà chị nửa đêm tối hôm qua kêu Hàn Cảnh Viễn đi, kêu tôi đem vài món đặc sản đến cho cô.”

Tiểu cảnh vệ tối hôm qua là nói tân chính ủy tiền nhiệm, vị thím hòa khí này là người nhà của lãnh đạo Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh khách khí mời vào cửa: “Chị quá khách khí, em chỉ nhận cá thôi, cũng không dám lấy nhiều, vịt muối chị mang về đi.”

“Nhà có nhiều trẻ con, đây đều là lão Hứa kêu chị mang ra đây, mang về lại bị ông ta lải nhải.”

Xem ra là một chị dâu không có chính kiến, Tô Anh đáp lễ lại bằng một cân tôm khô lớn: “Trứng vịt biển này nấu cháo rất ngon, làm tôm là ngày thường đi biển bắt hải sản, tự mình mua ở bến tàu rồi phơi khô, có thể làm đồ ăn vặt trực tiếp ăn, chị dâu nếm một cái.”

“Tôm tốt như vậy làm món ăn vặt?”

Triệu Hương xé một miếng từ tôm khô lớn, đưa tôm vào trong miệng, cắn một miếng nhỏ, thịt tôm rắn chắc, hơi mặn, lại thơm lại nhai rất ngon, hai ba con tôm khô là có thể ăn chung với một chén cháo.

Triệu Hương thấy Tô Anh nhanh nhẹn xắt rau xanh rồi đánh trứng, làm mặt bánh canh, tò mò hỏi: “Tại sao em không chiên khoai tây vụn?”

Tô Anh ‘phụt’ cười, nói Hàn Cảnh Viễn rất hứng thú với món khoai tây, một hai phải trở về lại xào một lần cho cô nếm.

Triệu Hương cũng cảm thấy buồn cười, cảm thán vẫn là lúc tuổi còn trẻ tình cảm tốt, lại cảm thán Hàn Cảnh Viễn thay đổi cũng rất nhiều.

“Cậu ấy của lúc đầu, chính là như giả vờ bệnh tâm thần, lúc trước mỗi khi khách đến nhà chị đều không dám ngồi gần, chị còn cho rằng đứa trẻ này tính tình lãnh đạm.”

Không nghĩ tới là hiệp nghị kết hôn, xem dáng vẻ thích thú nấu cơm cho vợ mình bây giờ, cô vợ tự mình chọn lấy này, hẳn là rất thích đi.

Tô Anh vội hỏi nói: “Chị dâu chẳng lẽ cũng nhìn Hàn Cảnh Viễn lớn lên?”

“Kia thật cũng không phải, lúc cậu ấy bảy tám tuổi, lão Hứa liền bị điều đi rồi, sau lại có anh cậu ấy cùng anh của Tô Tòng Nham, đều là lão Hứa thủ hạ binh.”

Này liền liều một phen vì kẻ xui xẻo Tô Tòng Nham, Tô Anh đến nay vẫn không hiểu được, bọn họ dựa vào cái gì nhận định đứa trẻ trong bụng Thẩm Mỹ Tĩnh là của Tô Tấn.

“Chị dâu, em hỏi nhiều một câu, nếu chị cảm thấy không thích hợp có thể không nói.”

“Không có việc gì, em hỏi đi.”

Tô Anh nói: “Vì cái gì mà mọi người đều cảm thấy đứa trẻ trong bụng Thẩm Mỹ Tĩnh, là của Tô Tấn chứ, khi đó bọn họ đính hôn chưa được bao lâu nữa.”

“Cái này nha, đây là có nguyên nhân, Tòng Nham đi tìm anh cậu ấy, khi đến nơi, anh cậu ấy đã nói không ra lời, không ngừng phun ra máu, chỉ lôi kéo tay của Mỹ Tĩnh, c.h.ế.t không nhắm mắt.”

Triệu Hương không nhịn được xoa xoa đôi mắt đang đỏ lên.

“Trước lễ tang, Tòng Nham hỏi Mỹ Tĩnh, trước khi anh cậu ấy lâm chung có để lại di ngôn gì hay không, Thẩm Mỹ Tĩnh lắc đầu nói không có, hỏi lại, liền nói cô ta mang thai, Tòng Nham cảm thấy anh cậu ấy lúc đó cứ kéo tay của Mỹ Tĩnh, lúc c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được, nhất định là muốn kêu cậu ấy chiếu cố vị hôn thê cùng đứa trẻ không phải của mình, cho nên cậu ấy sống c.h.ế.t đều phải cưới Mỹ Tĩnh, ai phản đối đều không nghe.”

Tô Anh như bị đông cứng lại, người cuối cùng mà Tô Tấn nhìn thấy chính là Thẩm Mỹ Tĩnh, thấy vị hôn thê vì sao lại c.h.ế.t không nhắm mắt, còn nữa, di ngôn thật sự không có để lại sao?

Cô tự mình lẩm bẩm: “Nếu em trước khi c.h.ế.t còn có một hơi, mặc kệ là Hàn Cảnh Viễn hay là ai, em nhất định muốn đem tin quan trọng nhất để lại cho người nhà, chẳng hạn như mật khẩu sổ tiết kiệm ở nhà, số tiền riêng trong tài khoản, tiền tủ quần áo riêng, còn có phương thuốc đáng giá nhất, nói cho bọn họ biết nên đưa cho ai, sẽ không có vì sao lại không có di ngôn.”

Triệu Hương cả kinh, tự hỏi đến chính mình, kia thật đúng là, nếu là cô ấy đột nhiên gặp phải tình huống sắp chết, cho dù là người qua đường, cũng sẽ cầu xin họ thông tin cho người nhà, cô ấy đời này tích góp được tiền riêng, đều giấu ở góc bên trái của tủ quần áo mà chồng cô ấy cũng không biết đến sổ tiết kiệm.

Triệu Hương trong lòng rất hụt hẫng, ngồi trong chốc lát, mang theo quà đáp lễ của Tô Anh, về tới khu đông người nhà viện.

Hứa Càng Chu đói không chịu được, thiếu chút nữa đi ăn nhà hàng, hỏi: “Cho tôi con vịt, như thế nào lại nói chuyện tán gẫu lâu như vậy, bà cùng với Tiểu Tô rất hợp duyên.”

“Nói về anh của Tòng Nham.”

Triệu Hương lấy ra vài con tôm khô cho chồng ăn lót dạ, nói: “Tôi hỏi một chút, Tô Tấn thực sự không để lại di ngôn gì hay sao?”

“Không có, chuyện này không phải đều đã dò hỏi quá rất nhiều lần rồi hay sao, Thẩm Mỹ Tĩnh nói không có.”

Hứa Càng Chu cũng không lột vỏ tôm, một ngụm cắn đứt nửa cái đuôi tôm, nhai vài cái đôi mắt đều sáng lên, mùi vị so với tôm tươi còn ngon hơn.

“Bà cũng đừng nấu cơm, cho tôi hai cái bánh bao, tôi phải ăn chung với món tôm này.”

Triệu Hương đến lấy lại phần tôm còn lại đi, cũng không phải là một đứa trẻ, còn tham ăn như vậy.

Cô ấy nói: “Em nghĩ, Tô Anh nói cũng có lý, người đều phải đã chết, sao có thể không nhớ điều gì, không để lại lời nào được, ít nhất là mật khẩu sổ tiết kiệm trong nhà, vàng bạc đồ tế nhuyễn tàng chỗ nào, này cũng nên muốn phó thác Thẩm Mỹ Tĩnh nói cho người trong nhà một tiếng đi, sao có thể cái gì cũng để lại, có thể hay không là Thẩm Mỹ Tĩnh tham tài, cố ý không nói không?”

Nửa cái đầu tôm trong tay Hứa Càng Chu rớt trên mặt đất, cả người ngây ngốc.

Đúng vậy, làm sao anh ấy có thể bỏ qua bản năng của con người, lúc Tô Tấn lâm chung kéo tay vị hôn thê c.h.ế.t không nhắm mắt, là không buông bỏ được đứa trẻ trong bụng của vị hôn thê, hay là dùng cái c.h.ế.t chăm chú nhìn, làm Thẩm Mỹ Tĩnh nhất định phải truyền lại tin mà anh ấy đã liều c.h.ế.t mang về?

……

Thời điểm lúc Hàn Cảnh Viễn quay về thì đã gần một giờ, Tô Anh đói đến nghiến răng nghiến lợi, uất ức bực dọc mà nức nở nói: “Hàn Cảnh Viễn, anh biết em không thể bị đói được, đói sốt ruột thì có thể cắn người đó, anh mau đi làm khoai tây xào, nếu không em liền ăn anh luôn.”

“Đói bụng như thế sao lại không ăn trước đi?” Sắc mặt Hàn Cảnh Viễn ửng đỏ.

Anh đi theo Thôi Hưng Đông cả một buổi sáng, Thôi Hưng Đông ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh xong liền về chiêu đãi sở ngủ trưa, đến tận khi đồng chí thay ca lại đây tiếp tục ngồi canh, anh mới vội vàng trở về.

Tô Anh vòng ra sau lưng giúp anh đeo tạp dề lên, thuận tay bóp một cái lên tấm lưng cơ bắp rắn rỏi của anh, cảm giác cũng rất tuyệt, người đàn ông này đúng là kiểu mặc quần áo thì có hình, c.ởi quần áo thì có…

Những ý tưởng còn lại của Tô Anh, bị Hàn Cảnh Viễn run tay lỡ cho nhiều thêm một thìa giấm trắng, khiến phải nghẹn ngược trở lại.

Được lắm, món khoai tây xào trưa nay lại chua đến mức không ăn được nữa rồi.

“Hàn Cảnh Viễn, anh thật sự rất là thích ăn giấm luôn đó nha.”

Hàn Cảnh Viễn:… “Nếu không phải tại em véo anh lúc đang nấu cơm, thì anh đã không bị run tay rồi.”

“Vậy thì sức chịu đựng của anh cũng kém quá rồi.”

Hàn Cảnh Viễn nhanh nhẹn dọn món khoai tây xào ra, nói: “Ăn cơm đi, anh thấy em nấu bánh canh mà, sao lại cho cả một quả trứng vào nấu chung vậy?”

Tô Anh lại tìm được chỗ để phàn nàn: “Cũng do Hàn Kinh Thần, nói hai đứa mình không biết cách sống, lo mình ăn quá nhiều trứng gà, quy định mỗi tuần chỉ được ăn hai mươi quả trứng gà thôi.”

Hàn Cảnh Viễn:… “Trứng gà hẳn vẫn còn có thể ăn nổi chứ?”

Tô Anh nói: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà thằng nhỏ lần đầu tiên làm chủ nhà quản lý tiền cơm, vẫn nên tôn trọng và cổ vũ, không thể làm tổn thương tính tích cực của nó.”

“Vậy cũng đúng, thế mua thịt chút đi.”

“Môn nhi đều không có, Hàn Kinh Thần nói, về sau không được đi siêu thị ngầm mua thịt.”

“Vì sao?” Hàn Cảnh Viễn khó hiểu, cả nhà không đều đi mua sao?

“Bởi vì thịt quý!”

Hàn Cảnh Viễn không nhịn cười được, thật hiếm lạ, khi có thể nghe từ trong miệng Hàn Kinh Thần ghét bỏ giá hàng quý.

Uống một ngụm lớn bánh canh, anh nhìn như vô tình hỏi: “Hôm nay trứng gà mua ở đâu, cái đầu còn quái đại.”

“Nông trường.” Tô Anh nói: “Lúc trước cũng là từ nông trường mua.”

“Ừ.” Hàn Cảnh Viễn cúi đầu ăn cơm, không tiếp tục gặng hỏi thêm nữa, xem ra chuyện lên cây, Tô Anh là không tính toán nói cho hắn.

“Đúng rồi, em có việc muốn hỏi anh.”

Hàn Cảnh Viễn dừng đũa, ngẩng đầu nói: “Em nói đi.”

“Chính là……” Tô Anh châm chước một chút, dò hỏi: “Nếu em cung cấp manh mối người xấu cho đồn công an, thì có được khen thưởng không?”

Loading...