Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-01-30 11:28:30
Lượt xem: 300

Sau khi đóng chốt cửa, vừa quay đầu lại, Tô Anh đã nhìn thấy hai thiếu niên một trái một phải đứng ở cửa phòng, bình tĩnh nhìn cô, trong mắt Hàn Kinh Thần toàn là sợ hãi và bất lực, Cố Tri Nam cũng rất lo lắng.

Tô Anh nhìn ra hai đứa trẻ này đang lộ ra biểu cảm quan tâm lo lắng, cô cũng bất đắc dĩ: “Hai đứa không ngủ được, dì cũng hết cách giải thích cho hai đứa, tự hai đứa cũng nghe được rồi, chính chú hai của mấy đứa cũng không biết là bị kêu đi vì chuyện gì, dì lại càng không có khả năng biết được, nếu mà có biết, cũng không thể nói cho hai đứa, đi ngủ đi.”

Hàn Kinh Thần không ngủ được, lo lắng nói: “Ba của con cũng bị kêu đi vào đêm nọ, sau đó không còn trở về nữa, chú hai sẽ không như thế phải không?”

Tô Anh vò tóc của cậu: “Cái miệng con nói bậy nói bạ cái gì, an ninh bây giờ tốt lắm, nào có nhiều nhiệm vụ nguy hiểm thế, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.”

Hàn Kinh Thần không kìm lòng được mà cứ suy nghĩ vẩn vơ: “Nhưng mà con thấy sợ lắm, con sợ nếu chú hai c.h.ế.t rồi, dì sẽ tái hôn.”

Tô Anh thầm nghĩ thằng nhóc thối Hàn Kinh Thần này có giác quan thứ sáu quá mạnh, có lẽ cô sẽ, nhưng hẳn là sẽ không tái hôn, lại nói nữa, Hàn Cảnh Viễn có mệnh sống lâu trăm tuổi, không dễ c.h.ế.t đến vậy.

“Dì chẳng thể tìm thấy ai tốt hơn chú hai của con, lại nói người nhà liệt sĩ còn có trợ cấp, có thể cấp cho một công việc, mình dì cũng có thể nuôi nổi bốn đứa tụi con, vì sao dì phải rời đi chứ?”

“Vậy dì sẽ không quay lại tìm chú Cố sao?”

Hàn Kinh Thần quay đầu nhìn vào mắt Cố Tri Nam, nhấn mạnh: “Không có ý nói là anh cậu không tốt, tôi cảm thấy, chỉ cần dì hai kiên quyết không rời đi, chú hai tôi sẽ không phải chết.”

Cố Tri Nam không hy vọng đại ca cô đơn, cũng không mong rằng chồng của chị mình chết, cậu gật đầu tỏ vẻ mình không giận.

Tô Anh tò mò: “Cái đầu nhỏ của con rốt cuộc có cái gì vậy, sao lại có thể nghĩ ra ý tưởng kỳ lạ như vậy chứ.”

Hàn Kinh Thần nói, sau khi ba mẹ cậu lần lượt hy sinh, cậu nghe ông cố nội nói, nếu mẹ cậu không có hy sinh, thì không chừng ba cậu có thể trở về, chỉ vì mẹ cậu không còn nữa, ba cậu mất đi người quan trọng nhất trong lòng, nên chẳng quan tâm đến tánh mạng của bản thân nữa.

“Thế nên, nếu chú hai biết dì mãi mãi ở nhà chờ chú ấy, kiểu gì chú ấy cũng muốn trở về thôi, đúng không?”

Tô Anh bị mớ đạo lý của Hàn Kinh Thần làm cho á khẩu không trả lời được.

Cũng có thể coi là như vậy, lúc cô ở dị thế, thực sự rất trân trọng sinh mệnh của mình, nhưng khi những người mà cô coi là người nhà là đồng đội của cô c.h.ế.t đi, trong lòng mất mát, cũng không còn trân trọng sinh mệnh của mình nữa.

Cô đột nhiên nghĩ tới: “Đúng rồi, sau khi ba mẹ con hy sinh, hẳn là còn để lại cho người nhà hai cơ hội làm việc, cho ai rồi?”

Hàn Kinh Thần không biết tại sao dì hai lại đột nhiên hỏi cái này, nghĩ đi nghĩ lại thật cẩn thận, có thể là dì hai muốn có một công việc ổn định, nhưng mà không còn kịp nữa rồi, đã qua tận sáu năm.

Bây giờ lớn lên ngồi nhớ lại trận cãi vã ở nhà tang lễ lúc ấy, vẫn còn tức giận đến mức không thể tha thứ được cho gia đình bà ngoại, ồn ào khiến cho cậu không thể tiễn đưa ba mẹ đi thật tốt.

Cậu nói: “Bà ngoại đến đây làm um sùm, muốn đưa con và em gái con về nuôi, không có cách nào, đành phải đưa cho bọn họ cơ hội làm việc, tiền an ủi lúc đó đưa cho chú hai, dì hai muốn sao, con có thể đem phần tiền của con mua một công việc cho dì hai.”

Thái độ của cậu vô cùng thành thật.

Không thể không cảm động, tảng băng nhỏ trong lòng Tô Anh, nứt ra một vết nứt, bắt đầu đau đớn.

Cô giơ tay lên, Hàn Kinh Thần nghĩ rằng mình sắp bị đánh, vội khom lưng trốn một chút, kết quả là lòng bàn tay ấm áp dừng ở đỉnh đầu.

Tóc bị vò rối, nhưng trong lòng ấm áp.

Tô Anh kéo hai thiếu niên đi về phòng: “Ngủ đi, sáng mai nếu không muốn dậy sớm làm cơm sáng, thì đi nhà ăn mua về mà ăn.”

……

Hàn Cảnh Viễn ở văn phòng sư trưởng, gặp phải chính ủy mới nhậm chức, là một trưởng bối anh quen biết, lãnh đạo sinh thời của đại ca anh cùng đại ca Tô Tấn.

Hàn Cảnh Viễn cúi chào: “Chính ủy Hứa.”

Hứa Càng Chu vỗ vỗ bả vai Hàn Cảnh Viễn, cơ bắp rắn chắc vỗ không nhúc nhích, cả người không chút lay chuyển, trong mắt anh ấy có vui mừng, em trai của Hàn Cảnh Niên, từ năm đó mới vừa vào vẫn còn vụng về khờ khạo, giờ lại lột xác thành một quân nhân ưu tú như anh trai anh.

Muộn như vậy mà anh ấy gọi anh đến đây, sẽ không phải là ôn chuyện, Hàn Cảnh Viễn đoán được có chuyện quan trọng, cũng không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến như thế.

Hứa Càng Chu đem văn kiện tuyệt mật đưa cho Hàn Cảnh Viễn và Trần Gần Hoành, lại lần nữa kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho hai người bọn họ.

“Cảnh Viễn lần trước vợ cậu hỗ trợ phá hoạch án lừa bán, đứa trẻ cuối cùng kia bị bán đi tương đối xa, ở khu vực khai thác mỏ hẻo lánh, lúc giải cứu đứa trẻ kia, Đoạn Quân ngoài ý muốn từ quặng mỏ đen sâu nhất, giải cứu được một vị đồng chí của chúng ta.”

“Vị đồng chí kia cùng đại ca cậu và Tô Tấn cùng nhau đi làm nhiệm vụ, đại ca cậu cùng Tô Tấn hy sinh, anh ta mất tích sáu năm, cứu ra trước tiên liền liên hệ cho tôi, hội báo cho tôi biết, nói nhiệm vụ hoàn thành, thỉnh cầu với lãnh đạo hội báo công việc.”

Hứa Càng Chu đỏ cả hai mắt: “Là vị đồng chí tốt, đại ca cậu cùng Tô Tấn, đều là đồng chí tốt.”

Đại não của Hàn Cảnh Viễn như bị kim đ.â.m vào, lật tới lật lui một cách máy móc báo cáo tuyệt mật trong tay, năm đó anh cũng không biết đại ca đi chấp hành nhiệm vụ gì, trong bản báo cáo này nói, đại ca cùng đại ca Tô Tấn bọn họ, ẩn nấp ở nước ngoài và triển khai các tổ chức tình báo ở đại lục trong nhiều thập kỷ, bọn họ đã bị đưa ra ngoài từ danh sách từ trên xuống dưới, đại ca yểm trợ cho đồng đội lại hy sinh lúc đang rút lui, đại ca Tô Tấn bị trọng thương không trụ lại được, trước khi được đưa đến bệnh viện đã qua đời, không kịp nói ra tin tình báo anh ấy mang về giấu ở địa phương nào.

Mà vị đồng chí Trang còn lại, bị đối phương bắt về, giấu trong mỏ than quặng tư nhân, tra tấn bức cung để lấy lời khai, suốt sáu năm qua, anh ấy đều kiên trì không lộ ra bất kỳ thông tin gì.

Sau khi được giải cứu về, đồng chí Trang đã viết tin tình báo được anh ấy ghi nhớ trong đầu, nói cách khác một nửa mật mã mẹ mà Tô Tấn tìm được đã mang ra ngoài, chỉ cần tìm được rồi kết hợp mật mã lại, liền có thể phá dịch, khống chế tất cả nhân viên tình báo ẩn nấp ở nội địa ngoại cảnh.

Điều cuối cùng mà Tô Tấn nhìn thấy trước khi c.h.ế.t chính là vị hôn thê Thẩm Mỹ Tĩnh.

Hứa Càng Chu phân tích nói: “Nếu tin tình báo thật sự bị lộ ra ngoài, đồng chí Tô chắc chắn sẽ liều mạng đến hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ để lại manh mối, manh mối này vô cùng có khả năng ở trên người Thẩm Mỹ Tĩnh.”

Nếu có manh mối, chỉ có khả năng ở trên người cô ta.

Đại ca của Hàn Cảnh Viễn, Tô Tấn, hai mạng người, còn có vị đồng chí Trang kia, bị tra tấn trong âm thầm lén lút sáu năm, Thẩm Mỹ Tĩnh thế nhưng có thể ngồi yên được, quay đầu còn có thể gả cho em trai của Tô Tấn, xem nhà họ Tô như một cảng tránh gió.

Hàn Cảnh Viễn hai mắt đỏ đậm, khóe mắt muốn nứt ra: “Bắt lấy cô ta, các người vì sao lại không bắt cô ta lại để thẩm vấn!”

Sư trưởng Tề cùng chính ủy Hứa liếc mắt với nhau, đều yên lặng thở dài, Hàn Cảnh Viễn không phải không có lý trí, chỉ là giờ phút này tình cảm bị tổn thương đã vượt qua lý trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-71.html.]

Sư trưởng Tề quát lớn nói: “Hàn Cảnh Viễn, cậu bình tĩnh một chút, dùng lý trí để tự hỏi xem, bắt giữ như thế nào, chúng ta có chứng cứ sao, cô ta có cắn lưỡi c.h.ế.t cũng nói Tô Tấn không để lại manh mối gì cho cô ta, cậu có thể có cách nào khác sao?”

Trong lòng Trần Gần Hoành cũng đau, trước khi Hàn Cảnh Niên đi làm nhiệm vụ, đã phó thác em trai mình cho anh ta, mấy năm nay Hàn Cảnh Viễn cũng không khác gì là em trai của anh ta rồi.

Anh ta có thể lý giải trong lòng Hàn Cảnh Viễn đang rất đau, kể cả anh ta cũng suýt chút nữa không thể kiềm chế được.

Anh ta hỏi một câu để làm phân tâm Hàn Cảnh Viễn đang phẫn nộ: “Tình huống của đồng chí Trang trước mắt như thế nào.”

Sự phẫn nộ trong lòng Hàn Cảnh Viễn bị sự an nguy của đồng chí Trang làm dịu bớt đi phân nửa, theo sát hỏi: “Đại ca Trang trước mắt có an toàn không?”

Hứa Càng Chu nói: “Đồng chí Trang đã được cứu về, đã được điều trị hợp lí, trước mắt cậu ấy đã an toàn, sáu năm bị cầm tù thẩm vấn, đồng chí Trang vẫn như cũ dựa vào nghị lực cứng cỏi, từ trên người những phần tử giam giữ, thẩm vấn cậu ấy bất hợp pháp, thám thính được tên đầu đàn của bọn chúng tên Thôi Hưng Đông.”

“Thời gian trước, đã tra được, trước mắt Thôi Hưng Đông đang ở Nam đảo, đang liên hệ với thanh niên trí thức ở nông trường tên Trần Võ Sinh.”

“Gia cảnh của Trần Võ Sinh, điều tra đến ba đời tổ tiên, nhà họ Trần bọn họ, tổ tiên gia quyến tránh nhắc đến đền thờ trinh tiết, thế hệ trước của nhà họ Trần còn cảm thấy đó là công trình để thể hiện mặt mũi nhà bọn họ.”

Nhưng mà là thanh xuân và m.á.u thịt của người phụ nữ mà xây dựng lên, nên được san bằng.

“Dì của Thẩm Mỹ Tĩnh tên Từ Phân nguyệt, chính là con dâu của nhà họ Trần, goá chồng trước khi cưới, những đứa cháu trai đã lập gia đình đều đã ăn qua cơm cô ta nấu, mặc qua quần áo cô ta giặc, Trần Võ Sinh chính là một trong những đứa cháu trai của cô ta, cho nên Từ Phân nguyệt ở nhà họ Trần tương đối được tôn kính, Thôi Hưng Đông cũng tiếp xúc qua Từ Phân Nguyệt.”

Sư trưởng Tề nhìn lại thời gian, đã thảo luận qua hai giờ, ông cho mọi người một bình trà đã được rót đầy.

“Mọi người đều phân tích một chút, Thôi Hưng Đông tiếp xúc Từ Phân Nguyệt chúng ta còn có thể lý giải, nhưng thường xuyên tiếp xúc Trần Võ Sinh là vì điều gì, không thể trông cậy vào Thẩm Mỹ Tĩnh đã ly hôn, lại cùng Trần Võ Sinh gương vỡ lại lành, sau đó thông qua Trần Võ Sinh, đi thăm dò Thẩm Mỹ Tĩnh trong tay có tình báo hay không?”

Căn cứ vào điều tra về Trần Võ Sinh, tiểu tử này cũng rất cứng đầu, lúc ở đại Tây Bắc, bệnh tình nguy kịch quá hai lần, tay chân đông lạnh không có một chỗ da thịt nào là lành lặn, cũng không có cúi đầu nói một tiếng trở về.

Chịu đựng vì bản hợp đồng năm năm, cũng trở thành một thân mang đầy thương tích b.ệnh h.oạn.

Tuy là một thư sinh văn nhược, nhưng cũng là một kẻ kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, cho nên sư trưởng Tề cùng chính ủy Hứa, cũng không nghĩ được Thôi Hưng Đông, vì điều gì lại có thể tự tin thuyết phục được Trần Võ Sinh như vậy.

Dùng tình cảm cũ để xóa đi sự đề phòng của Thẩm Mỹ Tĩnh, cuối cùng khôi phục được thông tin về hai vị đồng chí tình báo, Trần Võ Sinh không chịu ăn năn hối cải, cách này thật sự là không hiệu quả.

Lại nói, không ai có thể bảo đảm chắc chắn được Thẩm Mỹ Tĩnh nắm giữ manh mối.

Hàn Cảnh Viễn cười khẩy nhẹ một tiếng: “Nếu Hữu Hữu là con trai của Trần Võ Sinh cùng với Thẩm Mỹ Tĩnh thì sao?”

Sư trưởng Tề:…… Không thể nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt chán ghét và phẫn uất của Hàn Cảnh Viễn, bỗng nhiên nghĩ đến nhân cách của Tô Tấn, người đàn ông có nguyên tắc như vậy, sẽ không làm cho vị hôn thê của mình mang thai trước khi kết hôn.

Sư trưởng Tề vung tách trà lớn lên trước bàn, bên trong là trà nóng đang sôi mà ông vừa rót đầy, ông không để ý rằng tay mình đang bị phỏng, hung hăng đập vào mặt sau của cánh cửa đối diện bàn làm việc.

‘Loảng xoảng’, âm thanh phát ra vang lên thật lớn, trà nóng văng khắp nơi, khiến cảnh vệ trẻ đứng gác ngoài cửa sợ tới mức run lên, lặng lẽ lùi ra xa một bước.

“Quá khi dễ người, không thể để bị khi dễ như vậy, bắt cô ta lại, bây giờ ngay lập tức bắt giữ cô ta lại cho lão tử!”

Trong lòng sư trưởng Tề tức giận không có chỗ phát t.iết, lại giơ tay lấy tách trà trong tay chính uỷ Hứa.

Nhìn thấy tách trà đã theo mình gần mười năm sắp bị đập vỡ, Hứa Càng Chu vội vàng cho tách trà lớn quý giá ôm vào trong lòng ngực: “Lão Tề, ông không phải đang ở độ tuổi của Tiểu Hàn bốc đồng, bình tĩnh một chút đi.”

Sư trưởng Tề thở phì phò bình tĩnh lại, hỏi Hàn Cảnh Viễn có chứng cứ hay không, chứng minh đứa trẻ kia là con của Trần Võ Sinh.

“Tên hỗn đản Trần Võ Sinh kia có biết đứa trẻ là con anh ta hay không?”

Hàn Cảnh Viễn lắc đầu: “Không rõ lắm, đây chỉ là tôi căn cứ vào tổng hợp tình huống mà phỏng đoán, nhưng tôi tin tưởng đại ca Tô, mặc kệ đứa trẻ là của ai, đều không thể là của anh ấy.”

Trần Gần Hoành phân tích nói: “Lúc trước chúng ta nhận được tuyến báo, bang phái kia muốn bắt giáo sư Cố ra nước ngoài, có thể là bọn họ truyền tới tin tức giả hay không, mục đích thật sự của bọn họ, thật ra là muốn mẫu manh mối trong tay Thẩm Mỹ Tĩnh không?”

Hứa Càng Chu không dám dễ dàng đưa ra phán đoán: “Không thể bất cẩn được, nếu bọn họ muốn nhất tiễn song điêu, Cố Thành Phong ở bên kia đến cuối cùng một khắc cũng không thể thả lỏng, nhưng mà hiện tại quan sát trọng tâm, trước mắt để ý đến ba người Thẩm Mỹ Tĩnh, Từ Phân Nguyệt, cùng Trần Võ Sinh đi.”

Ba người này đều là người bình thường, hai người vẫn là người nhà viện, thân phận của Hàn Cảnh Viễn muốn tiếp cận thật sự rất bất tiện.

Hứa Càng Chu xoa xoa tay qua lại rồi đi vài bước, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Hàn Cảnh Viễn, như thể đang suy xét kế hoạch gì đó, sau đó ánh mắt càng ngày càng sáng, thật giống như trên người Hàn Cảnh Viễn có cái gì có thể phá án đại quan kiện.

Hàn Cảnh Viễn bị nhìn chằm chằm chịu không nổi, trực giác mách bảo là không có chuyện tốt, lui về phía sau một bước: “Chính ủy, có việc gì thì anh nói thẳng đi.”

Hứa Càng Chu cười ha hả: “Là như thế này, chị dâu cậu ý thức cao, chuyện lần này, vốn định để cô ấy tiếp xúc hiệp trợ điều tra nữ quyến, nhưng có điều, tố chất chuyên nghiệp của chị dâu cậu không mạnh, tôi lo cô ấy không giấu được chuyện trong lòng, sẽ biến khéo thành vụng tiết lộ tin tức ra bên ngoài, đang lo không tìm được nữ quyến thích hợp để chọn.”

Hứa Càng Chu cười càng thêm ấm áp, gần như sợ sẽ dọa Hàn Cảnh Viễn, âm thanh đều nhẹ rất nhiều, mang theo giọng điệu thương lượng.

“Vợ cậu có tố chất cũng như tâm lý vượt qua thử thách rất tốt, đối mặt với bọn buôn người mà mặt không đổi sắc, tám đứa trẻ kia có thể được cứu ra, đều phải cảm tạ ơn vợ cậu.”

Sư trưởng Tề nghe hiểu rồi, lão có lẽ là muốn để cho Tô Anh hiệp trợ phá án, nếu một hai phải để một người nhà tiến vào hiệp trợ, Tô Anh kia nhất định là người thích hợp nhất. Sư trưởng Tề cười như sói bà: “Tiểu Hàn nào, vợ cậu rất có duyên với cái nhiệm vụ dây dưa sáu năm này, nếu không nhờ có cô ấy hiệp trợ phá hoại kế hoạch của bọn buôn người, tám đứa trẻ kia không tìm thấy được, tìm không thấy đứa trẻ nào, Đoạn Quân cũng sẽ không cơ duyên cứu được đồng chí Trang ra ngoài, không cứu được đồng chí Trang, chúng ta đến c.h.ế.t có thể cũng không biết, anh cậu và Tô Tấn hy sinh là có ý nghĩa.”

“Hiện tại chỉ còn thiếu một bước, cậu xem, có phải cũng nên để vợ cậu tham gia nhiệm vụ này hay không?”

Hàn Cảnh Viễn:……

Nói như vậy không sai, nhưng Tô Anh đâu có khiêu khích ai, cô đâu có lý do gì phải mạo hiểm, cô từng nói qua, lý tưởng của cô chính là làm việc thật tốt, sống thật nghiêm túc.

Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Sư trưởng, chính ủy, về vợ tôi chắc không nên tham gia đâu, cô ấy chỉ là một người bình thường, mọi người buông tha cô ấy đi.”

Sư trưởng Tề sao có thể dễ dàng từ bỏ: “Hàn Cảnh Viễn, sao cậu lại có thể thay vợ cậu ra quyết định được, nhiệm vụ mà kết thúc thành công, người tham dự đều được ghi công, công việc, tiền thưởng đều rất tốt, hỏi một chút, cậu hỏi vợ cậu trước xem như thế nào.”

Hàn Cảnh Viễn mới không bị mắc lừa, loại nhiệm vụ cơ mật như thế này, một khi hỏi, thì sẽ không thể có khả năng cự tuyệt, hoặc là tiếp nhận, hoặc là chờ bị điều đi.

Loading...