Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 69

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:37
Lượt xem: 308

“Phó doanh trưởng Hàn, đang định đi đâu vậy?”

Ngoài cửa, Từ Phân Nguyệt thò đầu vào thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đang định đi ra ngoài nên vội vàng chạy tới hỏi.

Hàn Cảnh Viễn khóa cửa nhà lại: “Có việc à?”

Kể từ khi Từ Phân Nguyệt bị đưa đi thẩm vấn, sau đó Thẩm Mỹ Tĩnh chạy đến bộ đội tìm lãnh đạo làm ầm ĩ lên, rồi tất cả người nhà tay chân không sạch sẽ đều được thả nhẹ, xử lý nhẹ. Ngay cả đàn ông trong nhà cũng chỉ phải viết kiểm điểm.

Nhưng Từ Phân Nguyệt không phải người nhà, chị ta chỉ là bảo mẫu trong nhà Tô Tòng Nham. Tuy rằng là dì họ Thẩm Mỹ Tĩnh, nhưng dù có là mẹ ruột mà tay chân không sạch sẽ lấy trộm thức ăn trong nhà, chờ Tô Tòng Nham trở về sẽ không để chị ta ở lại nữa.

Đối với vấn đề nguyên tắc như vậy, ngay cả Từ Phân Nguyệt cũng rõ ràng, Thẩm Mỹ Tĩnh làm ầm ĩ lên cũng vô ích.

Chị ta ấp úng nói: “Chị chỉ muốn hỏi là, lần này Tòng Nham làm nhiệm vụ thì bao giờ mới có thể trở về?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Nếu mà có thể nói được thì đã nói cho Thẩm Mỹ Tĩnh biết. Chuyện không thể nói, như là chu kỳ nhiệm vụ của anh ấy thì chị hỏi thăm cũng vô dụng, không bằng mua vé xe tự mình rời đi sớm một chút, miễn cho Tòng Nham quay về lại đuổi chị đi, mặt mũi của mọi người cũng không được đẹp.”

Từ Phân Nguyệt đỏ mặt chạy về nhà.

Tô Anh hỏi: “Cấp trên cố ý điều Tô Tòng Nham đi để cho Từ Phân Nguyệt chút thời gian tìm đường ra. Mà đường ra của chị ta có liên quan tới chuyện mà các anh đang điều tra nhỉ?”

Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ cười: “Em đoán kiểu gì cũng được, nhưng mà anh không thể nói.”

Tô Anh: “Em hiểu. Vậy bên phía Từ Phân Nguyệt có cần em phối hợp không?”

Hàn Cảnh Viễn lộ vẻ mặt nghi hoặc, Tô Anh giải thích: “Thì là k.ích thích chị ta đập nồi dìm thuyền, loại chuyện này đàn ông các anh sao mà làm được.”

Hàn Cảnh Viễn c.ắn môi dưới, suy nghĩ một lát liền nói: “Nhà chúng ta em làm chủ, em muốn làm cái gì anh đâu có quản được.”

Tô Anh hiểu: “Đã rõ.”

Hàn Cảnh Viễn vậy mà còn lái xe jeep của quân đội, Tô Anh hỏi anh ấy liệu anh có bị khiếu nại không, Hàn Cảnh Viễn lại nói không sao.

Anh cũng đâu thể nói cho Tô Anh biết, đây cũng là một sự chuẩn bị cho nhiệm vụ, không được tính là xe dùng cá nhân.

……

Cố Thành Phong nhìn thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cùng nhau đến người nhà viện thì ngẩn ra, nhưng anh ta rất nhanh đã lấy lại tinh thần, còn tìm một chiếc ghế đẩu nhỏ cho Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Hâm Tinh vốn đang ngồi trên đùi Cố Thành Phong xem phim, nhìn thấy hai người thì trượt xuống đứng bên cạnh Hàn Cảnh Viễn, còn chột dạ cười he he vài tiếng, rồi kéo Hàn Cảnh Viễn bảo anh đừng đứng nữa.

“Chú hai, chú cao quá, chắn người người rồi, mau ngồi xuống đi.”

Mọi người xung quanh đều rất thích Hàn Hâm Tinh thông minh đáng yêu, đối với trường hợp hai vị chồng cũ và chồng mới vừa đánh nhau tối hôm qua, nay lại face to face với nhau thì vô cùng phấn khích, thậm chí còn không thèm để tâm đến màn ảnh.

Còn có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, vẻ mặt kia, biểu cảm kia như là hận không thể viết mấy chữ to lên mặt: Đánh đi, mau đánh nhau đi…

Hàn Cảnh Viễn vẻ mặt khiêu khích: “Đồng chí Cố, nói chuyện riêng một lát đi.”

Cố Thành Phong âm thầm nghĩ lu dấm Hàn Cảnh Viễn này đúng thật là không tan đi, may mà Tô Anh tốt tính, nếu không với cái tính keo kiệt bủn xỉn của anh ta thì chắc chắn là sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.

Cố Thành Phong không kiêu ngạo không nịnh nọt gật gật đầu, tỏ vẻ có thể nói chuyện riêng.

“Hàn Cảnh Viễn……” Tô Anh đang muốn đứng lên, lại bị Hàn Cảnh Viễn ấn xuống ghế đẩu.

Anh khi đối mắt với Tô Anh, thái độ quay ngoắt 180 độ, giọng điệu dịu dàng có thể dìm c.h.ế.t người khác: “Anh biết em nói chuyện giữ lời. Em nói ở với anh đến chết, anh tin. Cho nên sao anh lại sẽ tìm phiền toái cho đồng chí Cố chứ? Em quá coi thường lòng dạ của anh rồi.”

Tô Anh:…… Thảo nào Hàn Cảnh Viễn lại khóa chặt giường xếp vào trong ngăn tủ, thì ra là đã có dự tính trước, phòng ngừa chu đáo cất chiếc giường con ngủ riêng đi.

Trong lòng Cố Thành Phong cực kỳ khinh thường. Cái lu dấm tên Hàn Cảnh Viễn này đúng là 250 (đồ ngốc), bao lớn rồi mà vẫn còn trẻ con như thế, làm trò trước mặt một phần tư người nhà trong căn cứ, cũng không thấy mất mặt.

Chờ đi xa, bốn bề vắng lặng, người muốn hóng drama cũng ngại tới nghe góc tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-69.html.]

Cố Thành Phong mới nói: “Đồng chí Hàn, anh không dứt đúng không…”

Hàn Cảnh Viễn từ nơi xa nhìn bóng dáng của bốn nhỏ một lớn ở phía xa rồi thu mắt lại, quay đầu nghiêm mặt nói: “Đồng chí Cố, tổ chức phái tôi tới điều tra phần tử khả nghi bên cạnh anh, bảo vệ người thân anh an toàn.”

Cố Thành Phong: … Thay đổi này đúng là khiến anh ta không ngờ đến.

Muốn nói bảo vệ thì còn có công an đồn công an Nam Đảo, để bộ đội ra người thì việc này chắc chắn là rất nghiêm trọng.

Anh ta mờ mịt hỏi: “Mỗi ngày tôi đều ở viện nghiên cứu, ngoại trừ cuối tuần đón mấy đứa trẻ, gần như không ra khỏi căn cứ, tôi có gì mà cần phải bảo vệ?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chúng tôi nhận được tin tình báo đáng tin cậy, có một tổ chức ngoài biên cảnh đã ra giá cao để bắt giữ tổng công Cố tới biên cảnh.”

Cố Thành Phong cố gắng bình tĩnh: “Cao đến mức nào?”

Hàn Cảnh Viễn nhàn nhạt nói: “Chính anh đáng giá bao nhiêu, trong lòng anh còn không biết sao?”

Anh còn rất là chua xót nói: “Đều có một cái mũi hai con mắt, mạng của anh còn đắt hơn rất nhiều người nữa đấy.”

Sắc mặt Cố Thành Phong dần dần trắng bệch: “Tôi không ra khỏi viện nghiên cứu, bọn chúng cũng rất khó tiếp cận tôi.”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Hơn nữa thân thủ anh cũng khá tốt, muốn trói anh ra khỏi cái trạch kỹ thuật sẽ rất khó. Nhưng nếu đối phương dùng Tri Nam và Xán Xán tới uy h.i.ế.p anh đi cùng bọn chúng tới bến tàu, đến núi rừng, anh có đi không?”

Cả tay Cố Thành Phong đều run rẩy, gần như là gào lên nói: “Anh có thể bảo vệ được lũ trẻ không? Không bảo vệ được thì đưa cho tôi.”

Hàn Cảnh Viễn cười nhạo, đây là người làm công tác lý trí văn hóa sao?

Anh nói: “Anh có biết tại sao Tô Anh lại muốn đi làm không? Bởi vì cô ấy biết rất rõ, không bắt được bọn buôn người, mấy đứa trẻ trong nhà sẽ không thật sự được an toàn. Anh bình tĩnh suy nghĩ một lát, chúng ta phối hợp với nhau, nhanh chóng giúp đội bắt lấy, anh và lũ trẻ mới thật sự được an toàn.”

Cố Thành Phong trầm mặc vài phút mới hỏi: “Tô Anh có biết không?”

Hàn Cảnh Viễn có chút kinh ngạc khi Cố Thành Phong đổi xưng hô, nhưng chỉ kinh ngạc vài giây liền khôi phục bình thường, sau đó lắc đầu: “Hiện tại thì vẫn chưa biết.”

……

Bốn đứa nhỏ không có hứng xem phim, châu đầu chạm trán thì thà thì thầm với nhau.

Hàn Hâm Tinh mở đầu cuộc đánh cược: “Bố Cố và chú hai có đánh nhau không?”

Cố Tri Nam không quá xác định: “Chắc là không đâu, chú đánh cuộc là không.”

Hàn Kinh Thần thấy xung quanh đông người như vậy, tuy rằng chú hai và bố của Xán Xán đi rất xa, nhưng mà nếu thật đánh nhau thì bên đây vẫn có thể thấy được.

Chú hai hẳn là sẽ không ngốc đến vậy, cậu nói bằng giọng điệu chắc chắn: “Anh cũng đánh cuộc là không.”

Hàn Hâm Tinh vứt hòn đá nhỏ trong tay đi, còn tưởng rằng anh trai và chú nhỏ ngu ngốc sẽ chọn là đánh nhau, như vậy cô bé và Xán Xán sẽ không phải làm việc nhà một tuần nữa chứ.

Không ngờ anh trai thúi vậy mà đều trở nên thông minh, cô bé chán c.h.ế.t ngồi xem phim: “Chả vui gì sất.”

Tô Anh thì cảm thấy bộ phim này khá hay, mãi cho đến khi xem xong mà Hàn Cảnh Viễn và Cố Thành Phong cũng không đánh nhau như mong đợi của tất cả những người nhà đang xem náo nhiệt ở đây.

Vì thế mà Tô Anh cũng hơi buồn bực, thì ra Hàn Cảnh Viễn tới không phải là vì ghen ghét. Cũng đúng, dù anh có thích ăn dấm đến mấy đi chăng nữa, cũng đâu thể không màng thân phận nghề nghiệp mà làm ra chuyện biết chắc chắn là sẽ bị phạt.

Tối qua đánh nhau với Cố Thành Phong có lẽ là chuyện xúc động nhất, khác người nhất mà anh ấy từng làm đi.

Cùng một sai lầm, anh ấy sẽ không phạm lần thứ hai.

Chẳng lẽ Cố Thành Phong có liên quan tới tuyến sau lưng Từ Phân Nguyệt, Hàn Cảnh Viễn nhận nhiệm vụ, không thể không tới?

Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, trong mắt nhiều thêm phần thương hại. Anh ấy từng nói, từ nhỏ đến lớn, ông trời chưa từng quan tâm tới anh. Người tốt thì không nên bị như vậy, Tô Anh quyết định giúp Hàn Cảnh Viễn nhìn chằm chằm Từ Phân Nguyệt.

Cô lấy thân phận là người nhà, tiếp xúc với những phụ nữ trong viện cũng sẽ dễ dàng hơn là một người đàn ông trưởng thành như Hàn Cảnh Viễn.

……

Loading...