Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 63
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:26
Lượt xem: 314
Hàn Kinh Thần ôm bả vai, dựa vào tủ bát, giễu cợt nói: “A, hai người đều là lòng dạ hẹp hòi, mặc kệ là có chuyện gì, ngồi xuống nói chuyện với nhau không phải là được rồi sao, hai người bọn họ vẫn cứ không nói, còn muốn làm bộ điềm nhiên như không, Tinh Tinh đều nhìn ra, còn tưởng rằng có thể giấu sao.”
Hàn Hâm Tinh không tán thành với anh trai: “Em nhìn ra được, đó là do em thông minh, anh trai thối, mấy ngày nay chúng ta tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng làm cho mẹ tức giận.”
Trong phòng, Hàn Cảnh Viễn đang giúp đỡ đem những hành lý mang về đều thu lại, lại thu dọn vài bộ quần áo, nói với Tô Anh: “Anh phải về doanh trại, mấy ngày nay khả năng là không về được.”
Tô Anh hiểu cho công việc của anh: “Vậy anh đi đi, bàn chải đánh răng và kem đánh răng anh chưa mang phải không, em đi lấy cho anh.”
“Trong ký túc xá đều có.”
“Vậy áo ngủ anh đã mang chưa?”
“Trong ký túc xá cũng có, đồ dùng sinh hoạt đều có hết.”
Tô Anh tìm không ra thiếu sót gì nữa, tiễn Hàn Cảnh Viễn tới cửa, anh cũng không nhắc tới cái chén trà mua về với giá cao mà lặng lẽ rời đi,.
Tô Anh hơi tức giận, một cái chén trà, đã mua về chẳng lẽ không phải là để tặng cho cô để làm cô vui sao?
Không đề cập tới thì không đề cập tới, keo kiệt bủn xỉn.
Cô quay người lại trở về phòng, lần kế tiếp Hàn Cảnh Viễn trở về, người đối diện với anh ấy nói không chừng đã không phải là cô nữa, cẩu nam nhân, để cho anh hối hận đi.
……
Hàn Kinh Thần đang ở phòng bếp, đôi mắt lỗ tai vẫn luôn đang chú ý tới hai đại nhân ở phòng chính, Hàn Cảnh Viễn xách theo hành lý đứng lại ở cửa phòng bếp một chút, dặn dò mấy đứa trẻ xong liền rời đi.
Hàn Kinh Thần buông cánh tay xuống chạy theo ra ngoài: “Cháu tiễn chú hai.”
Ra khỏi cổng, nương theo ánh trăng, Hàn Cảnh Viễn nhìn thấu biểu cảm muốn nói lại thôi của Hàn Kinh Thần, tức giận nói: “Đã muộn rồi, có chuyện gì thì nói đi, nếu không nói thì trở về.”
Hàn Kinh Thần hiếm khi tính khi tốt, thậm chí mang một chút dáng vẻ cầu xin: "Sao lại phải cãi nhau, chú không phải đã mua cái chén trà sao, sao lại không lấy ra để dỗ dì hai chứ, chính chú đã nói, nếu như dì hai tức giận, chúng ta sẽ không được trải qua những ngày tháng tốt đẹp nữa, lại làm cho dì tức giận mà đi mất, chúng ta phải làm sao bây giờ đây?”
Làm sao bây giờ, còn có thể làm sao bây giờ.
Hàn Cảnh Viễn nghiêm mặt nói: “Hàn Kinh Thần, cháu đã lớn rồi, chắc là cũng biết không có ai có thể ở cùng ai cả đời, cũng không có nghĩa vụ này, cháu phải học cách tiếp thu, chứ không phải là oán giận.”
Hàn Kinh Thần nhận thấy không đúng, nghi hoặc nói: “Chú hai, chú mang theo hành lý, quả thực là muốn trốn khỏi nhà sao, đến mức này sao, chú là người lớn, đừng nhỏ mọn như vậy, ngày mai hãy trở về đi, nam tử hán đại trượng phu, chú cúi đầu nhận cái sai trước, chuyện như vậy là xong rồi, cháu về đây.”
Hàn Cảnh Viễn:……
……
Tô Anh vẫn luôn đợi cái ủng kia ở trên đầu rơi xuống, lúc đi làm cũng có chút uể oải ỉu xìu, ngay cả Bàng Tại Minh cũng đã nhìn ra.
Bàng Tại Minh quan tâm nói: “Tiểu Tô, có phải trong nhà cô có việc gì không, có việc thì xin nghỉ phép để nghỉ ngơi mấy ngày.”
Từ Phân Nguyệt tích cực nói: “Đúng vậy, mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, ở chỗ này đã có tôi rồi.”
Tô Anh nhìn Bàng Tại Minh, dùng ánh mắt dò hỏi mấy ngày nay cô không ở đây, Từ Phân Nguyệt đã chịu phải k.ích thích gì?
Bàng Tại Minh cũng dùng ánh mắt tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Tô Anh thấy phản ứng của Từ Phân Nguyệt, Tô gia và Đoạn gia bên kia, chắc là chưa có đem việc Từ Phân Nguyệt đẩy tô Tân Ý nói với Tô Tòng Nham, cũng chưa có yêu cầu đồn công an bên này phối hợp bắt giữ.
Đó là vì sao đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-63.html.]
Khẳng định là có nguyên nhân, Tô Anh vốn muốn hỏi Hàn Cảnh Viễn, nhưng người đàn ông đó mấy ngày nay vẫn chưa về được, buổi trưa chắc là sẽ đến nhà ăn ăn cơm, đến lúc đó xem có thể chạm mặt nhau không, nếu chạm mặt nhau thì sẽ hỏi một chút.
Còn chưa đến lúc đến nhà ăn ăn cơm, cấp trên đã phái người tới tra xét, hai vị đồng chí thẩm tra nói, nhà ăn của doanh trại khác, đã tra ra người nhà tới giúp công nhân ăn trộm đồ dùng tập thể, bây giờ mỗi nhà ăn đều phải được kiểm tra đột xuất.
“Đồng chí Tô cùng và đồng chí Từ mở ngăn tủ ra một chút.”
Tô Anh thanh thanh bạch bạch không sợ gì cả, ngược lại là Từ Phân Nguyệt né tránh ánh mắt, còn oán giận vài câu: “Không thể điều tra ra một con chuột, các người liền đem người nhà của toàn bộ chúng tôi đều xem thành con chuột đó chứ.”
Hai vị đồng chí kia không chút d.a.o động nào: “Hãy mở cửa tủ, đừng quấy nhiễu công việc của chúng tôi.”
Từ Phân Nguyệt cực kỳ không tình nguyện mở tủ đựng đồ của mình, bên trong chỉ có một số đồ dùng cá nhân, còn có một đôi giày mới đế giày mới khâu có một nửa, dùng mắt ước lượng đôi giày này có cỡ 41, là giày dành cho đàn ông trưởng thành, cũng không biết chị ta làm ra cho ai.
Từ Phân Nguyệt giải thích nói: “ Giày này là cho Từ Nham, tôi đã làm nó trong hai tiếng nghỉ ngơi buổi chiều, không có làm chậm trễ công việc.”
Bàng Tại Minh nói: “Tô Tòng Nham cao 1m85, phải đi giày cỡ 43, đôi giày này của cô có cỡ 41, cậu ấy đi không vừa đâu.”
Tô Anh ‘ phụt ’ cười: "Thầy Bàng ông đang nói cái sự thật lớn gì vậy, hôn nhân tự do, dù có tính là đồng chí làm giày cho người tình, cũng không mất mặt a.”
Nhưng đừng mang Tô Tòng Nham ra làm bia đỡ, thầy Bàng phỏng chừng cũng là vì điểm này không nhìn nổi, mới vạch trần chị ta.
Từ Phân Nguyệt mặt đỏ tới mang tai, đôi giày này là chị ta đã làm chuẩn bị đưa cho con bố của con gái nuôi mình, cũng chính là Đường Tùng Bình, tình trạng trai chưa vợ gái chưa chồng, sợ tin đồn nhảm nhí, nên không dám nói.
Tủ để đồ của Từ Phân Nguyệt không có, kế tiếp đến lượt ngăn tủ của Tô Anh.
Chìa khóa của Tô Anh trước khi nghỉ phép về Bắc Kinh, là giao cho thầy Bàng giữ, thầy Bàng đã để ở trong tủ đựng bát đũa, ông ấy vừa lấy vừa nói: “ Ngăn tủ của Tiểu Tô chẳng có cái gì đẹp, ngăn tủ của cô ấy là trống không a……”
Vừa mở ra, trong ngăn tủ đã được nhét đầy một nửa, nào là gạo kê, gạo, bột mì, còn có nửa cái bí đỏ và một miếng chân giò hun khói.
Tô Anh:……
Thầy Bàng:……
Hai vị đồng chí tới kiểm tra:……
Hai vị đồng chí nhìn vật phẩm nhét đầy nửa ngăn tủ, trầm mặt hỏi Bàng Tại Minh: “Việc này là thế nào đây?”
Bàng Tại Minh lẩm bẩm tự nói: “Chuyện này không có khả năng a?”
Từ kỳ nghỉ quốc khánh, đến Bắc Kinh phối hợp điều tra bọn buôn người, Tô Anh đã rời khỏi đảo Nam mười ngày qua, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, bận cả một buổi sáng, làm sao có thời gian cất đồ vào tủ.
Cho dù có thời gian, Bàng Tại Minh cũng không tin, một người có thể vì cứu đứa trẻ, tình nguyện mạo hiểm làm con mồi, Tô Anh bị nhốt ba ngày trong hang núi, cô ấy sao có thể nông cạn đến nỗi ăn trộm đồ của nhà ăn nơi mình làm việc cơ chứ.
Bàng Tại Minh quay đầu nhìn chằm chằm vào Từ Phân Nguyệt, vừa ghét bỏ vừa tức giận, tưởng như là vừa chửi vừa oán nói: “Cờ đỏ lưu động của nhà ăn một doanh trại của lão tử, đã bị hủy bởi sự một người ngu ngốc lòng tham không đáy như cô!”
Từ Phân Nguyệt bị tiếng gào thét của Bàng Tại Minh dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước: "Ông ông ông, đây còn không phải là ngăn tủ của tôi, ông dựa vào cái gì hoài nghi là tôi trộm?”
“Không phải cô còn có thể là ai, chẳng lẽ là người bếp trưởng lão tử đây trộm sao?”
“Sao lại không có khả năng, tại sao ông không thể trộm, ông là bếp trưởng, phòng bếp đều là do ông quản lý, ông là người có hiềm nghi lớn nhất .”
Tô Anh đã nghe không nổi nữa, lên tiếng nói: “Quả thật đồ vật ở nửa ngăn tủ này, mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, là Từ Phân Nguyệt trộm giấu ở trong ngăn tủ của tôi, mười ngày này tôi không ở đây, nhóm các chàng trai trong lớp nấu ăn này của bếp sau, sẽ tuyệt đối không đụng đến ngăn tủ của tôi, cho nên để đồ ở trong ngăn tủ của tôi tương đối an toàn.”
“Bởi vì kỳ nghỉ của tôi còn chưa tới, Từ Phân Nguyệt không nghĩ tới tôi hôm nay sẽ quay lại, không kịp đem đồ trong ngăn tủ dời đi, khó trách hôm nay chị ta phá lệ nhiệt tình, còn bảo tôi tan làm trước, cũng là sợ tôi mở ngăn tủ ra.”
thầy Bàng chứng minh nói: “Phải, Từ Phân Nguyệt hôm nay đối với đồng chí Tiểu Tô hiền lành và nhiệt tình không giống như bình thường, tôi để Tiểu Tô về nhà nghỉ phép, đồng chí Từ thế mà lại tán đồng.”
Hai vị đồng chí kiểm tra nói: “Có thể lục soát một chút chỗ ở của Từ Phân Nguyệt, xem xem có phát hiện gì không.”