Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 61

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:22
Lượt xem: 372

Sau khi nói hết mọi chuyện, Đoạn Sở Hạ đột nhiên cảm thấy còng tay trên tay mình không còn nặng nữa.

Cô ta ngửa đầu nhìn bầu trời, thật xanh, mây cũng trắng. Đẹp quá, rộng quá. Vậy mà hai mươi năm qua cô ta ít khi tận hưởng.

Cô ta nhìn Tô Anh cười: “Tô Anh, không phải cô đẩy tôi vào tù mà là tôi chọn tự chấp hành bản án của mình.”

Cô ta được giải thoát rồi. Khi nào trả hết nợ, cô ta sẽ được tự do, bao gồm lỗi lầm đối với Tô Tân Ý.

Văn Tâm Trúc sau khi nghe thấy đứa trẻ mà mình một tay nuôi lớn không phải con gái ruột, trong khi con gái ruột thì ở bãi tha ma, trái tim bà ta đập nhanh hơn. Bà ta từ từ ngã xuống.

Hôm nay Đoạn Quân không lái xe cảnh sát mẹ anh ta cũng không mang theo thuốc trợ tim vì đi gặp bạn bè. Thấy mẹ mình sắp không chịu nổi, Đoạn Quân chạy đến nhà họ Tô mượn điện thoại gọi xe cấp cứu.

Tô Anh đi đến bên cạnh Văn Tâm Trúc, lạnh lùng nhìn mẹ ruột của nguyên chủ.

Không thể để Văn Tâm Trúc c.h.ế.t được. Người c.h.ế.t sẽ không thể trả nợ, cô không muốn dùng thân thể này rồi bị đồn đãi là bức c.h.ế.t mẹ mình.

Cô sờ khuôn mặt trắng bệch của Văn Tâm Trúc, truyền cho bà ta một chút dị năng. Nhờ đó mà huyết áp và nhịp tim của bà ta dần trở lại bình thường. Lúc đặt quân gọi điện xong thì lao ra, mặc dù rất thương mẹ nhưng anh ta chỉ có thể cố gắng đứng lên.

Tô Anh hôm nay dùng dị năng quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch chân dần nhũn ra.

Hàn Cảnh Viễn chạy tới đỡ cô, thấy tinh thần của cô không tốt thì hỏi: "Chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước nhé?"

Tô Anh muốn rèn sắt khi còn nóng, nói: "Chúng ta đến Cục Công an trước."

Cô chị vào Văn Tâm Trúc. Bệnh tim của bà ta tái phát, vô cùng khó chịu nhưng vẫn có thể đứng lên. Mọi người đều không biết sao lại như thế.

Tô Anh nói: "Đội trưởng Đoạn, nhìn mẹ anh sắc mặt hồng hào, nhất định là giả vờ đau tim. Nếu đã như vậy, chúng ta về cục công an làm việc đi."

Đoạn Sở Hạ chắc chắn phải ngồi tù, bao gồm cả việc cô ta che giấu việc Tô Tân Ý bị đẩy. Tuy nhiên cô ta không biết lý do Từ Phân Nguyệt đẩy Tô Tân Ý.

...

Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn về đến nhà, Hàn Kinh Thần, Xán Xán và bảo mẫu Phó Ngọc Trân đang ở trong phòng bếp nấu cơm.

Từ cửa sổ phòng bếp, Hàn Kinh Thần là người đầu tiên nhìn thấy họ quay về. Cậu cầm cái thìa nhỏ chạy ra chào hỏi: "Tối nay hai người không ra ngoài nữa phải không?"

Cố Tri Nam đang đánh cờ trong phòng khách với Hàn Hoài Sơn nghe vậy thì ngẩng đầu, căng thẳng nói: "Ông nội Hàn đã mua vé, sáng mai chúng ta sẽ về sớm."

Hàn Hâm Tinh chạy tới làm nũng với Tô Anh. Cô nói: "Được, vậy chị đi tắm trước."

Sau khi được cứu khỏi hang động, cô đều ở trong bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn về nhà.

Hàn Cảnh Viễn cũng vậy. Ba ngày tìm kiếm Tô Anh, anh rất mệt mỏi. Có lần anh ngồi dựa vào thân cây nghỉ ngơi mà ngủ quên lúc nào không biết. Sau khi tỉnh dậy, anh lại bắt đầu tìm kiếm. Lúc nào cũng chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát, đêm thì về nhà. Anh không có thời gian để nghỉ ngơi.

Bây giờ về đến nhà anh mới buông bỏ được căng thẳng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hàn Cảnh Viễn đi sau Tô Anh nói: "Anh cũng đi tắm."

Cố Xán Xán ngẩng cái đầu nhỏ, nói: "Bố mẹ, hai người tắm cùng nhau đi, như vậy có thể nhanh hơn đấy."

Một, hai, ba, bốn,... Tất cả mọi người kể cả lớn, bé, không quan tâm mình đang nấu cơm hay chơi cờ mà ngẩng đầu, yên lặng nhìn anh.

Lúc này Hàn Cảnh Viễn mới nhận ra câu nói buột miệng vừa rồi của mình có vấn đề. Anh dừng lại muốn xuống lầu nhưng lại bắt gặp gương mặt tươi cười của Hàn Hoài Sơn.

Ông nội hàn vẫn vui vẻ, Hàn Cảnh Viễn dừng lại, suy nghĩ một chút, mặt bất giác đỏ lên. Sau đó anh vẫn quyết định tiếp tục lên lầu.

Anh vào phòng mình. Tô Anh mất tích 3 ngày, trong phòng không có hơi người nhưng vẫn còn dấu vết của cuộc sống trước đây của cô. Trên giường là bộ đồ ngủ của Tô Anh tùy ý đặt trên đầu giường.

Chiếc đèn bàn bên cạnh cửa sổ đã được thay đổi. Anh thắc mắc, Tô Anh ngồi đây để đọc sách hay viết chữ?

Hàn Cảnh Viễn đưa mắt nhìn về phía giá sách. Trên đó đều là những tác phẩm nổi tiếng, Tô Anh không hề chạm vào. Anh mở ngăn kéo phát hiện chiếc bút anh hay dùng không còn ở đó mà thay bằng một cái bút khác.

Hàn Cảnh Viễn mở ngăn kéo khác phát hiện xấp giấy mỏng đi một chút. Hóa ra Tô Anh ngồi đây để viết thư.

Cô viết trước khi bị nhốt trong hang động, viết cho ai được chứ?

Hàn Cảnh Viễn không đoán được. Nhưng khi anh cầm tờ giấy đầu tiên lên bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó. Anh soi tờ giấy dưới chiếc đèn bàn. Mặc dù nó trắng tinh nhưng vẫn hiện lên mấy dòng chữ.

Anh nhìn thấy loáng thoáng vài câu: "Hàn Cảnh Viễn, lúc anh đọc được bức thư này..."

...

Lúc Tô Anh tắm xong đi ra thì thấy Hàn Cảnh Viễn đang ngẩn người cầm tờ giấy viết thư. Lúc quyết định giúp Tô Tân Ý tỉnh lại, Tô Anh định viết cho Hàn Cảnh Viễn một bức thư kể toàn bộ sự thật. Từ việc cô xuyên đến từ dị giới, đến việc nguyên chủ muốn quay về và ly hôn với anh. Có lẽ đọc thư anh sẽ hiểu lý do.

Nhưng khi viết xong cô lại đốt nó đi. Vì lúc ly hôn với Cố Thành Phong, cô không cho anh ta một lý do nào hết.

Vì vậy nếu nguyên chủ lựa chọn trở Về ly hôn với Hàn Cảnh Viễn, có lẽ 'cô ấy' cũng có quyền giữ bí mật này.

Nhưng cô không ngờ Hàn Cảnh Viễn có thể nhìn thấy nét bút mờ còn sót lại trên tờ giấy viết thư đầu tiên.

Tô Anh làm như không có chuyện gì hỏi: "Anh ăn cơm trước hay tắm trước?"

Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu, cắn đôi môi mỏng rồi giơ tờ giấy viết thư lên: "Em viết thư cho anh à?"

Tô Anh cười nhạt: "Ừm, viết rồi lại đốt. Không có chuyện gì quan trọng đâu anh đừng quan tâm."

"Anh muốn đọc." Đầu ngón tay cầm tờ giấy viết thư của Hàn Cảnh Viễn khẽ run lên.

"Em đừng nói gì được không? Cho dù bây giờ anh không đọc được nhưng 10, 20 năm sau anh vẫn muốn đọc."

Hàn Cảnh Viễn rất muốn biết.

Lúc trước anh bị bức thư giả lừa gạt, thật sự không hiểu tâm tư của đứa nhỏ.

Giờ thì anh hiểu rồi. Lúc đó anh không nên trách móc Hàn Khinh Thần nặng nề như vậy. Có lẽ lúc đó bọn nhỏ cũng muốn nhìn. Suy nghĩ của Hàn Cảnh Viễn vô cùng hỗn loạn.

Tô Anh nhìn tờ giấy viết thư trong tay anh, may mà dấu vết trên đó rất hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhìn thấy mấy chữ.

Cô mở tủ quần áo đấy giúp anh một bộ rồi bảo anh đi tắm.

"Lúc nãy anh nói sẽ tắm cùng em nhưng bây giờ không còn cơ hội rồi. Anh tự tắm một mình đi, em xuống dưới trước."

Hàn Cảnh Viễn khoá cửa lại, nhốt Tô Anh trong vòng tay, ánh mắt hừng hực nhìn cô.

"Vậy thì tắm một lần nữa, dù sao cũng không vội. Anh khóa cửa rồi, không sợ ai vào đâu."

Tô Anh:...

Cô cảm thấy Hàn Cảnh Viễn không giống như đang nói đùa. Hơn nữa, cô nhìn màu sắc khí tràng xung quanh người anh đang bốc khói. Nếu cô đồng ý, giây tiếp theo chắc chắn sẽ bị người đàn ông này cõng lên vai.

Hàn Cảnh Viễn rất ít khi chủ động nhưng anh lại chọn sai thời điểm.

Lúc cô định từ chối một cách uyển chuyển thì Hàn Cảnh Viễn đột nhiên cúi đầu xuống. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách vô cùng gần, hơi thở của họ hòa quyện khiến nhiệt độ đột nhiên tăng lên.

Trực giác của Tô Anh mách bảo một giây nữa Hàn Cảnh Viễn sẽ hôn mình. Vì vậy cô đẩy anh ra sợ làm tổn thương anh. Sau này, lúc cô bỏ đi, anh sẽ đau hơn.

Đúng lúc này Tô Anh theo bản năng quay đầu lại, ra hiệu cho Hàn Cảnh Viễn nhìn ra cửa sổ: "Anh nhìn kìa, Hàn Hâm Tinh đang dẫm lên vai ai nhìn lén chúng ta?"

Hàn Cảnh Viễn căn bản không nghe thấy, văn sư tư thế đó thì thầm bên tai Tô Anh: "Tô Anh, tại sao em không ích kỷ một chút?"

"Dạ?"

Tô Anh ngửa đầu nhìn Hàn Cảnh Viễn. Cô cảm thấy mình bây giờ đã vô cùng ích kỷ, sao có thể đối xử với họ như vậy?

Hàn Cảnh Viễn lùi vài bước rồi đi đến bên cửa sổ. Hàn Hâm Tinh đang vội vàng leo xuống thang, Xán Xán thì đang giúp con bé giữ thang.

Hàn Cảnh Viễn vội nói: "Chú sẽ không đánh con, con xuống từ từ thôi."

...

Lúc ăn tối, Hàn Cảnh Viễn không nói lời nào. Tô Anh nghe thấy bọn nhỏíu rít bàn tán. Trong đầu cô bây giờ toàn là chuyện của Tô Tân Ý nên quên mất việc khen khích lệ tài nấu ăn của Hàn Kinh Thần đã tiến bộ.

Hàn Kinh Thần đẩy đĩa tôm chiên đến trước mặt Tô Anh, hỏi: "Dì cãi nhau với chú hai à?"

Tô Anh nghĩ lại, cảm thấy vừa rồi giữa cô và Hàn Cảnh Viễn có một chút xa cách, cũng coi như là cãi nhau. Vì vậy cô gật đầu nói: "Ừm."

Nhưng Hàn Cảnh Viễn gần như cùng lúc đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu lên nói: "Không phải."

Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, Hàn Cảnh Viễn cũng nhìn Tô Anh. Hai người cùng thay đổi lời nói.

Tô Anh: "Không phải cãi nhau."

Hàn Cảnh Viễn: "Là lỗi của chú."

Nụ cười trên mặt Hàn Hoài Sơn trầm xuống, buông đũa nói: "Hàn Cảnh Viễn, vào thư phòng với bố."

Tô Anh vội khuyên: "Ba hôm nay Hàn Cảnh Viễn đã ăn không ngon, ngủ không yên. Bố muốn trách anh ấy thì đợi ăn cơm xong, con pha cho bố ấm trà uống một chút cho nhuận giọng rồi mắng anh ấy sau cũng được."

Nghe con dâu khuyên, Hàn Hoài Sơn cũng dịu đi, không nhịn được cười nói: "Được, chúng ta ăn cơm xong rồi bố dạy nó sau."

Tô Anh gắp rau vào bát Hàn Cảnh Viễn nhưng anh không nói gì. Cô gắp cái gì, anh ăn cái đó khiến Tô Anh cảm thấy bản thân đang thiếu nợ anh.

Để làm rượu bầu không khí, Tô Anh cố ý nói: "Hàn Kinh Thần, hình như tay ngày nấu ăn của con thụt lùi rồi. Nhìn chú hai của con không muốn đụng đũa kìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-61.html.]

Hàn Kinh Thần cảm thấy tổn thương nói: "Không thể nào. Là do dì và chú hai cãi nhau nên chú ấy ăn không vào."

Tô Anh:...

"Thảo nào con là người ngốc nhất nhà."

Hàn Kinh Thần:...

Cậu không dám tùy tiện nói gì.

Nhưng lúc sau không khí thật sự đã tốt lên rất nhiều. Sau khi ăn xong, Hàn Hâm Tinh chủ động rửa bát, Xán Xán chạy vào giúp chị mình. Hàn Cảnh Viễn và Hàn Hoài Sơn vào thư phòng. Đúng lúc này Kiều Lan Lan đến chơi.

...

"Tô Anh, Tinh Tinh, Xán Xán, mọi người thấy tôi có vui không, bất ngờ không?"

Hàn Kinh Thần vừa bưng ra đến thư phòng, đi ra thì hỏi: "Dì Lan, dì đến lúc nào vậy?"

"Chiều nay. Dì đến thăm chú lớn của mấy đứa."

Kiểu Lan Lan nghe nói đã tìm thấy em trai của Quý Lệ Văn trong hang động thì cảm động rơi nước mắt.

Kiếp trước người em họ này của cô không được tình thấy. Có lẽ lúc ấy thằng bé bị đốt rồi c.h.ế.t trong hang động. Sau khi mấy người độc ác Tiền Hữu Thịnh, Hạ Liên Phương chết, cô không dám tin em họ của mình sẽ c.h.ế.t vì đói!

Kiếp này, nhờ giải cứu Thịnh Thanh Hà mà ngoài ý muốn tìm được em họ.

Vì vậy Kiều Lan Lan lập tức coi Tô Anh là người thân của mình.

Cô nghe nói sáng mai Tô Anh sẽ rời đi nên vội vàng đến thăm.

"Tôi đã xin nghỉ mấy ngày, vài ngày nữa mới rời đi. Hàn Kinh Thần, chú lớn của con ở nhà một mình, Nếu con nấu đồ ăn ngon thì đem cho chú ấy một phần."

Hàn Kinh Thần đảo mắt, yếu ớt nói: "Con biết rồi, con sẽ không để chú ấy phải chịu đói, cũng không bắt chú ấy ăn bánh bao nguội nữa."

"Chà chà, mấy đứa là con nuôi Đúng là tốt quá."

Hàn Kinh Thần không muốn nói chuyện với cô ấy nên ra ngoài đổ rác.

Hàn Hâm Tinh đưa cho cô một quả quýt, rồi tự bóc một quả, nói: "Mẹ nuôi, chú lớn về nhà mới đã quen chưa?"

Không thể dễ dàng thay đổi thói quen được. Thằng bé chọn căn phòng nhỏ nhất và thu mình trong bóng tối. Khi mọi người bảo ăn thì mới ăn, bảo tắm thì mới tắm, bảo ngủ thì mới ngủ chứ không tự giác làm gì cả.

Thằng bé không nói lời nào, mãi đến khi Kiều Lan Lan nói cô vừa là bạn tốt, vừa là hàng xóm, lại còn là mẹ nuôi của con Tô Anh, mắt Quý Xuyên Bách mới có chút sức sống và thần thái.

Kiều Lan Lan không nói với Tô Anh chuyện anh ta muốn đến đảo Nam

Mặc dù dì đã cầu xin nhưng cô ấy cảm thấy Tô Anh không có nghĩa vụ phải chăm sóc Quý Xuyên Bách. Cô ấy cũng bảo dì đừng yêu cầu Tô Anh quá đáng.

Kiều Lan Lan ôm Tinh Tinh và Xán Xán: "Chú ấy rất tốt. Mẹ nuôi sẽ ở lại Bắc Kinh vài ngày sau đó sẽ về với các con."

Xán Xán nhẹ nhàng nói: "Mẹ nuôi, chúng ta không thể mời chú ấy về nhà mình chơi hay sao? Nhà của mẹ vẫn còn một phòng mà."

Hàn Hâm Tinh cũng háo hức nói: "Đúng rồi, mẹ nuôi đừng keo kiệt như thế. Có thể để chú ấy đến nhà con ăn nha."

Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng nói thêm vào: "Nấu thêm cho 1 người cũng không sao."

Cố Tri Nam đến bên cạnh Tú Anh. Cậu biết nếu Tô Anh không lên tiếng, Kiều Lan Lan sẽ không dẫn Quý Xuyên Bách về đảo Nam."

Cậu nói: "Chị, chị thấy sao?"

Mặc dù Tô Anh sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhà người khác, nhưng Kiều Lan Lan là chị họ của Quý Xuyên Bách. Đến nhà chị họ chơi cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cô không biết lúc Quý Xuyên Bách đến, cô còn ở đây không.

Quên đi, cứ để cục diện rối rắm này cho người sau vậy.

Tô Anh cười nói: “Sao mọi người đều nhìn chị vậy. Nếu em ấy muốn đi thì đi thôi. Dù sao nó cũng không ngủ trên giường của chị. Nhưng Lan Lan này, nếu cô muốn dẫn Xuyên Bách đến nhà tôi ăn cơm thì phải trả cơm.”

“Tô Anh, bình thường cô đâu có tốt như vậy.”

Kiều Lan Lan vô cùng ngạc nhiên. Cô không nghĩ hai cô bé lại thông minh hơn người lớn. Đúng vậy, cô có thể để Xuyên Bách ở nhà mình một khoảng thời gian, như vậy vừa không làm phiền Tô Anh, lại có thể để Xuyên Bách sống cùng bốn đứa trẻ.

Cô nhịn không được ôm chặt Tô Anh, cười hề hề nói: “Tô Anh, trong lòng tôi, ngoại trừ lão Đinh, thì cô là bạn tốt nhất, quan trọng nhất. Cô thì sao? Trong lòng cô, tôi xếp thứ mấy?”

Tô Anh:……

Tô Anh đẩy Kiều Lan Lan ra, quay lại hỏi bọn nhỏ: “Sáng mai phải đi rồi, các con đã thu dọn hành lý xong chưa?”

Cố Tri Nam nói: “Trước khi ăn cơm bọn em đã dọn xong rồi.”

Lúc Tô Anh về phòng thu dọn hành lý, ánh mắt lướt qua cửa thư phòng đang đóng chặt.

……

Trong thư phòng, Hàn Hoài Sơn uống tra do con dâu pha. Nhờ cô bé Hàn Hâm Tinh treo lên nhìn trộm từ cửa sổ, ông nhận ra sự khó xử của con trai và con dâu mình.

Ông lão vui vẻ phê bình: “Người trẻ phải biết kiềm chế một chút. Bố biết lần này hai đứa xa nhau mười ngày, trong lòng vô cùng nhớ nhung nhưng Tô Anh cảm thấy xa lạ với chỗ này nên chắc chắn con bé sẽ ngượng ngùng. Hơn nữ, gần đến giờ cơm mà anh còn muốn làm chuyện đấy, con bé tức giận là phải. Tiểu Tô đã cho anh quá nhiều mặt mũi rồi.“

Hàn Cảnh Viễn cân nhắc lời của bố nói, trong nháy mắt khuôn mặt đột nhiên nóng lên: “Ông nội, ông nghĩ gì vậy.”

“Được rồi, được rồi, bố cũng là người từng trải. Nhưng gì anh đang trải qua, tôi đều trải qua hết rồi, như thế mới là bố của anh chứ. Thôi, giờ về phòng đi, muốn làm gì thì làm.”

Hàn Cảnh Viễn:……

……

Hàn Cảnh Viễn vừa đi đến cửa phòng đã nghe được tiếng nói chuyện rôm rả của hai cô gái nhỏ. Lúc anh đẩy cửa ra phát hiện trên giường đã thu dọn một nửa hành lý, hai cô gái nhỏ cởi giày đi lại trên giường, một trái một phải thay nhau đố Tô Anh.

Hàn Cảnh Viễn cười hỏi: “Các con đang đố gì vậy?”

Hàn Hâm Tinh giơ một đồng xu lên và nói: “Con đánh cược với Xán Xán, khi nãy hai người có t.ắm chung hay không?”

Mặt Hàn Cảnh Viễn đỏ ửng: “Vậy con đánh cuộc có hay không?”

Hàn Hâm Tinh lắc đầu nói: “Con cược không có.”

Cố Xán Xán nói: “Con cuộc là có.”

Hàn Cảnh Viễn cầm năm xu, đặt vào tay Hàn Hâm Tinh: “Con thắng.”

Cố Xán Xán chán nản: “A, tại sao hai người không t.ắm chung. Con và chị Tinh Tinh đều tắm cùng nhau mà.”

Hàn Hâm Tinh còn buồn hơn Cố Xán Xán: “Con cũng hy vọng Xán Xán có thể thắng. Chú hai, con có chuyện này muốn thương lượng với chú. Nếu như, là nếu như ạ. Nếu chú và dì hai tách ra, con và Xán Xán sẽ đi theo dì ấy, chú nhỏ và anh con sẽ đi theo chú, chúng ta chia như vậy đi.”

Tô Anh cười nói: “Nếu chú nhỏ cũng muốn ở cùng chúng ta thì sao?”

Hàn Hâm Tinh phiền muộn nói: “Nếu như vậy thì anh con sẽ ở một mình với chú hai, vô cùng cô đơn. Lúc đó, hai người họ sẽ vô cùng đáng thương.”

Tô Anh không nói nữa.

Hàn Cảnh Viễn rất muốn an ủi hai đứa nhỏ rằng anh và Tô Anh sẽ không tách ra.

Nhưng anh không nói nên lời.

Anh bế hai cô gái nhỏ ra khỏi phòng, nói: “Về phòng ngủ đi, chú hai, dì hai muốn ngủ rồi.”

Hàn Cảnh Viễn đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn cửa rồi kiểm tra xem có mở được từ bên ngoài hai không.

“Anh đi rửa.”

“Anh đi đi .” Tô Anh không ngẩng đầu lên, từ trên giường nhặt lên một chiếc quần l.ót ném cho anh: “Hình như áo ở dưới cái túi kia, anh tự tìm đi.”

Mãi không thấy anh đáp lại, đột nhiên Tô Anh nghe thấy tiếng nước từ phòng vệ sinh.

Tô Anh thu thập nhanh hơn. Đến khi tiếng nước ngừng lại, cô nghe được tiếng bước chân, sau đó người đàn ông bước ra khỏi phòng tắm.

Tô Anh xoa xoa eo, xoay người ngồi lên giường, thuận thế nằm xuống. Lúc cô ngước mắt nhìn lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô lại ngồi bật dậy.

Trán của Hàn Cảnh có vài sợi tóc rũ xuống, còn nhỏ nước. Những giọt nước trượt theo cơ bắp rắn chắc chảy từ quai hàm xuống dưới, theo cơ bụng thấm vào lưng quần.

Tầm mắt của Tô Anh cũng men theo giọt nước, dừng ở vòng eo rắn chắc của anh.

Cô không khống chế được, nuốt nước bọt ực một cái.

Hàn Cảnh Viễn muốn làm gì?

Tô Anh nhìn vào yết hầu đang chuyển động của Hàn Cảnh Viễn. Rõ ràng anh vô cùng khẩn trương: “Anh không tìm thấy áo mà em nói.”

Đúng rồi, không phải ở dưới mà ở trong túi. Anh không tìm thấy hay là có ý không muốn tìm?

Tô Anh vô cùng bối rối, có lẽ Hàn Cảnh Viễn cũng không khác là bao.

Tô Anh nghĩ, chỉ cần cô không xấu hổ, Hàn Cảnh Viễn cũng sẽ không xấu hổ. Đúng, chính là như vậy.

Vì vậy, Tô Anh nói: “Nếu anh không lạnh thì không cần mặc. Ngủ như vậy cũng được.”

Loading...