Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:18
Lượt xem: 356
“Cứ từ từ đi, khả năng qua đoạn thời gian này thì tốt rồi.” Tô Anh làm bộ cái gì cũng không biết.
“Hy vọng đi.”
Tạ Phỉ Thúy vừa rồi nghe được Kiều Cửu Hương cùng Quý Bình Lương thương lượng, muốn kêu Tô Anh mang bọn trẻ ở Kinh Thị ở lại một khoảng thời gian dài, để bốn đứa trẻ nhà cô chơi cùng với Quý Xuyên Bách, bị Quý Bình Lương bác bỏ đi trở về.
Tình huống của Quý Xuyên Bách không đến trường học trong một khoảng thời gian, nhưng bốn đứa trẻ nhà Tô Anh, đã chậm trễ khóa học được vài ngày rồi.
Con cái đã tìm lại được rồi, không thể lại yêu cầu gì nhiều, căn bản nói không nên lời.
……
Trên lầu phòng bệnh một người, Quý Xuyên Bách cứ như vậy lạnh như băng ‘ba mẹ’ trước mặt mình, anh ta một chút cũng không nhớ bọn họ, nếu anh ta không có ba mẹ, có phải là có thể cùng chị bọn họ, cả nhà cùng nhau về đảo Nam hay không?
Quý Xuyên Bách nghĩ đến những chuyện mà Tinh Tinh nói, lập tức bỏ đi những suy nghĩ nguy hiểm này, như vậy là không đúng, sẽ làm chị vĩnh viễn ghét bỏ anh ta.
Anh ta đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn sóng vai ở khu nằm viện đại lâu phía dưới, hướng bãi đỗ xe đi, bọn họ thật không mang theo anh ta đi rồi.
Quý Xuyên Bách như cũ không để ý tới ‘ba mẹ’, cứ như vậy nhìn ngoài cửa sổ.
Lúc này Hàn Cảnh Viễn quay đầu lại nhìn về phía anh ta nơi cửa sổ, Quý Xuyên Bách lập tức phất phất tay, trên gương mặt là nụ cười ngoan ngoãn.
Anh ta vẫn luôn biết anh rể vẫn dễ nói chuyện hơn so với chị, cũng như dễ mềm lòng hơn.
Thị lực của Hàn Cảnh Viễn, cũng đủ để anh thấy rõ nét mặt của Quý Xuyên Bách, đứa trẻ kia trông tràn đầy lấy lòng, ước chừng là hy vọng anh giúp đỡ nói vài câu lời hay.
Anh trong lòng lại lần nữa thở dài, hỏi Tô Anh: “Xuyên bách đứng ở trước cửa sổ, đã lâu cũng chưa động đậy gì, em thật sẽ không quay đầu lại nhìn một cái sao?”
Tô Anh cũng ở chịu đựng, Quý Xuyên Bách có ba mẹ, bất luận như thế nào đều không tới phiên cô quan tâm đến, lại nói cô cũng không có ý định đó.
Cô cũng không biết sau một hồi đi thăm Tô Tân Ý, còn có thể lại ngắm bình minh vài lần trong vài ngày nữa.
Bước chân của cô cũng chưa dừng lại: “Không nhìn, em ấy tổng muốn thói quen.”
Hàn Cảnh Viễn hung hăng tâm, chờ Tô Anh cài dây an toàn, dẫm chân ga lái xe ra bệnh viện.
“Bây giờ về nhà họ Tô?”
Tô Tân Ý đã được tiếp trở về nhà, sắp xếp một gian phòng làm phòng y tế, thỉnh hộ công chuyên trách chiếu cố.
Tô Anh gật gật đầu, không thể câu kéo nữa, hôm nay cô phải dùng dị năng để trị liệu cho Tô Tân Ý.
“Ân, đi thăm Tô Tân Ý, sau đó ngày mai liền về nhà đi.”
……
Quý Xuyên Bách giống như chú sói con nhỏ bị bỏ rơi, hàm răng cắn đến vang lên kẽo kẹt, môi hạ cong, hàn ý trên mặt làm Kiều Cửu Hương rùng mình.
Quý Bình Lương không dám lại kích động con trai lớn, để anh ta một mình ở phòng bệnh một người, anh cùng con trai nhỏ không dám đi xa, đi ra ngoài ăn cơm, sau đó liền quay lại.
“Ba ở trong điện thoại nghe con nói qua, tình trạng của anh con cũng đã ổn định, cũng có thể nói chuyện giao lưu, khi nào bắt đầu không nói lời nào.”
Quý Lệ Văn nói: “Chị Tô nói không mang theo anh ấy cùng nhau về đảo Nam, sau đó anh liền không nói chuyện nữa.”
Điểm này Quý Bình Lương lý giải, con trai bị nhốt ở trong sơn động đến mười năm, cái thứ nhất nhìn thấy cứu tinh là Tô Anh, ba ngày kia là Tô Anh ở chiếu cố thằng bé, dạy thằng bé, làm bạn với thằng bé, con trai đối với Tô Anh sinh ra tình tiết chim non, đối với cô sinh ra cao hơn đối với ỷ lại ba mẹ anh em, này đều bình thường.
Nhưng là anh thật sự không có cách nào với người vợ như vậy, sinh ra muốn thỉnh cầu Tô Anh ở lại sống thêm một thời gian nữa.
Tô Anh đã cứu con trai anh, hôm nay đại ân tình còn không có còn, không có cách lại mở miệng đề bất luận thỉnh cầu gì.
Anh nói: “Tình trạng của anh con vẫn chưa ổn định, con ráng nhẫn nhịn chút, bao dung với anh con nhiều hơn một chút.”
Quý Lệ Văn trước kia là có chút hành vi phản nghịch với bố mẹ, nhưng anh ấy phân rõ tình thế nặng nhẹ, đối với anh trai, trong lòng anh ấy có áy náy, nếu ngày đó không phải anh ấy phi nháo muốn ăn kẹo hồ lô, anh trai đuổi theo xe đạp bán kẹo hồ lô, thì sẽ không bị bắt đi không trở về.
Sau khi anh trai bị bắt đi mất, đều suy đoán nguyên nhân thực sự là Lưu Xảo Chân, Quý Lệ Văn cùng ba anh thẳng thắn, nếu không phải anh ấy muốn ăn kẹo hồ lô, anh trai sẽ bị bắt cóc.
Quý Bình Lương nhìn ra con trai hối hận, nói: “Con cũng đừng lại rối rắm chuyện kẹo hồ lô, trên người anh trai con có vết bớt, bị Hạ Liên Phương theo dõi, bà ta muốn trả thù nhà của chúng ta, lại muốn tìm nuôi một đứa trẻ có vết bớt, cho nên tuyệt đối sẽ không bắt cóc sai, con cùng với anh trai con, không tồn tại khả năng xác suất bị bắt cóc là năm mươi năm mươi.”
Lời nói ra là như vậy, Quý Lệ Văn vẫn cảm thấy áy náy đối với anh trai mình, anh ấy nói: “Lúc trước anh còn có thể nói với con được mấy câu, con đi vào thử lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-59.html.]
“Cũng được.”
Hai người đi đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Quý Xuyên Bách ngồi ở ghế trên yên tĩnh xem ‘hình pháp’, Kiều Cửu Hương không có ở đây.
Hai ba con đi tìm một vòng, hết cả bệnh viện cũng chưa tìm được người.
Quý Bình Lương không nghĩ ra: “Mẹ con hận không thể hai mươi bốn giờ chăm sóc anh trai con, bà ấy có thể bỏ đi đâu sao?”
Cũng mang cơm cho cô ta, không có chuyện cô ta một mình đi ra ngoài ăn cơm.
Quý Lệ Văn đột nhiên trắng mặt: “Mẹ con sẽ không chạy tới nhà họ Hàn, xin chị Tô ở lại thêm một thời gian không?”
Cái này cực kỳ có khả năng, Quý Bình Lương thúc giục con trai đuổi theo: “Sao còn có mặt mũi cầu xin, ông Hàn mới ra viện, cũng không thể lại khiến ông ấy vào bệnh viện, đến tìm mẹ con về đi, ba gọi điện thoại đến nhà họ Hàn.”
……
Ở nhà họ Hàn, bảo mẫu nhận được cuộc gọi của Quý Bình Lương, đều không có kinh động Hàn Hoài Sơn, nói với cảnh vệ Hàn Tùy Nghĩa, kêu anh ấy đi cửa đại viện, mắng Kiều Cửu Hương đi về.
Lại nói ông lão Hàn cũng không có thời gian gặp Kiều Cửu Hương, Đoạn Hoài Cẩn cùng Đoạn Quân mang theo lễ vật tới cửa, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, ba người ở lầu hai thư phòng, ai cũng không dám đi lên quấy rầy.
Trong thư phòng, Đoạn Quân đem toàn bộ án kiện mạch lạc, kỹ càng tỉ mỉ nói cho Hàn Hoài Sơn.
“Lưu Xảo Chân mang thai con của Tiễn Hữu Thịnh, Tiễn Hữu Thịnh đi đại Tây Bắc làm xây dựng không có tin tức, Lưu Xảo Chân trốn đến ở nông thôn lén sinh đứa trẻ ra, Hạ Liên Phương nói sẽ tìm một gia đình tốt nhận nuôi đứa trẻ, đem đứa trẻ tới bệnh viện thành phố, liền coi trọng nhà của chúng ta.”
“Bà ta bắt em gái tôi đi, phát hiện còn có hơi thở, liền ném đến vùng ngoại ô vứt vào cô nhi viện, bị Tô Văn Hải nhặt được, vừa lúc khi đó Lịch Thanh Đại sinh non không có con, hai vợ chồng liền nhận nuôi em gái tôi.”
Sau lại đó Lưu Xảo Chân dùng thân phận chưa lập gia đình, coi trọng ở bệnh viện làm phẫu thuật cho Quý Bình Lương đang nằm viện, lập tức yêu anh ấy, cho rằng Kiều Cửu Hương không xứng với anh ấy, lại bị khó sinh, bị kết án mấy nay sau khi bị phát hiện, cô ta ra ngoài chưa được bao lâu, cặp sinh đôi nhà Quý Bình Lương lại bị bắt cóc.
“Sau khi Lưu Xảo Chân được ra tù, căn bệnh nan y lại không thể trị khỏi, cho nên Hạ Liên Phương liền nhân lúc cô ta vẫn còn sống, trả thù gia đình anh Quý, bắt cóc cặp sinh đôi đi, lần này bởi vì em gái tôi, mới phá hoạch lớn như vậy lừa bán án tử, đã tìm về sáu đứa trẻ, còn có hai đứa đang được giải cứu.”
Hàn Hoài Sơn xua xua tay, ngắt lời anh ta tiếp tục nói về vụ án: “Sự tình tôi đã biết, vậy bây giờ các người muốn thế nào?”
Đoạn Hoài Cẩn hổ thẹn: “Chúng tôi, chúng tôi muốn bù đắp cho con gái tôi thôi.”
Hàn Hoài Sơn ha hả cười lạn: “Tôi đây hỏi cậu, giả sử nhà cậu, tính toán làm sao bây giờ, Văn Tâm Trúc tiễn cô ta đi được hay sao?”
Đoạn Hoài Cẩn do dự một chút: “Bọn nhỏ đều lớn hết rồi, sao không cùng nhau nuôi nấng?”
Đoạn Quân lập tức ra tiếng, “Ba, con biết ba và mẹ tình cảm thâm hậu, ba sợ trái tim của mẹ chịu không nổi k.ích thích, sẽ không sợ em gái con biết thái độ của ba, bệnh tim tái phát?”
“Đoạn Sở Hạ nhất định phải tiễn đi, lại không được để con bé về nhà họ Đoạn nữa, toàn bộ những món trước kia đã mua cho con bé thì có thể mang đi, nhưng từ nay về sau, em gái con chỉ có một mình Tô Anh.”
Thái độ của Đoạn Quân, làm Hàn Hoài Sơn thoáng vừa lòng, ông nói: “Các người đi về trước đi, có nhận hay không, các người nói không tính, đến nghe ý kiến của cháu dâu tôi đi.”
Cái này là đương nhiên, Đoạn Quân luôn mãi tỏ thái độ, anh ta chỉ có một người em gái.
Tiễn ba con nhà họ Đoạn đi, Hàn Hoài Sơn tức giận làm vỡ cái ly men trong tay: “Đoạn Hoài Cẩn này thật hỗn xược, vợ cậu ta bất luận là so với ai thì cũng là quan trọng nhất, tôi mới không cho cháu dâu đi nhà cậu ta chịu cơn giận không đâu.”
“Lão gia tử, lúc này ông mới vừa xuất viện, đừng lại quá tức giận đến nằm viện.”
Hàn Hoài Sơn vô cùng tín nhiệm Phó Ngọc Trân cùng Hàn Tùy Nghĩa, liền nói cho bọn họ: “Bố con nhà họ Đoạn mang theo một chồng chứng cứ, chạy tới nói với tôi rằng Tô Anh là con cái nhà bọn họ, tiểu tử Đoạn Quân kia, muốn nhận lại em gái.”
Phó Ngọc Trân khiếp sợ mới vừa nhặt lên ly men lại rớt trên mặt đất, lẩm bẩm không biết nói cái gì cho phải: “Vậy, kia muốn nhận lại sao?”
“Nhận cái rắm.”
Hàn Hoài Sơn một hồi lại bình tĩnh: “Bây giờ Tùy Nghĩa đi nhà ga, mua vé xe lửa buổi sáng mai chuyến sớm nhất, nghỉ ngơi cả đêm, sáng mai, kêu Cảnh Viễn cùng Tô Anh mang bốn đứa trẻ trở về.”
“Nhưng ngày mai là sinh nhật của Nguyễn Mai, thiệp mời đều đã đưa tới hết rồi.”
Phó Ngọc Trân đem thiệp mời đưa cho lão gia tử xem, bà Nguyễn mời con trai con dâu, cùng với bốn đứa trẻ tham dự tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bà.
“Vậy càng muốn cho bọn họ đi rồi.”
Hàn Hoài Sơn ‘ca ca’ vài cái, xé đi thiệp: “Cầm đi thiêu hủy đi.”
Quay người lại, bốn đứa trẻ cao thấp đan xen nằm bò khung cửa tham đầu tham não, cuộc nói chuyện vừa rồi toàn bộ đều bị bọn họ toàn nghe được.
Hàn Hoài Sơn cười tủm tỉm: “Nghe được liền nghe được, nhưng hãy giữ bí mật, đừng nói cho mẹ và dì hai của các con, chờ trở về đảo Nam lại nói, được không?”
Mặt khác ba đứa trẻ đều sợ ngây người, chỉ có Hàn Hâm Tinh quỷ tinh linh, gật đầu bảo đảm: “Trước khi về đảo Nam đảo, con nhất định không nói.”