Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:16
Lượt xem: 362
Cánh cửa trên cầu thang, có một nửa là pha lê, Quý Lệ Văn đang đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Tô Anh bọn họ đến, lặng lẽ ra hiệu, lại chỉ chỉ bên trong cánh cửa.
Bên cầu thang, Hàn Hâm Tinh cùng Quý Xuyên Bách ngồi ở bậc thang, Cố Tri Nam dựa lên lan can của cầu thang.
Hàn Hâm Tinh như một tiểu đại nhân, liệt kê từng chuyện một, nói: “Mẹ không thuộc về riêng ai cả, là chị của cậu nhỏ, dì hai của cháu, mẹ của Xán Xán, và là vợ của chú hai, cháu cũng thực sự rất thích mẹ, nhưng cháu vẫn như cũ muốn cùng Xán Xán, anh còn có cậu nhỏ, còn có chú hai chia đều nha.”
“Cho nên cậu lớn, cậu tuyệt đối không thể phá hoại thương tổn chuyện của chúng cháu, nếu như nói đứng ở sau lưng đẩy chúng cháu xuống lầu, đẩy xuống sông, mọi hành vi cố ý gây thương tổn, đều không thể cho phép, như vậy mẹ vĩnh viễn đều sẽ không gặp cậu.”
Quý Xuyên Bách liên tục gật đầu: “Cậu, bảo vệ các cháu.”
Anh ta cuối cùng biết chị vì sao lại không gặp anh ta, bởi vì ở trong sơn động, chị ôm Thanh Hà chứ không có ôm anh ta, anh ta đẩy Thịnh Thanh Hà, bị chị nghiêm khắc quát lớn.
Hàn Hâm Tinh lại nói: “Cháu sẽ dùng tiền tiêu vặt của cậu nhỏ mua cho cậu 'hình pháp' để cậu chịu trừng phạt.”
Cố Tri Nam chống tay xuống lan can, kháng nghị nói: “Vì sao lại là tiền tiêu vặt của cậu, con tặng quà vì sao phải dùng tiền của người khác?”
Hàn Hâm Tinh trợn trắng mắt: “Ai kêu cậu không dùng đến tiền tiêu vặt, giúp cậu lớn một chút chuyện đi, đừng keo kiệt như vậy chứ.”
Cố Tri Nam đối mặt trước ánh mắt chờ đợi của Quý Xuyên Bách, cắn răng nói: “Mua.”
“Bây giờ đi!”
Quý Xuyên Bách lôi kéo Hàn Hâm Tinh đứng lên muốn đi, vừa quay đầu lại, xuyên thấu qua trên cửa pha lê nhìn thấy Tô Anh, vứt bỏ Hàn Hâm Tinh trong lòng bàn tay, đẩy cửa chạy ra, ngoan ngoãn vô cùng: “Chị, về đảo Nam, cùng nhau đi.”
Tô Anh lắc đầu: “Ba mẹ em một hồi sẽ tới đây, đợi lát nữa trông thấy ba mẹ em đi.”
Quý Xuyên Bách gật đầu thật mạnh: “Gặp rồi, lại đi thôi.”
Tô Anh trong lòng thở dài, đi là không có khả năng dẫn anh ta đi.
Nhà còn có ba mẹ anh em, nếu tính có thể mang đi, cô cũng sẽ không mang, nàng còn không biết nguyên thân phải dùng thân thể nào để tỉnh lại, chăm sóc còn không mang nổi mình.
Tô Anh nói: “Về sau đều phải cùng sống với bố mẹ anh em của em, dần dần tập thói quen đi.”
Không thể cùng nhau về đảo Nam, Quý Xuyên Bách thất vọng cực kỳ: “Không gọi, có thể chứ?”
Tô Anh nghe hiểu được, cũng nói cho Quý Lệ Văn nghe: “Có muốn gọi ba mẹ hay không, đều tùy em, muốn gọi đã gọi, không muốn gọi liền ở chung như bạn bè trước đi.”
Hàn Cảnh Viễn đã quen với thái độ của Tô Anh, lần trước mẹ của Cố Tri Nam tới, Tô Anh cũng cho Tri Nam lời khuyên như vậy.
Chỉ là tình huống của Quý Xuyên Bách thì không giống, được Tô Anh ý kiến, Quý Xuyên Bách sẽ không gọi ba mẹ, nói không chừng còn thực kháng cự.
Hàn Cảnh Viễn quan sát Tô Anh.
Tô Anh đối diện trước ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn, thấy anh muốn nói lại thôi, nói: “Anh lại nhìn em, em cũng sẽ không ép buộc Xuyên Bách làm chuyện mà em ấy không thích, một cái xưng hô, hà tất gì phải cưỡng ép em ấy.”
Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ: “Anh không phải có ý này, em tới đây, anh muốn nói riêng với em vài câu.”
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn đi đến đầu kia của hành lang.
Hàn Cảnh Viễn không gạt Tô Anh, nói: “Anh cũng nhìn thấy vết bớt sau gáy của Khâu đại ca, anh ấy vô cùng có khả năng là con trai thất lạc của Hạ Liên Phương, nhận người thân, lại đi Thị Cục anh ấy hẳn là sẽ không mang khăn quàng cổ, cảnh sát làm án này có thể đối chiếu hồ sơ, sẽ có người phát hiện vết bớt sau gáy anh ấy, em xem việc này nên xử lý như thế nào đây?”
Tô Anh suy nghĩ, Hạ Liên Phương đáng giận, Khâu Phong Niên lại không có làm sai chuyện gì.
Cô nói: “Vậy không gọi Khâu đại ca, em tới nói cho Giang Tú Cầm.”
“Em muốn thẳng thắng nói với cô ấy về thân thế của Khâu đại ca, lỡ như……”
Lộ Minh chính là do Hạ Liên Phương bắt cóc, rất có thể Giang Tú Cầm giận chó đánh mèo Khâu Phong Niên, thật vất vả mới gia đình mới đoàn tụ, lại tan rã, Hàn Cảnh Viễn không đành lòng.
Tô Anh có thể kết luận Giang Tú Cầm sẽ không, cô nói: “Mẹ anh gửi cho em phấn hồng cùng nguyên liệu lông dê màu hoa hồng, khí hậu ở đảo Nam lại không thể mặc quần áo dày, bà ấy ghê tởm em là kết hôn lần thứ hai, em cũng không giận chó đánh mèo anh nha.”
Hàn Cảnh Viễn sốc đến trắng bệch mặt: “Chuyện này xảy ra từ khi nào, sao em lại không nói cho anh?”
Tô Anh cười nói: “Chính là sau khi mẹ anh gửi thư đến, em giấu đi nguyên liệu, sau này còn như vậy, em lại ghê tởm bà ấy, anh cũng xen vào giữa.”
Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, chân tay luống cuống: “Em có thể nói cho anh, không cần ứng phó với bà ấy.”
Tô Anh nói: “Này đó đều là việc nhỏ, em cảm thấy thật thú vị, anh không cần để ở trong lòng, anh đưa bốn đứa trẻ trở về, sau đó lại lái xe tới đón em, hai chúng ta cùng đi thăm Tô Tân Ý đi.”
“Được.” Hàn Cảnh Viễn biết mẹ anh vất vả lại không cho anh biết, hành quân lặng lẽ, vô cùng nghe lời: “Nghe em, một hồi tới đón em.”
……
Tô Anh trở lại phòng bệnh của Lộ Minh, quan hệ mẹ con giữa Giang Tú Cầm và con trai đã khăng khít hơn rất nhiều , Lộ Minh ôm hổ bông, bị Giang Tú Cầm ôm vào trong ngực.
Lộ Minh còn nhớ rõ lúc ở trong lòng n.g.ự.c Tô Anh, cả người khó chịu đều được giảm bớt.
Cậu bé nâng con hổ bông lên như đang dâng hiến vật quý, mềm mềm mại mại nói: “Dì Tô, hổ bông mà ba mua cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-58.html.]
“Thật là đẹp mắt, sau khi trở về cũng không được lại đi với người lạ, không được ăn đồ ăn của người lạ đưa.”
Lộ Minh gật đầu: “Chị Tinh Tinh đã dạy cho con hết rồi.”
Khâu Phong Niên tháo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ xuống, cẩn thận xếp lại và cất vào trong túi, đặc biệt là lúc anh ấy khom lưng cúi đầu, vết bớt sau gáy lập tức lộ ra.
Lần này trở về liền phải xả chứng, có một gia đình danh chính ngôn thuận viên mãn, Khâu Phong Niên lòng tràn đầy vui sướng, chuỗi ngày cực khổ của anh ấy cùng Giang Tú Cầm đã kết thúc.
“Đồng chí Tô, một nhà chúng tôi cũng không biết cảm kích cô như thế nào, về sau đi Bằng Thành, nhất định phải tìm chúng tôi đấy.”
“Được.” Tô Anh hỏi: “Mọi người đây là muốn đi Thị Cục sao?”
Giang Tú Cầm tràn ngập cảm kích đối với Tô Anh: “Xe của Thị Cục đang ở bãi đỗ xe chờ chúng tôi, chờ làm tốt xong việc, Tiểu Tô, buổi tối thỉnh gia đình cô ăn một bữa cơm đi.”
Tô Anh biết bọn họ hai vợ chồng mấy năm nay tìm con trai, tiền tiết kiệm sớm đã tiêu hết, lần này lộ phí đều là vay mượn.
Tô Anh nói: “Không cần đãi buổi cơm đâu, nhưng mà tôi thật là có chuyện này phiền toái chị Tú Cầm, có thể nói riêng với nhau được không.”
Không quan tâm Tô Anh có chuyện gì mà cần phải gấp đến vậy, Giang Tú Cầm đã nghĩ kỹ rồi, lên núi đao xuống biển lửa cô ấy cũng đạo nghĩa không thể chối từ.
Cô ấy đem đứa trẻ trong lòng n.g.ự.c giao cho Khâu Phong Niên: “Anh cùng Minh Minh ngốc chờ trong phòng, em nói chuyện với Tiểu Tô xong sẽ qua đây sau.”
Hành lang, Tô Anh đại khái nói với Giang Tú Cầm về cuộc đời của Hạ Liên Phương, đối với những đứa trẻ có vết bớt trên người, cố chấp đến gần như bệnh trạng khó chữa, đụng tới liền muốn bắt cóc đi mất.
“Đội trưởng Đoạn điều tra ra, sau gáy của con trai bị bắt cóc của Hạ Liên Phương, có một vết bớt, hình dạng lại giống với vết bớt sau gáy của Khâu đại ca, tuổi tác của Khâu đại ca cũng trùng khớp, tôi cùng chồng tôi suy đoán, Khâu đại ca vô cùng có khả năng là con trai thất lạc của Hạ Liên Phương.”
“Tôi không biết có nên để Khâu đại ca biết thân thế của anh ấy hay không, cho nên quyền quyết định vẫn là của cô.”
Giang Tú Cầm nghe xong lại ngây người, trên đời này sao lại còn có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu Hạ Liên Phương không làm thất lạc con trai, cô sẽ không gặp gỡ Khâu Phong Niên, Hạ Liên Phương thất lạc con trai, trời xui đất khiến bắt cóc con trai của cô ấy.
Hiện tại tìm được con trai rồi, trở về cùng với cô ấy và Khâu Phong Niên liền phải xả chứng, gia đình không thể lại có thêm khúc mắc gì được nữa.
Giang Tú Cầm lập tức ra quyết định: “Tiểu Tô, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, tôi sẽ tự đưa con trai qua Cục Công An bên kia, tôi sẽ tìm lý do bảo Khâu Phong Niên đừng đi.”
Tô Anh đoán được Giang Tú Cầm sẽ không bởi vì Khâu Phong Niên có người mẹ như vậy, mà giận chó đánh mèo anh ấy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Không cần tìm lý do nữa đâu, không phải hôm nay đã làm vỡ một chung trà sao, tôi còn muốn đi siêu thị, xem có thể tìm được chiếc chung trà giống như vậy hay không, để Khâu đại ca giúp tôi mở mang tầm mắt đi.”
Trước kia Khâu Phong Niên từng làm việc ở viện bảo tàng, mắt nhìn rất tốt, thật đúng là anh ấy có thể tìm được chung trà giống như vậy, ông chủ c.h.ế.t sống cũng không bán: “Có người định giá rồi, vị nam đồng chí kia không mang đủ tiền, thanh toán tiền đặt cọc kêu tôi lưu trữ, làm người phải giữ chữ tín, tôi không thể bán cho các người.”
Tô Anh hỏi thăm người đàn ông giao tiền đặt cọc có dáng người cao ráo, nhất định là Hàn Cảnh Viễn.
Người đàn ông đưa xong đứa trẻ, thế nhưng chạy tới tìm chung trà có cùng hình dạng, anh biểu lộ ra nôn nóng, đương nhiên sẽ bị lấy giá cao.
Tô Anh nói với Khâu Phong Niên: “Khâu đại ca, để anh phải đi một chuyến tay không rồi.”
“Không có việc gì không có việc gì.” Khâu Phong Niên hàm hậu, trong lòng có cái gì nói cái đó: “Đồng chí Hàn và tôi giống nhau, không giỏi biểu đạt, dễ xúc động lại càng có hại, may mắn gặp được chính là Tiểu Tô cô.”
Tô Anh lại nói với ông chủ, kêu ông ta không cần nói cho Hàn Cảnh Viễn rằng cô đã tới: “Chồng tôi muốn cho tôi bất ngờ vui, ông chủ giữ bí mật giúp tôi, đừng nói cho anh ấy tôi đã tới đây.”
Ông chủ gật đầu đồng ý: “Vợ chồng hai người thật là tâm hữu linh tê, đều nghĩ đến nhau, anh ấy còn dặn dò tôi mà, nếu như có nữ đồng chí tới tìm một chung trà như vậy, thì nói rằng không có, đừng nói là bị anh ấy mua mất rồi.”
……
Tô Anh cùng Khâu Phong Niên trở lại bệnh viện, Giang Tú Cầm ở Thị Cục làm thủ tục, làm xong thủ tục rồi, đã mang theo Lộ Minh trở lại, hai vợ chồng bọn họ quyết định buổi chiều liền trở về, trao đổi địa chỉ thư từ cho Tô Anh, mang theo đứa trẻ ngồi xe đi nhà ga.
Tô Anh cho rằng Hàn Cảnh Viễn còn một hồi mới có thể đến, chạy tới phòng trực của khoa phụ sản, nhìn thấy Tạ Phỉ Thúy còn ở đó, hôm nay Tạ Phỉ Thúy vẫn còn được nghỉ phép, bởi vì hôm nay bốn đứa trẻ nhà Tô Anh đều ở bệnh viện, Thanh Hà muốn chơi cùng anh chị, cô ấy liền mang con trai đến đây.
Đang chuẩn bị mang con trai trở về.
Nhìn thấy Tô Anh tới, lôi kéo cô ở phòng trực ban nói chuyện.
“Đoạn Quân đã nhường tư cách phân nhà cho Thịnh Kiến Nghiệp, hai phòng ngủ một phòng khách, chúng tôi không cần, vợ của Đoạn Quân đã tới, đi theo cùng nhau khuyên chúng tôi, nói đơn vị phân cô ấy một phòng ngủ một phòng khách cũng đủ sống rồi.”
Trong nhà của Đoạn Quân còn có cả sân và bốn phòng, phòng trống nhiều, bởi vì vợ nhiều năm không có con, Đoạn Quân không muốn nghe mẹ anh ta lải nhải, tình nguyện sống cùng vợ trong căn một phòng ngủ một phòng khách.
“Vậy muốn đi.”
Tô Anh khuyên nhủ: “Cảm tình chiến hữu giữa bọn họ, chúng ta không thể lý giải được, không thể lý giải thì tiếp thu đi, về sau Đoạn Quân có việc, tôi nghĩ Thịnh đại ca cũng sẽ đạo nghĩa không thể chối từ hỗ trợ, đến lúc đó chúng ta đừng kéo chân sau là được.”
Giống như cô mang bọn trẻ đi ra ngoài, Thịnh đại ca chẳng những tự mình xe đón xe đưa, còn tìm bạn đón đưa toàn quãng đường, Tô Anh lại không thể tìm người nào thành thực hơn so với bọn họ.
Rắc rối trong lòng của Tạ Phỉ Thúy đã được gỡ rối, đúng vậy, trước mắt hãy giải quyết tình cảnh khó khăn, cô ấy cùng Thịnh Kiến Nghiệp hiện tại mang con trai sống trong nhà khách, không phải chuyện lâu dài, những món nợ ân tình của những người này, cô ấy sẽ trả lại.
Giải quyết chuyện phòng ở, trong lòng Tạ Phỉ Thúy cũng khoan khoái, chính là lo lắng phòng bệnh trên lầu nhận người thân.
“Gia đình của chính ủy Quý nhận người thân không quá thuận lợi, đứa trẻ Xuyên Bách kia lạnh mặt, căn bản không mở miệng nói chuyện, nhưng mà làm anh ta làm gì anh ta cũng làm theo, chính là không nói lời nào, không gọi người.”