Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:15
Lượt xem: 366

Nhưng hiện tại thì lại không phải, Quý Xuyên Bách mang giọng điệu vô cảm: “Nghe theo chị.”

“Chính là chị Tinh Tinh nói muốn kêu là ba mẹ.”

Quý Xuyên Bách cúi đầu nghiền mắt nhìn Xán Xán, ghét bỏ nói: “Ngốc.”

Quý Xuyên Bách nói chỉ có Cố Tri Nam và Hàn Hâm Tinh nghe rõ, Tinh Tinh tức giận hét lên: “Cậu lớn, cậu không được khi dễ Xán Xán, dì hai sẽ tức giận.”

Nói như vậy có thể trị được Quý Xuyên Bách, vừa nghe Tô Anh sẽ tức giận, anh ta nhíu mày thỏa hiệp: “Được rồi, thông minh.”

Hàn Kinh Thần phản ứng lại, khinh thường: “Quý Xuyên Bách, anh thật không có nguyên tắc.”

Quý Xuyên Bách càng khinh thường Hàn Kinh Thần, cảm thấy cậu quá ngu ngốc, đều khinh thường lời nói của cậu.

Em trai sinh đôi của Quý Xuyên Bách ở Kinh Thị trên đại học Công Nông Binh, người cứu ra ngày đầu tiên đã bị gọi tới tương nhận, đối với gương mặt giống y như đúc, Quý Xuyên Bách cũng không kháng cự đối với Quý Lệ Văn.

Quý Lệ Văn là một chàng trai hai mươi tuổi, tâm hồn trưởng thành, cửa trường đại gia, anh ấy ra vào trường học ngẫu nhiên đều sẽ chào hỏi.

Ai có thể nghĩ đến, anh ấy cầm tù anh trai song sinh của mình, còn có thể dường như giả vờ không có việc gì chào hỏi em trai mình.

Quý Lệ Văn muốn g.i.ế.c Tiễn Hữu Thịnh.

Anh ấy đem hết thảy cảm xúc giấu ở trong lòng, đứng ở cửa phòng bệnh, ôn hòa cười nói: “Anh, ba mẹ mới vừa gọi điện thoại tới bệnh viện, nói xuống xe lửa rồi, nửa tiếng nữa đến, hay là chúng ta về phòng bệnh chờ họ đi.”

Phòng bệnh của Lộ Minh quá nhiều người, hơn nữa một hồi ba mẹ Lộ Minh muốn tới nhận người thân, hơn nữa còn có ba mẹ anh ấy, gian phòng bệnh này không thể chứa nhiều người như vậy.

Quý Xuyên Bách lập tức đem Cố Tri Nam, Cố Xán Xán, Hàn Kinh Thần, còn có Hàn Hâm Tinh đang ngồi trên giường ôm xuống dưới, sau đó theo chân bọn họ đứng chung một chỗ, kiên định biểu đạt quyết tâm của chính mình: “Quay về đảo Nam nào.”

Việc chuyển công tác của Quý Bình Lương đang được tiến hành, hơn nữa với việc tìm được con trai của anh, thủ tục diễn ra rất nhanh, lần này về Kinh Thị nhận xong người thân liền phải ở lại.

Người một nhà sẽ không quay về đảo Nam nữa.

Quý Lệ Văn không dám k.ích thích anh trai: “Chờ ba mẹ tới rồi chúng ta lại thương lượng.”

Hàn Hâm Tinh không hài lòng: “Cậu lớn, cậu có ba mẹ của cậu, cậu không thể về đảo Nam cùng bọn cháu, hơn nữa nhà của bọn cháu chỉ có hai phòng, vào sống thì không đủ chỗ.”

Cảm xúc tiêu cực của Quý Xuyên Bách dâng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Hâm Tinh càng ngày càng lạnh băng, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng cảm thấy kinh hãi.

Nhưng Hàn Hâm Tinh không sợ chút nào, dùng tay phủi đi một chút, dang tay che chắn vài người bọn họ vào bên trong: “Cậu lớn, bọn cháu đều là bảo bối của dì hai, cậu cũng không nên nảy sinh ý xấu cực đoan gì, trút giận lên người bọn cháu nha, dì hai nhất định sẽ tức giận không thèm để ý tới cậu nữa.”

Mánh khóe này thật sự dùng rất hiệu nghiệm, ánh mắt của Quý Xuyên Bách dần dần trở nên ôn nhu, sốt sắng khẩn trương hỏi: “Đối với bọn cháu, cậu sẽ làm gì chứ, không thể nào đâu.”

Trình tự trong câu nói đều có vấn đề, nhưng Hàn Hâm Tinh nghe hiểu được ý tứ mà anh ta muốn biểu đạt.

Cô bé nắm tay của Quý Xuyên Bách: “Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài đi, cháu kể cho cậu nghe từng chuyện một, cậu nghe cháu nói xong, dì hai sẽ không tức giận.”

Lúc có người ngoài, Hàn Hâm Tinh không gọi mẹ, nhưng ở trong lòng, ai cũng đều không thể cướp đi mẹ của cô bé.

Cố Tri Nam bị Tô Anh dặn dò, phải mở lòng với Quý Xuyên Bách, không thể để người khác làm cậu kích động, cậu đi theo Hàn Hâm Tinh cùng Quý Xuyên Bách đi ra ngoài.

Quý Lệ Văn suy nghĩ, Hàn Hâm Tinh là một cô bé tinh nghịch kỳ quái, ai biết cô bé sẽ nói chuyện gì, đi theo sau nhìn xem.

……

“Các con ở đây, Tiểu Tô, mấy đứa trẻ nhà cô vẫn luôn giúp đỡ và chơi cùng Lộ Minh, làm công tác tư tưởng với thằng bé, đứa trẻ này nói chuyện, chính là so với chúng ta rất ổn, Lộ Minh hôm nay cảm xúc ổn định hơn rất nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-57.html.]

Tạ Phỉ Thúy xin nghỉ phép vài ngày, dành thời gian chăm sóc cho đứa con trai vừa tìm trở về, cô ấy ôm bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà, đến trước cổng bệnh viện đón Tô Anh Hàn Cảnh Viễn, còn có ba mẹ của Lộ Minh, dẫn bọn họ đến phòng bệnh.

Phòng bệnh cách đó không xa, bước chân của Giang Tú Cầm càng ngày càng nặng, có chút run rẩy khiếp sợ, lo được lo mất.

“Nếu con trai không quen biết thì làm sao bây giờ, nếu không chịu cùng chúng ta trở về thì làm sao bây giờ?”

Khâu Phong Niên vuốt chiếc khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ: “Vậy chúng ta xin nghỉ phép dài hạn, ở bệnh viện chăm sóc con trai đi, chờ đến khi thằng bé nhận ra chúng ta thì về nhà, luôn có cách để giải quyết, đi vào xem con trai trước đã.”

Trong phòng, Tiểu Lộ Minh ngồi ở trên giường, Giang Tú Cầm run rẩy nhìn vết bớt trên người cậu bé, kỳ thật không cần xem bớt, là con trai của chính mình, cái loại cảm giác thân thuộc này là không thể xóa bỏ.

Tô Anh nói với cô ấy rằng đừng quá xúc động, để không kích động đến đứa trẻ, cho nên Giang Tú Cầm cố nén chua xót, tựa như đi công tác trở về, biết được con trai sinh bệnh, tới bệnh viện thăm con trai trong tâm trạng nôn nóng như vậy.

Cô ấy sờ sờ đầu của con trai mình, ôn nhu cười nói: “Minh Minh, mẹ là mẹ của con đây, khoảng thời gian chúng ta bị chia cách quá lâu rồi, con có còn nhớ rõ mẹ không?”

Lộ Minh lắc đầu, cậu bé thật sự không nhớ rõ, nhưng mà người mẹ cực kỳ ôn nhu này, tự nhiên muốn gần gũi với người này hơn.

Giang Tú Cầm đã nói chút chuyện về cậu bé khi còn nhỏ, thấy con trai đều không nhớ rõ, trong lòng chua xót không thôi, nhưng chuyện này không thể trách con mình, cậu bé khi đó còn quá nhỏ.

Giang Tú Cầm cố kìm nén nước mắt, chỉ vào Khâu Phong Niên vẫn luôn yên lặng ở phía sau: “Minh Minh, đây là chú Khâu, chiếc khăn quàng cổ sợi len màu đỏ mà chú ấy đang quàng, là con dùng tiền mừng tuổi mua quà sinh nhật, con cùng chú Khâu gạt mẹ cùng đi mua, con còn nhớ rõ không?”

Màu đỏ rực bắt mắt, Tiểu Lộ Minh gần như nhớ rõ được một chút, nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng trên cổ Khâu Phong Niên vài phút.

Những người lớn cũng không dám đánh ngắt lời, Tiểu Lộ Minh nhìn một hồi, rốt cuộc nói: “Nó có giá là ba nhân dân tệ có đúng không?”

Giang Tú Cầm che miệng không cho chính mình khóc, chính là ba nhân dân tệ, năm ấy cô ấy cho con trai một tệ tiền mừng tuổi, Khâu Phong Niên cho hai tệ, người đàn ông ở trên đường nói, chiếc khăn quàng cổ kia chính là Lộ Minh dùng toàn bộ tiền mừng tuổi mua.

Khâu Phong Niên cố nén nỗi buồn và niềm vui trong lòng, lại từ trong bao lấy ra một con hổ thú nhồi bông, trên trán của con hổ bông được thêu chữ 'Vương' bằng kim chỉ đen.

Khâu Phong Niên dùng cả đôi tay cầm con hổ bông đưa tới trước mặt Lộ Minh: “Minh Minh, con tặng chú khăn quàng cổ, đây là quà mà chú đồng ý tặng sinh nhật cho con, hổ bông, con có thích không?”

Lộ Minh nhìn thấy hổ bông, nhìn lại chiếc khăn quàng cổ đỏ, nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc nghĩ xong.

“Ba.” Lộ Minh hô một tiếng, nhận lấy con hổ bông, ôm vào trong ngực, quý giá không rời được: “Con chính là muốn một con hổ bông.”

Tuy rằng đã quên mất rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nhưng cái này lại là tâm nguyện lớn nhất không thể quên.

Giang Tú Cầm không thể tin được: “Minh Minh, vừa rồi con kêu chú Khâu là gì?”

Lộ Minh ôm hổ bông, rốt cuộc nhớ tới một chuyện, nhìn Giang Tú Cầm nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ không, chúng ta đã hứa hẹn, nếu chú mua cho con con hổ bông con thích nhất, con liền kêu chú ấy là ba, mẹ quên mất rồi sao?”

Không quên, Giang Tú Cầm sao có thể quên, sinh nhật của Lộ Minh và Khâu Phong Niên là ở cùng tháng, hai mẹ con đã đồng ý với nhau, nếu là năm ấy sinh nhật Khâu Phong Niên mua quà sinh nhật là hổ bông, Lộ Minh sẽ kêu anh ấy là ba, Giang Tú Cầm vốn định đợi sau khi qua sinh nhật của con trai, liền cùng kết hôn với Khâu Phong Niên.

Hai người lớn không nhịn được xúc động, một trái một phải ôm Lộ Minh khóc rống, nhận người thân lần này xem như rất thuận lợi rồi.

Tô Anh vẫy tay với Hàn Kinh Thần và Cố Xán Xán, cho hai người họ đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng bệnh lại, dành thời gian để lại cho một nhà ba người bên trong.

Trên hành lang, cô hỏi: “Tri Nam và Tinh Tinh đâu rồi?”

Hàn Kinh Thần nói: “Quý Xuyên Bách rất nguy hiểm, thấy ai thân cận với dì, liền sẽ có địch ý với người đó, Tinh Tinh cho anh ta một bài học.”

Tô Anh cũng phát hiện ra điều này, cho nên từ sau khi ra khỏi sơn động, cô một lần cũng không có gặp Quý Xuyên Bách.

Cô lại rất muốn thắc mắc, muốn biết bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh, lại nói ra cái gì quỷ thần khiếp, nói: “Vậy chúng ta đi nghe một chút.”

……

Loading...