Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:13
Lượt xem: 359

Bốn người đều ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt, Tô Anh nói với Giang Tú Cầm về chuyện trên xe lửa lúc trước.

“Nói thế nào nhỉ, nếu không phải Hạ Liên Phương bắt cóc một đứa trẻ, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ phát hiện được cái sơn động kia. Nếu không tìm thấy nhật ký cũng không thể nào giúp tám đứa trẻ kia tìm bố mẹ.”

Giang Tú Cầm vô cùng cảm kích: “Đồng chí Tiểu Tô, chúng tôi đều là thác phúc khí của cô, mới có cơ hội tìm được con trai, trong lòng tôi hiểu rõ, cô chính là ân nhân của cả nhà chúng tôi.”

“Là cô nhạy bén, mới nhìn ra Hoa Bà Tử là Hạ Liên Phương dịch dung, cô tình nguyện mạo hiểm làm con mồi, ân tình này tôi nhớ cả đời.”

Tô Anh nhìn người đàn ông thật thà ngồi bên tay phải Giang Tú Cầm, cười hỏi: “Lộ Minh lớn lên giống mẹ, không giống ba.”

Giang Tú Cầm cũng hào phóng, kể với Tô Anh về hoàn cảnh của hai người: “Lúc trước tôi đã từng kết hôn, người đàn ông kia đã chết, nhà chồng mắng tôi khắc phu, đang mang thai cũng bị đuổi ra ngoài.”

Tô Anh khó hiểu: “Nhà bọn họ cũng không để tâm đến đứa trẻ sao?”

Giang Tú Cầm đã đi qua kia giai đoạn khó khăn nhất: “Mẹ chồng tôi có nhiều con trai, bà ấy không để bụng, mấy chú trong nhà không muốn có nhiều gánh nặng, cũng không ai giữ tôi ở lại, sống ở nhà mẹ lâu rồi cũng ngại.”

“Bố mẹ tuy không nói, nhóm chị em dâu mượn cơ hội muốn phân gia, cuối cùng chỉ còn đường gả cho chồng.”

Giang Tú Cầm xinh đẹp, lại có năng lực, cô ấy nói muốn tái hôn, nhà mẹ đẻ giúp cô ấy tìm vài đối tượng, kết hôn lần thứ hai đều nguyện ý ra 200 đồng tiền lễ hỏi, nhưng là đưa ra điều kiện không cần đứa trẻ.

Giang Tú Cầm kia đã mang thai hơn bốn tháng, luyến tiếc đứa trẻ trong bụng, giận dỗi chính mình chạy đi ra ngoài, gặp Khâu Phong Niên.

Người đàn ông này cũng có cái số khổ, từ nhỏ bị mẹ mìn bắt cóc, không nhớ rõ thân sinh ba mẹ, ba mẹ nuôi bên kia cũng cắt đứt quan hệ.

Bởi vì cứu giúp người khác mà bị tai nạn lao động, què chân thối lui đến kho hàng làm quản lý viên, không nói là có vợ, đơn vị lãnh đạo là nhân thiện, dựa theo tuổi nghề phân cho Khâu Phong Niên trung thực một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách.

Giang Tú Cầm một hai phải sinh hạ đứa trẻ kia, giận dỗi từ nhà mẹ đẻ dọn ra ngoài không còn chỗ để đi, bị Khâu Phong Niên gặp phải, người đàn ông đem phòng ở thuê cho cô ấy.

“Khi đó tôi không có cách nào khác, lại đi thuê phòng của người đàn ông chưa quen biết này.”

Giang Tú Cầm lúc ấy trong tay áo có giấu chiếc kéo để tự vệ, đề phòng gặp phải người xấu, cô ấy liền liều mạng.

Cô ấy tự giễu cười: “Anh ấy thật là một người thành thật, tôi mang thai đến sinh, đều là chủ nhà chạy trước chạy sau, giúp tôi khiêng mễ khiêng bình ga, mọi người không biết, lúc ấy truyền lời đồn khó nghe, nói Khâu Phong Niên muốn thân thể của tôi, tôi muốn Khâu Phong Niên giúp tôi nuôi con.”

Tô Anh nhìn đến khí chất trên người của Khâu Phong Niên, màu sắc lục nhạt, thực thuần tịnh không mang theo cái gì tạp chất, là một người tốt thành thật.

Cô nói: “Nếu vậy thì, kia lại có liên quan gì đâu, theo như nhu cầu lại không ăn gạo nhà người khác, cũng không ngủ giường nhà người khác, lúc ấy cô có bị mắng đi trở về không?”

Giang Tú Cầm giật mình, lời này trước nay cô ấy chưa nói qua với ai, lúc ấy định bụng ra đi, chính là đồng nghiệp hàng xóm của Khâu Phong Niên, nhìn thấy mặt chào hỏi, bối quá mặt ai không chỉ chỉ trỏ trỏ, nhà mẹ đẻ càng mắng cô ấy không biết xấu hổ, nói cô ấy không thể tìm ra điều cô ấy muốn tìm?

Cô ấy liền muốn tìm người đàn ông có thể tiếp nhận đứa trẻ, chung sống thật tốt nuôi dưỡng đứa trẻ.

Giang Tú Cầm lại gạt đi nước mắt trên gương mặt trẻ trung, năm đó người đàn ông của cô ấy đã chết, nhà chồng có mấy chị em dâu, cũng sợ cô ấy có ý muốn câu dẫn các chú trong nhà, cho nên khuyên can mẹ chồng đuổi cô ấy đi.

Nhà mẹ đẻ khuyên cô ấy đừng giữ đứa trẻ, không giữ đứa trẻ còn có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng mỗi khi cô ấy nghĩ đến việc bỏ đi đứa trẻ, đứa trẻ sẽ ở trong bụng đá cô ấy, cô ấy lập tức liền luyến tiếc.

Nhà mẹ đẻ cảm thấy cô ấy không nghe lời, lúc ở cữ cũng không có ai đến thăm.

Lúc sinh con chỉ có Khâu Phong Niên ở bệnh viện, sau đó cô ấy sinh đứa con trai, mà nhà chồng có mấy chị em dâu, ở lúc sau mấy năm, lục tục sinh đều là con gái, nhà chồng liền tới muốn đem con trai đi.

Nếu không phải lần đó khắc khẩu, cãi nhau đến mức không một ai để đứa trẻ, Lộ Minh cũng sẽ không bị bắt cóc.

Giang Tú Cầm thở một hơi thật dài: “Tôi cùng Khâu Phong Niên từng hứa với nhau, đợi khi tìm được Minh Minh, chúng tôi liền kết hôn, anh ấy không chê tôi sinh con của người trước, tôi không chê anh ấy chân tàn tật.”

Tô Anh giật mình nói: “Hai người vẫn chưa kết hôn sao, sao có thể chờ lâu như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-56.html.]

“Không tìm được con, Khâu Phong Niên không muốn kết hôn, anh ấy nói tái hôn xong, chuyện này sẽ càng lung tung rối loạn chuyện ngày một nhiều, không có tâm tư đi tìm con, anh ấy cổ vũ tôi kiên trì, hai chúng tôi mấy năm nay vừa đi làm vừa tìm con, số tiền tiết kiệm gần như tiêu hết vào chi phí đi lại.”

Tô Anh có thể cho Khâu Phong Niên chín mươi điểm, tuy rằng cô thấy được cái bớt trên gáy của Khâu Phong Niên, giống với cái bớt của đứa trẻ bị Hạ Liên Phương bắt cóc khi đi điều tra cùng Đoạn Quân.

Cô cười nói: “Khâu đại ca thực tốt, chờ nhận được Lộ Minh, trở về hai người liền kết hôn đi.”

Khâu Phong Niên hàm hậu cười, ngượng ngùng trả lời, từ bên chân túi vải buồm, trân trọng lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ len mới tinh.

Hiện tại là tháng mười, thời tiết ở Kinh Thị mát lạnh, cũng còn chưa tới mùa mang khăn quàng cổ.

Khâu Phong Niên giải thích nói: “Đây là mấy ngày trước khi Minh Minh đi lạc, đưa tôi quà sinh nhật, tôi nghĩ dùng khăn quàng cổ mà thằng bé đưa, nói không chừng thằng bé sẽ nhớ rõ.”

Giang Tú Cầm cũng không biết: “Minh Minh còn tặng anh lễ vật sao, sao mấy năm nay anh lại không lấy ra cho em nhìn xem?”

“Sợ em nhìn thấy khăn quàng cổ lại chịu kích động, đây là Minh Minh dùng tiền mừng tuổi tích góp được để mua đấy.”

Tô Anh nói: “Vẫn nên quàng khăn trước đi, khăn quàng cổ là màu đỏ, lại là của Minh Minh dùng tiền mừng tuổi mua, nói không chừng thật có thể k.ích thích thằng bé nhớ ra.”

“Được, vậy nghe theo ân nhân.”

Hai người đều mang đôi mắt đang đỏ lên, Giang Tú Cầm dùng đôi tay nâng khăn quàng cổ, vây quanh ở nam nhân trên cổ, cô ấy thật khéo tay, thắt nút rất đẹp.

Tuy rằng thời tiết này mà mang khăn quàng cổ thì rất kỳ quái, nhưng mà khăn quàng cổ vừa lúc Khâu Phong Niên quàng vào, cái vết bớt cỡ hai tiền xu được che khuất.

Tô Anh cười một chút: “Khăn quàng cổ này rất đẹp, mắt nhìn của Minh Minh thật tốt, thằng bé và khâu đại ca có duyên phận bố con, cầu nguyện cho mọi người cuộc sống sau này thuận lợi suôn sẻ trong tương lai.”

“Cảm ơn lời chúc của cô, thật sự cảm ơn.” Hai vợ chồng đồng thanh nói lời cảm tạ.

Hàn Cảnh Viễn trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện suốt cả quãng đường, cũng quan sát đến thần thái động tác của những người này, anh nhìn đến vết bớt sau gáy của Khâu Phong Niên, đó là Đoạn Quân sau khi đến kiểm chứng, hình dạng và màu sắc vết bớt giống với thông tin bên trong hồ sơ của con trai Hạ Liên Phương.

Tô Anh cũng thấy được, sau khi nhìn thấy còn còn cổ vũ Khâu Phong Niên đem khăn quàng cổ mang lên.

Nhưng là đi bệnh viện nhận được đứa con, Khâu Phong Niên cùng Giang Tú Cầm còn phải đi tranh Thị Cục làm ghi chép, đăng ký, anh ấy không có khả năng ở thị cục còn được quàng khăn quàng cổ.

Sợi len màu đỏ của khăn quàng cổ, lại không phù hợp với mùa này, sẽ khiến cho Đoạn Quân hoài nghi.

……

Tiểu Lộ Minh đã chuyển tới phòng bệnh một người, phòng trẻ em nhiều đến ngồi bên trong.

Hàn Hâm Tinh ngồi xếp bằng trên chăn, dặn dò cậu bé: “Chị nghe chú Đoạn nói, ba mẹ của em, chị nói đến thân sinh ruột thịt, bọn họ mấy năm nay vẫn luôn đi tìm em, đợi lát nữa ba mẹ em đến đón em, em nên hiểu chuyện một chút, ngoan ngoãn kêu ba mẹ, bọn họ sẽ không cảm thấy buồn.”

Tiểu Lộ Minh do do dự dự: “Chính là em không nhớ rõ.”

“Vậy trước tiên không gọi, chờ sau khi quen thuộc rồi gọi cũng được.”

Cố Tri Nam giống người anh cả chu đáo, chị cậu chưa bao giờ cưỡng bách cậu gọi người, lần trước mẹ cậu đi đảo Nam đảo thăm cậu, chị cũng tôn trọng ý kiến của cậu.

Hàn Kinh Thần trong lòng mang cảm xúc phức tạp, thậm chí có chút hâm mộ: “Lộ Minh, ít nhất em còn có ba mẹ, em nên quý trọng.”

Cố Xán Xán tùy theo đám đông, cảm thấy chú nhỏ, anh cùng chị ba người nói đều đúng, trong lúc nhất thời không biết tán thành đồng ý với ai.

Cô bé ngoan ngoãn đứng bên cạnh Quý Xuyên Bách, ngửa đầu hỏi ý kiến anh ấy: “Cậu lớn, vậy cậu nói một câu, cậu có muốn Lộ Minh gọi ba mẹ em ấy không?”

Quý Xuyên Bách gầy ốm tuấn mỹ, không thích cười, người ngoài nhìn thấy lạnh như băng, chỉ có bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà biết, anh ấy ở trước mặt Tô Anh so với ai khác đều ngoan ngoãn, mỗi khi mở miệng chính là âm thanh run run đáng thương.

Loading...