Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:07
Lượt xem: 353

Đoạn Quân lái xe cảnh sát chở Tô Anh về, sau khi tiễn Tô Anh về, anh ta còn phải quay lại cục để họp về vụ án.

Đoạn Quân cảm thấy Tô Anh càng thêm quen thuộc, không nhịn được hỏi: “Đồng chí Tô Anh, kỳ thật lần trước chúng tôi điều tra thân phận của cô, phát hiện cô được Tô gia nhận nuôi, cho nên nếu cô muốn đi tìm bố mẹ đẻ của cô, tôi có thể giúp.”

Tô Anh buồn cười, dựa vào năng lực siêu nhiên của cô, chẳng phải cô đã tìm thấy Đoạn Quân ngay lần đầu tiên sao?

Không biết vì sao, dù không định nhận ra nhau nhưng cô vẫn muốn trút giận cho nguyên thân.

Cô nói: “Vậy nếu tôi tìm được rồi thì sao, nếu trong gia đình bố mẹ đẻ của tôi có người thay thế tôi, chẳng phải tôi càng buồn hơn sao, đội trưởng Đoạn thấy tôi nói đúng không?”

Cổ họng của Đoạn Quân cảm thấy nghẹn lại khi nghĩ đến em gái của mình.

Lẽ ra hiện tại anh ta nên đi tìm em gái, nhưng chuyện của mấy kẻ buôn người khẩn cấp hơn.

Anh ta lại liếc nhìn Tô Anh, chỉ thấy cô có một biểu cảm kiêu ngạo, bày ra bộ dạng “Đồ ngốc, tôi thực sự không muốn nói chuyện với anh”, điều này rất giống với một người mà anh nhớ khi còn nhỏ.

Đoạn Quân không biết vì sao Tô Anh nhìn quen quen, từ ngoại hình đến tính cách đều rất giống với người cô đã qua đời từ lâu.

Đoạn Quân đột nhiên hỏi: "Tiểu Tô, cô bị bệnh tim nên luôn mang theo thuốc trợ tim khẩn cấp sao?"

Tô Anh nhìn Đoạn Quân, bình tĩnh cười nói: “Hiện tại tâm lý tôi rất vững, bất luận sẽ không vì cái gì mà tức giận đến sinh bệnh, cũng không cần thuốc trợ tim khẩn cấp."

...

Khi Tô Anh về đến nhà, mấy đứa trẻ đang vây quanh ở phòng khách nói chuyện điện thoại, và chính Hàn Kinh Thần đang cầm máy.

"Những kẻ buôn người mà chúng con gặp trên xe lửa thật hung hãn. Chúng đã bắt cóc Thanh Hà từ nhà chú Thịnh sáng nay, dì được mời đến nhà chú Đoạn để thảo luận vụ án."

"Vậy chú muốn nói chuyện với dì, dì về đến nhà chưa..."

Hàn Kinh Thần gọi Tô Anh lại, hô to: "Dì, chờ một chút, chú đang tìm dì."

Tô Anh vừa định lên lầu tắm rửa ngủ một giấc, hỏi: "Con hỏi xem chú có chuyện gì không?"

Hàn Kinh Thần truyền lời: “Chú, dì hỏi chú có chuyện gì quan trọng không, dì ấy hình như khá mệt mỏi, nhìn thấy điện thoại là không muốn nghe, chỉ muốn về phòng thôi."

Tô Anh lườm cậu, đứa trẻ này sao có thể nói ra sự thật chứ.

Hàn Kinh Thần nghe xong môt câu, lại lớn tiếng nói: "Dì, chú nói không có gì nghiêm trọng, chỉ nói nhớ dì, hỏi dì có nhớ chú không?"

Tô Anh đi tới, giật lấy điện thoại và bịt miệng Hàn Kinh Thần lại: "Đừng nhiều chuyện, trở về phòng đi, dì muốn nói chuyện với chú của con."

Hàn Kinh Thần: "Xí, ai muốn nghe chứ?"

Hàn Hâm Tinh ở bên cạnh nói: "Mẹ, con rất muốn nghe."

Tô Anh mỉm cười: "Bố của con muốn nói chuyện, con và Xán Xán trở về phòng đi."

Trong điện thoại, cô kể sơ qua chuyện xảy ra hôm nay với Hàn Cảnh Viễn, sở dĩ cô đến nhà Đoạn Quân là vì nghi ngờ bảo mẫu Hạ Liên Phương làm việc cho nhà anh ta là Hoa Bà Tử nên cô đến xác nhận chút.

"Đội trưởng Đoạn bây giờ đã sắp xếp phá án, em nghĩ con trai của anh Thịnh chắc sẽ sớm tìm được."

Hoa Bà Tử xóa đi lớp ngụy trang và khôi phục lại thân phận Hạ Liên Phương, chị ta cho rằng không ai có thể biết được, nhưng cô chỉ cần nhìn là biết, vụ án này nhất định sẽ giải quyết được .

Với manh mối do Tô Anh cung cấp, ngay cả những kẻ tình nghi cũng đã được xác định. Nếu họ còn không giải quyết được thì đội trưởng Đoạn nên nghỉ việc sớm.

Hàn Cảnh Viễn nói: "Tô Anh, anh thay mặt anh Thịnh cảm ơn em."

Tô Anh nói: "Tại sao anh lại khách sáo với em vậy? Nếu không còn gì khác thì cúp máy đi."

Hàn Cảnh Viễn lập tức hối hận, sao có thể lãng phí thời gian nói chuyện quý giá như vậy để nói nhảm.

Anh vội vàng sửa lại lời nói: "Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ nghỉ, anh cần mua vé trước. Em xem thời gian đi, anh sẽ nhờ bạn bè ở Bắc Kinh mua vé rồi gửi cho em sau."

Tô Anh suy nghĩ một chút, cô sẽ đến gặp Tô Tân Ý một lúc, trước khi quay về, cô dự định sử dụng sức mạnh dị năng để chữa lành cơ thể hôn mê của nguyên thân và giúp cô ấy tỉnh lại.

Nhưng Tô Anh cũng sợ chuyện Hạ Liên Phương sẽ xảy ra biến cố, nếu ngay cả Đoạn Quân cũng không tìm được Thịnh Thanh Hà, cô sẽ dùng dị năng để tìm cậu bé.

Nhưng sử dụng sức mạnh để tìm kiếm đứa trẻ thì sẽ không đủ để đánh thức nguyên thân, và cô sợ rằng lần này nguyên thân sẽ không thể sống sót trong cơ thể của Tô Tân Ý.

Cô rất phiền muộn: "Chờ một chút, em muốn đợi đến khi tìm được con trai của anh Thịnh rồi mới quay về."

Hàn Cảnh Viễn biết rõ năng lực của Đoạn Quân, và ước tính rằng vụ án có thể được giải quyết trong vòng một hoặc hai ngày.

Dừng một chút, Hàn Cảnh Viễn nói: "Hôm nay, mẹ của Đoạn Quân gọi điện cho anh, nói rằng bà ta sẵn sàng thừa nhận Đoạn Sở Hạ bị bệnh tâm thần và muốn đưa cô ta ra ngoài."

Hàn Cảnh Viễn không đưa ra câu trả lời, nếu Tô Anh cho rằng hình phạt quá nhẹ thì Đoạn Sở Hạ sẽ bị tống vào tù.

Tô Anh hơi lo lắng: "Nếu sau này cô ta làm điều ác và lấy bệnh tâm thần làm cái cớ để trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật thì sao?"

Hàn Cảnh Viễn cười vài tiếng: "Bệnh viện không cấp giấy chứng nhận, sau này nếu cô ta dám phạm pháp, pháp luật sẽ trừng phạt cô ta, mọi người sẽ chỉ cho rằng cô ta lại thoát án bằng cái cớ mình bị bệnh tâm thần, trước sau gì cũng bị trừng phạt.”

Tô Anh chợt nhận ra.

Ngay từ đầu, Hàn Cảnh Viễn đã yêu cầu nhà họ Đoạn giải thích với người thân và bạn bè rằng Đoạn Sở Hạ bị bệnh tâm thần, nhưng bệnh viện không cấp giấy chứng nhận nên mặc mọi người cho rằng cô ta bị bệnh tâm thần. Vì vậy Đoạn Sở Hạ sẽ không dám lấy bệnh tâm thần làm cái cớ để làm điều ác.

Đoạn Sở Hạ chán ghét cô thì Hàn Cảnh Viễn sẽ chán ghét nhà họ Đoạn.

Nhà họ Đoạn ngay từ đầu đã nhìn ra mục đích của Hàn Cảnh Viễn nên chần chừ không chịu đồng ý, hy vọng đợi anh bình tĩnh lại.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn rất cố chấp, nếu không chịu thừa nhận sẽ phải ngồi tù, khiến nhà họ Đoạn không còn cách nào khác.

Người đàn ông này thực sự rất tàn ác.

Hàn Cảnh Viễn có chút e ngại, sợ Tô Anh nghĩ mình quá vô tâm, hỏi: "Tô Anh, em cảm thấy anh đối với vợ cũ có quá vô tâm không?"

Tô Anh: "Rất tốt, nếu là Cố Thành Phong thì cũng giống như Đoạn Sở Hạ, em sẽ đưa ra lựa chọn giống như anh, vì vậy anh không cần phải lo lắng về điều đó đâu."

Mặc dù Cố Thành Phong sẽ không làm những điều đó, nhưng Hàn Cảnh Viễn không thể không nhếch môi và mỉm cười sau khi Tô Anh nói điều này.

...

Tô Anh đã đợi hai ngày, nhưng Đoạn Quân vẫn chưa tìm thấy Thịnh Thanh Hà, ngược lại anh ta lại tìm Tô Anh một lần nữa.

Đoạn Quân nói rằng họ đã cử người theo dõi Hạ Liên Phương 24/24 và phát hiện ra rằng chị ta đã theo dõi Tô Anh hai lần.

"Hạ Liên Phương bề ngoài có vẻ hào phóng và tốt bụng, nhưng trong lòng chị ta có mối hận. Chị ta có thể đang tìm cơ hội để trả thù cô. Theo manh mối mà chúng tôi có được, chị ta hẳn đang tìm cơ hội để bắt cóc và bán con của cô."

Kẻ tình nghi đã bị nhốt, nhưng vụ án vẫn chưa có bước đột phá, Hạ Liên Phương còn theo dõi Tô Anh và hai ngày nay đã không đến nơi đứa trẻ bị nhốt.

Đứa trẻ cũng cần ăn uống, đội trưởng Đoạn và những người khác đã phân tích rằng đằng sau Hạ Liên Phương chắc chắn có một băng đảng, và đứa trẻ đang bị nhốt trong băng đảng của chị ta.

Tô Anh hỏi thẳng: "Vậy, đội trưởng Đoạn muốn tôi hợp tác sao?"

Đoạn Quân đến thảo luận với Tô Anh, hy vọng thuyết phục được cô hợp tác làm mồi nhử.

Nhưng anh ta không thể nói ra.

Trong trường hợp họ phân tích sai, và Hạ Liên Phương không có ý định bắt cóc Tô Anh như vậy sẽ trực tiếp làm tổn thương cô ấy, sẽ không ai có thể chịu trách nhiệm.

...

Lần này, Thịnh Kiến Nghiệp cũng có mặt ở đây, anh ấy không ngờ rằng vụ án đầu tiên sau khi anh ấy thăng chức lại là điều tra vụ bắt cóc con trai mình.

Nghĩ đến việc trên đường đưa Tô Anh và bốn đứa con của cô đến nhà ga, Tô Anh muốn trả tiền vé và cố gắng mắc nợ càng ít càng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-53.html.]

Anh ấy đã cứu con trai cô một lần trên xe lửa, và thậm chí đó là ân huệ lớn nên nhất định phải được báo đáp.

Bây giờ anh ấy muốn cầu xin cô dùng tính mạng của mình làm mồi nhử, nhưng anh ấy không thể nói: "Đồng chí tiểu Tô, tôi, tôi ..."

Anh ấy không thể mở miệng cầu xin một người phụ nữ yếu ớt có bốn đứa con, nếu Tô Anh xảy ra chuyện, bốn đứa trẻ sẽ ra sao, Hàn Cảnh Viễn sẽ ra sao?

Tô Anh đã đoán được mục đích Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp đến tìm cô.

Ban đầu, siêu năng lực của cô đủ để tìm ra tung tích của cậu bé Thịnh Thanh Hà trong thành phố, nhưng có hai nguy cơ không chắc chắn có xảy ra không.

Trong trường hợp Thịnh Thanh Hà được đưa ra ngoài thành phố hoặc đến vùng nông thôn, cô không thể tìm thấy cậu bé nằm ngoài phạm vi nhất định.

Nguy cơ tiềm ẩn thứ hai là Hạ Liên Phương có một băng đảng, nếu họ tìm ra chúng, bốn đứa trẻ trong gia đình sẽ bị đe dọa và họ sẽ phải lo lắng về điều đó đến hết đời.

Sự khủng hoảng khi luôn lo lắng về sự trả thù của kẻ xấu là quá khủng khiếp.

Huống chi, Tô Tân Ý cũng không thể chờ đợi được nữa, mấy ngày này cô nhất định phải vận dụng di năng để ổn định bản thân, nếu không tinh lực trong nguyên thân sẽ bị hao tổn, không có cơ hội lựa chọn bất kì thân thể nào để thức tỉnh nữa.

Lý do tại sao cô trì hoãn hai ngày này là để đợi Hạ Liên Phương bị bắt, loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn này, sau đó đến bệnh viện để điều trị cho Tô Tân Ý.

Bây giờ không cần phải đợi nữa, phải giải quyết Hạ Liên Phương trước.

Cô có sức mạnh dị năng, vì vậy cô không gặp vấn đề gì khi tự bảo vệ mình.

Tô Anh nói: " Ý của Đội trưởng Đoạn và anh Thịnh là muốn tôi hợp tác để xem liệu tôi có thể bắt được băng nhóm và hang ổ của chị ta hay không sao?"

Đoạn Quân nghiến răng: "Chính là như vậy."

Tô Anh gật đầu: "Được, nếu Hạ Liên Phương thực sự bị bắt theo kế hoạch này, tôi sẽ hợp tác."

"Cô, cô đồng ý sao?"

Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp càng cảm thấy có lỗi, họ không đưa vợ của mình đến vì sợ mẹ của đứa trẻ sẽ quỳ xuống cầu xin Tô Anh vì đạo đức hãy để bản thân bị bắt cóc.

Nhưng Tô Anh đã đồng ý, điều này khiến hai người đàn ông càng cảm thấy khó chịu.

...

Tô Anh cô có khả năng tự bảo vệ mình nên cô mới đồng ý, nhưng người trên thế giới này có dị năng giống cô hẳn cũng chỉ có mình cô.

Tô Anh thay mặt nguyên thân hỏi: "Đội trưởng Đoạn, tôi muốn hỏi anh một câu."

"Cô cứ hỏi, chỉ cần là điều tôi biết tôi có thể nói cho cô."

“Nếu người hôm nay cần làm mồi nhử chính em gái của đội trưởng Đoạn, liệu đội trưởng Đoạn có đưa ra yêu cầu nguy hiểm như vậy với em gái mình không?”

Câu hỏi của Tô Anh giống như một cái gai nhọn, khiến tim Đoạn Quân rỉ máu.

Nếu là em gái ruột của anh ta, nếu anh ta không phải đội trưởng điều tra tội phạm, em gái bị tiếp cận và đưa ra yêu cầu nguy hiểm như vậy, anh ta sẽ liều mạng phản kháng.

Thịnh Kiến Nghiệp hối hận: "Tiểu Tô, chúng tôi không nên yêu cầu quá đáng như vậy, còn có biện pháp khác, đừng tự đặt bản thân vào nguy hiểm."

Tô Anh: "Anh Thịnh, đừng cảm thấy tội lỗi, tôi sẽ làm như những gì tôi đã hứa."

...

Theo yêu cầu của Đoạn Quân và Thịnh Kiến Nghiệp, Tô Anh đã đến chợ để mua đủ nhu yếu phẩm hàng ngày trong một tháng.

Gà, vịt, cá đều bị g.i.ế.c thịt ném vào không gian, đồ vật trong không gian sẽ ở trạng thái tĩnh, cả đời không hỏng.

Cô cũng đến nhà hàng quốc doanh và đóng gói đủ thức ăn chín cho ba ngày.

Người phục vụ tại nhà hàng nhận ra Tô Anh, và tức giận đến mức bẻ bàn tính khi thanh toán.

"Tôi biết cô, lần trước cô trả ba đồng tiền ăn, nói không ăn thì không ăn, không phải rất lãng phí sao?"

Tô Anh liên tục xin lỗi, và khi cô đi ra ngoài, cô đặt một đĩa thịt kho, hai mươi chiếc bánh bao nhân thịt, một đĩa cá kho, một vài món chay và một bát cơm trắng lớn vào không gian.

Về đến nhà, cô đun mấy nồi nước sôi lớn cất vào trong không gian, nước uống quan trọng hơn đồ ăn, càng phải tích trữ nhiều nước, trong không gian có một bể lớn nước mưa không thể trực tiếp uống nhưng rửa mặt thì không có vấn đề gì.

Chỉ cần cô ăn được uống đầy đủ, đối với cô không có gì nguy hiểm hơn c.h.ế.t đói.

Cô có thể xử lý bất kỳ mối nguy hiểm cá nhân nào mà Đoạn Quân lo lắng, và cô sẽ không hành động hấp tấp.

...

Tô Anh sẵn lòng, nhưng Hàn Hoài Sơn thì không.

Khi Đoạn Quân sợ hãi và nói với ông lão về kế hoạch của mình, ông lão tức giận ném tách trà trong tay về phía Đoạn Quân.

"Khinh người quá đáng, Đoàn gia các người không muốn nhìn thấy cháu trai của tôi tốt hơn đúng không? Tôi đã bỏ qua chuyện em gái cậu mà cậu còn lấy công báo thù tư, lấy đạo nghĩa bức cháu dâu ta liều mạng. Cậu có còn là đàn ông không?"

Đoạn Quân đứng đó không dám né, cũng không có mặt mũi biện hộ.

Thịnh Kiến Nghiệp đứng trước mặt Đoạn Quân giúp anh ta chặn tách trà.

"Lão gia, đều là lỗi của tôi. Tôi đi hỏi Đoạn Quân có thể dẫn tôi đi tìm Tiểu Tô không. Sau khi đưa ra ý kiến ​​này, chúng tôi rất hối hận, nhưng Tiểu Tô không chịu từ bỏ, còn nói nếu như cô ấy đã đồng ý thì cô ấy sẽ làm được, hôm nay chúng tôi ở đây là để ông thuyết phục Tô Anh từ bỏ."

Hàn Hoài Sơn tức giận hừ một tiếng: "Còn có thể vì cái gì chứ, cháu dâu tôi là người mềm lòng, nếu không phải nhìn thấy đứa bé bị bắt cóc, cũng không vì cậu mà làm vậy."

Ngoài ra, ông lão cũng biết rằng Tô Anh làm việc này cũng vì sợ nếu bỏ qua chuyện Hoa Bà Tử thì con cái trong nhà luôn nơm nớp lo sợ bị trả thù.

Đó là lý do tại sao Tô Anh đồng ý, cô làm việc đó vì mấy đứa trẻ, bao gồm cả Thịnh Thanh Hà, và không liên quan gì đến những người này.

Tạ Phỉ Thúy lần này cũng đến, quỳ xuống và hứa: "Người của tôi và đội trưởng Đoạn sẽ theo dõi tiểu Tô 24/24 và sẽ không bao giờ để cô ấy gặp chuyện. Nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ bồi thường bằng cả mạng sống của tôi."

"Bồi thường sao? Bồi thường để làm gì? Hàn Cảnh Viễn có quan tâm không? Bọn nhỏ có quan tâm không? Không có."

Tạ Phỉ Thúy cảm thấy áy náy: "Nếu như có thể đổi được, tôi tình nguyện đổi lấy tính mạng của con trai tôi, lão gia, tôi cũng biết yêu cầu này hơi quá đáng nhưng chúng tôi thật sự không còn lựa chọn."

Hàn Hoài Sơn cảm thấy thật tệ khi tiếp tục chỉ trích một người mẹ quan tâm đến con cái của mình.

Và bây giờ không ai có thể thuyết phục Tô Anh thay đổi quyết định của mình.

Ông lão nói: "Đi gọi Hàn Cảnh Viễn đi, cháu dâu của tôi so với các người thì tôi càng quan tâm hơn, để nó đi theo bảo vệ Tô Anh, nếu không tôi sẽ không đồng ý."

Nghĩ đến tính tình của Hàn Cảnh Viễn, Đoạn Quân biết rõ anh sẽ không đồng ý, nhưng Tô Anh lại ngoan cố không chịu bỏ cuộc.

Đoạn Quân chỉ có thể gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, nói cho anh biết đầu đuôi sự việc.

“Tôi không đồng ý.” Hàn Cảnh Viễn không chút do dự từ chối qua điện thoại.

"Tô Anh không phải công chức, trên vai cô ấy không có trách nhiệm gì, cô ấy có thể phối hợp, cung cấp cho anh manh mối mấu chốt, cô ấy đã làm tròn bổn phận của một công dân."

"Cô ấy đã có chồng và con, vì vậy gia đình cô ấy không cần được bảo vệ sao. Để cô ấy mạo hiểm, Đoạn Quân, anh có đầu óc không? Có ý kiến ​​gì thì đến gặp tôi. Đừng vì mặt đạo đức mà để cô ấy làm mồi nhử."

Đối mặt với chất vấn của em rể, Đoạn Quân xấu hổ nói: "Vợ anh còn bướng bỉnh hơn anh, bây giờ ngay cả ông nội anh cũng không ngăn được cô ấy. Tôi và Kiến Nghiệp sẽ đi theo cô ấy 24/24. Anh mau tới nhanh lên."

Hàn Cảnh Viễn đặt điện thoại xuống và đi xin nghỉ phép.

Tô Anh lần này đang hỗ trợ cảnh sát, việc Hàn Cảnh Viễn xin nghỉ phép không phải là vấn đề cá nhân, và chính ủy Quý đã cho phép anh nghỉ phép một tuần.

Hàn Cảnh Viễn ngay lập tức rời khỏi Bắc Kinh, nhưng vẫn muộn.

Khi anh xuống ga xe lửa ở Bắc Kinh, đồng nghiệp của Đoạn Quân đến đón anh tại nhà ga. Người đó còn nói, họ đã mất dấu của Tô Anh.

Loading...