Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:06
Lượt xem: 368
Hạ Liên Phương vừa về đến nhà thì hàng xóm xung quanh đã vây lại quan tâm hỏi công việc của cô có thuận lợi không. Có vẻ như Hạ Liên Phương rất được lòng mọi người.
Tô Anh chạy hơi xa, nhờ người hỏi thăm tình hình của Hạ Liên Phương.
Mọi người đều đồng tình với Hạ Liên Phương, như thế tất cả đều biết rõ về cô ấy.
“Con của cô ấy biến mất, mấy năm nay, năm nào cô ấy cũng ra ngoài một hai lần để tìm nhưng đều không tìm thấy. Nhiều người khuyên từ bỏ nhưng cô ấy còn nói con của mình trên người có vết bớt đặc biệt, nhất định có thể tìm được. Haizz, thật đáng thương.”
Đáng thương sao?
Vì con của mình biến mất mà đi trộm con của người khác, còn bắt cóc những đứa nhỏ có vết bớt đặc thù. Chị ta đáng thương ư, đáng c.h.ế.t thì đúng hơn.
Hạ Liên Phương chính là kẻ buôn người mà Tô Anh gặp trên xe lửa.
Khả năng ngụy trang của người phụ nữ này quá tốt, chị ta có thể thay đổi cả giọng nói, ngoại hình và cả màu tóc.
Trên xe lửa có một người phụ nữ và một bà cụ dẫn theo một đứa nhỏ từ Bắc Kinh đến. Chị ta nhiệt tình chào hỏi rồi nói mình là Hoa Bà Tử, một bảo mẫu nghèo, đáng thương.
Thân phận này của Hạ Liên Phương có lẽ là thân phận thật của chị ta khi ở Bắc Kinh, là cô gái một năm sẽ ra ngoài một đến hai lần để tìm con.
Nhưng dù cải trang thế nào thì màu khí tràng trên người chị ta cũng không thay đổi.
Tô Anh thông qua màu khí tràng mà biết được dung mạo và thân phận của chị ta. Thảo nào công an không tìm được manh mối nào.
Nhưng có một việc Tô Anh vẫn không nghĩ ra. Đáng lẽ kẻ phạm tội phải sợ công an mới đúng, nếu nhìn thấy sẽ đi đường vòng, nhưng tại sao chị ta lại làm bảo mẫu trong nhà đội trưởng Đoạn?
Tuy đội trưởng Đoạn không ở cùng bố mẹ nhưng một tuần vẫn về nhà mấy lần.
Ánh mắt của cảnh sát rất nhạy, chị ta không sợ bị Đoạn Quân nhìn ra sơ hở sao?
Kẻ buôn người này rất tự tin.
Mỗi năm Hạ Liên Phương ra ngoài một hai lần, nói là tìm con nhưng thực chất là bắt cóc trẻ con.
Chị ta vốn là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, chỉ có thể sống thêm vài chục năm nữa. Nếu không bị bắt, chị ta chắc chắn sẽ còn tiếp tục ra ngoài làm việc xấu.
Cô đã phát hiện ra manh mối nên muốn tìm cơ hội nói cho đội trưởng Đoạn để bắt giữ Hạ Liên Phương.
……
Quay lại bệnh viện, Tô Anh nhìn thấy Đoạn Quân và mẹ của Thịnh Thanh Hà là Tạ Phỉ Thúy đều ở trong phòng bệnh của ông nội.
Tô Anh nghĩ bọn họ đến thăm lão Hàn nên cũng gật đầu chào hỏi.
Nhưng sắc mặt họ vô cùng nghiêm tú. Hơn nữa bốn đứa trẻ không có ở đây mà được Tùy Nghĩa dẫn ra ngoài.
Tạ Phỉ Thúy nhìn Tô Anh như nhìn thấy cứu tinh, lập tức quỳ xuống trước mặt Tô Anh.
Tô Anh hoảng sợ, vội vàng đỡ cô ấy dậy: “Chị dâu, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Tạ Phỉ Thúy được đỡ dậy thì khóc lóc nói: “Tiểu Tô, Thanh Hà bị bọn buôn người bắt cóc, chính là người phụ nữ trên xe lửa hôm ấy. Chúng tôi không thể làm gì được, cầu xin cô không so đo chuyện trước kia, hãy nghĩ lại tất cả mọi chuyện rồi nói với đội trưởng Đoạn giúp tôi tìm thằng bé trở về.”
Tạ Phỉ Thúy nói không đầu không đuôi khiến Tô Anh nghe không hiểu.
Đoạn Quân bổ sung nói: “Người phụ nữ kia đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn, đêm qua còn đặt một lá thư khiêu khích dưới giá giày bên ngoài nhà của đồng chí Tạ. Sáng hôm nay bà nội dẫn cậu bé đi mua đồ ăn sáng, chỉ không để ý một lát mà Thịnh Thanh Hà đã bị bắt cóc, còn khiêu khích nói ba ngày sau sẽ bán nó vào trong núi sâu.”
Từ khi kẻ bắt cóc chạy trốn từ cửa sổ, công an tập trung giải cứu Tiểu Lô Minh, đề phòng người này lại lẻn vào bệnh viện trộm đi một lần nữa.
Vì để mau chóng bắt được, phía cảnh sát còn cố ý thả lỏng để Hoa Bà Tử lợi dụng sơ hở.
Ai ngờ Hoa Bà Tử lại bắt cóc con của Tạ Phỉ Thúy.
Đoạn Quân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho dù Tô Anh làm khó anh ta thế nào cũng đều chấp nhận, chỉ cần cô hạ hỏa rồi cung cấp manh mối thì như vậy cũng đáng giá.
Bây giờ vụ án vô cùng phức tạp. Họ không thể tìm ra động cơ gây án của Hoa Bà Tử.
Tất cả mọi người đều chờ Tô Anh nói chuyện.
Tô Anh thật sự muốn nói, người phụ nữ tên Hoa Bà Tử kia chính là bảo mẫu trong nhà đội trưởng đội điều tra hình sự.
Nhưng cô không thể nói thẳng như vậy, nếu không cô sẽ không thể xóa bỏ hoàn toàn nghi ngờ mình là đặc vụ.
……
Đoạn Quân hỏi manh mối, vậy cô sẽ nói manh mối.
Tô Anh nói: “Tôi có thể đoán được lý do bọn buôn người theo dõi và bắt cóc cậu bé Thịnh Thanh Hà.”
Biết động cơ của bọn buôn người cũng có thể giúp đỡ họ phá án.
Đoạn Quân vội vàng hỏi: “Đồng chí Tô, cô nói suy đoán của mình đi.”
Tô Anh nói: “Tôi chỉ đoán thôi, còn cụ thể thì công an các người phải phân tích.”
“Mời nói.”
“Lúc ở trên xe lửa, Hoa Bà Tử rất giỏi nói chuyện, thể hiện mình là một người hiền lành hòa đồng. Người này để Trình Quế Chi nghỉ ngơi ở giường của mình, còn gọt táo cho ăn nên rất được Trình Quế Chi tin tưởng, kể hết chuyện từ con trai, con dâu, quê quán đều nói hết.”
Trình Quế Chi ngồi bên cạnh ngắt lời Tô Anh: “Cảnh sát hỏi cô manh mối, cô nói chuyện của tôi ra làm gì. Hay cô muốn con dâu đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi vì đã làm mất đứa nhỏ?”
Tô Anh tức giận: “Sao cho một người không liên quan xen vào chứ? Có để cho tôi nói không?”
“Nói, muốn nói chứ, Tiểu Tô, cô nói tiếp đi.”
Tạ Phỉ Thúy bị mất con trai nên lo lắng muốn chết, không có tâm trạng giận mẹ chồng.
“Mẹ, con đưa mẹ tới là muốn mẹ nhớ lại manh mối gì đó. Mẹ không giúp được gì cũng đừng làm loạn.”
Đoạn Quân ra hiệu cho đồng nghiệp đưa Trình Quế Chi ra ngoài để bà ta không ngắt lời nữa.
Tô Anh nói tiếp: “Lúc Hoa Bà Tử bắt cóc thì nói với Trình Quế Chi là bà ta không xứng có một con trai tốt như vậy. Trước khi nhảy từ cửa sổ, chị ta còn nói muốn đồng chí Thịnh Kiến Nghiệp hận mẹ mình đến chết.”
“Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy Hoa Bà Tử lúc ấy đã lên kế hoạch bắt cóc Thịnh Thanh Hà. Còn tâm trạng của chị ta thế nào, khi nào phá được án, đội trưởng Đoạn tự thẩm vấn đi.”
Tạ Phỉ Thúy không kìm được nước mắt, chợt hiểu ra: “Ta biết chị ta nghĩ gì. Hoa Bà Tử trước kia chắc chắn rất bất hạnh. Mẹ chồng tôi thổi phồng con trai mình hiếu thuận khiến chị ta ghen ghét nên muốn trả thù.”
Tạ Phỉ Thúy mắng Trình Quế Chi đang ở bên ngoài: “Con nhắc mẹ bao nhiêu lần rồi, làm người phải khiêm tốn, không được nói chuyện với người lạ. Con đưa tiền để mẹ mua ghế giường nằm, tại sao mẹ không mua, mẹ trả con trai lại cho con.”
……
Hành lang vô cùng hỗn loạn nhưng Đoạn Quân không thể đi.
Anh ta đã có những manh mối giá trị, ít nhất cũng biết được động cơ của bọn buôn người, chính là trả thù và khiêu khích.
Anh ta còn định tìm thêm vài manh mối nên hỏi: “Đồng chí Tô Anh, cô nghĩ kỹ lại xem còn tin tức gì quan trọng không?”
Tô Anh nói: “Cho tôi chút thời gian. Hay tối nay tôi đến nhà đội trưởng Đoạn nói chuyện.”
Đoạn Quân nghĩ, cô gái này muốn đến nhà anh ta là muốn xả giận sao? Vì Đoạn Sở Hạ chạy đến đảo Nam khiêu khích nên cô muốn đến nhà họ Đoạn trút giận?
Chắc chắn là vậy.
Nhưng bây giờ rất gấp, chậm trễ một phút sẽ khiến đứa trẻ gặp nguy hiểm, biết đâu Hoa Bà Tử đã giao đứa trẻ cho đồng bọn, sau đó đưa đến chỗ khác?
Anh ta thành khẩn nói: “Đồng chí Tô, tôi có thể hiểu tâm trạng của cô bây giờ. Vô cùng xin lỗi. Nhưng chúng ta có thể nói chuyện về bọn buôn người trước được không, những chuyện khác sau này cô muốn thế nào thì làm như vậy.”
Tô Anh cũng nghĩ vậy, nhưng không đến nhà Đoạn Quân, sao cô tìm được cơ hội nói bảo mẫu nhà anh ta có vấn đề.
Cô nhất định phải đến nhà anh ta.
Đoạn Quân nhìn Tô Anh không phân biệt cao thấp thì quay sang cầu xin ông nội Hàn giúp đỡ: “Ông nội Hàn, ông xem?”
Hàn Hoài Sơn trong lòng cũng sốt ruột chuyện của đứa trẻ kia, nhưng ông ấy tin cháu dâu của mình không làm sai.
Ông lão nghĩ cháu dâu cũng không còn manh mối gì giá trị mà chỉ đơn giản muốn đến nhà họ Đoạn xả giận.
Vậy thì để cô trút giận thôi, nếu không cô nhịn lâu sẽ không tốt.
Hàn Hoài Sơn nói: “Cậu xem, tôi cũng không thể làm gì. Trước đây nhà họ Đoạn các người bất nhân bất nghĩa, giờ cậu muốn phá án mà lại không đáp ứng yêu cầu nhỏ này của cháu dâu tôi sao?”
Đoạn Quân cắn răng: “Được, tối nay, mấy giờ?”
“Sáu giờ đi.” Tô Anh nói: “Dặn bảo mẫu nhà anh nấu nhiều món ngon, trưa nay tôi không ăn nên đói muốn xỉu này.”
……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-52.html.]
Sáu giờ tối Tô Anh đến nhà của Đoạn Quân. Đây là một tứ hợp viện nhỏ, độc lập. Điều kiện của nhà họ Đoạn vô cùng tốt, thảo nào hàng năm đều thuê bảo mẫu.
Người nhà họ Đoạn, mỗi người đều có tâm tư riêng. Đoạn Hoài Cẩn không biết con gái ruột còn sống hay đã chết, hận không thể đưa bảo mẫu đến Cục Công An, nhưng con trai còn bận điều tra vụ án, ông ta chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Văn Tâm Trúc thì chỉ muốn Tô Anh nguôi giận nên bà hạ quyết tâm, cho dù Tô Anh nhục nhã như thế nào, bà đều chịu đựng, nhất định sẽ chịu đựng.
Bữa tối hôm nay do bảo mẫu Hạ Liên Phương làm, tám món và một món canh gồm cả gà, thịt, cá, trứng, bốn món thịt bốn món rau, vô cùng thịnh soạn, chẳng khắc gì tết.
Hôm nay Đoạn Quân không dẫn vợ tới, thậm trí còn dặn dò cha mẹ, cho dù thế nào cũng không được chọc tức đồng chí Tô Anh.
Anh ta còn nói, đây là sự tôn trọng mà nhà họ Đoạn nợ cô, họ nên trả lại.
“Đồng chí Tô, ăn cơm trước đi.”
Bảo mẫu Tề Hồng Ngọc khen tài nấu ăn của Hạ Liên Phương trù nghệ: “Tay nghề của Liên Phương rất tốt, cô thử xem, nếu ngon thì tôi sẽ bảo chị ấy nấu cho cô dưỡng thương một tháng.”
Tô Anh cũng không khách khí, cô ngồi xuống rồi lần lượt nếm từng món, tỏ vẻ không thích bảo mẫu của nhà họ Đoạn.
“Chị không ướp thịt gà trước nên không ngon. Màng đen trong bụng cá cũng chưa gỡ hết, quá tanh. Còn canh này, nhà họ Đoạn nghèo đến mức không có tiền mua muối sao, tại sao lại nhạt như vậy? Tay nghề của chị thậm chí còn không bằng Hàn Kinh Thần, sao chị dám đến nhà họ Đoàn làm bảo mẫu?”
Quả nhiên Tô Anh làm khó dễ, người nhà họ Đoạn sớm đã chuẩn bị tâm lí, nhưng không ai nói với chị ta.
Tề Hồng Ngọc là người làm lâu năm của nhà họ Đoạn, chị ấy cũng chính là Đoạn Hoài Cẩn và Văn Tâm Trúc, đối xử với cô vô cùng khách khí. Chị ấy nói thầm một câu: “Khẩu vị của chị Văn hơi nhạt nên tôi bảo Liên Phương đừng làm quá mặn. Liên Phương, chị xuống bếp cho thêm chút muối đi.”
Hạ Liên Phương cũng không tức giận, còn thành thật xin lỗi: “Không biết khẩu vị của khách quý, là lỗi của tôi. Cô đừng nóng giận, tôi đi làm ngay.”
Thái độ ở đây là lúc trên xe lửa vô cùng giống nhau.
Tô Anh đẩy ra tay cô: “Không cần, ai biết sau lưng tôi chị còn bỏ thêm cái gì nữa. Lát nữa chị dọn lên, tôi cũng không dám uống.”
……
Văn Tâm Trúc không chịu nổi nữa, cảm thấy bảo mẫu mới này đang chịu trận thay gia đình bọn họ. Mặc dù đã dặn lòng phải nhẫn nại nhưng bây giờ thật sự không nhịn được.
Bà không nhịn được lên tiếng thay bảo mẫu nói chuyện: “Đồng chí Tiểu Tô, cô giận nhà chúng tôi mà trút giận lên bảo mẫu làm gì, quá thất lễ. Cô dựa vào đâu trút giận lên người làm của nhà tôi? Cô có hiểu lễ nghĩa là gì không?”
Tô Anh nhìn bà mẹ này, trong lòng không có cảm giác gì.
Trước khi đến đây, cô đã tưởng tượng rằng nếu như Đoạn Quân được nhà họ Đoạn nhặt được thì tốt rồi, để hai anh em có thể có thân thế ly kỳ chút, nhất định cô sẽ tìm hiểu.
Đáng tiếc, màu sắc của khí tràng chứng minh rằng người trong phòng này chính là bố mẹ của nguyên thân.
Tô Anh cũng không khách khí: "Nếu bà biết tôn trọng là gì, tại sao không dạy cho Đoàn Sở Hạ, người được bà nuôi nấng ấy, sau khi ly hôn lại còn đi tìm vợ hiện tại của chồng cũ, bà thật sự không nghĩ đấy là hành vi thô lỗ và đê hèn sao?”
Văn Tâm Trúc trong lòng vô cùng áy náy, cúi đầu cầu xin: "Đúng là chuyện này là do chúng tôi không dạy dỗ tốt con gái mình, mong cô có thể bớt giận mà tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của con bé."
Tô Anh cười nói: "Tại sao tôi phải tha thứ chứ, tôi cũng đâu phải mẹ của cô ta."
Văn Tâm Trúc giọng run rẩy hỏi: "Vậy cô muốn cái gì thì mới bằng lòng cho qua chuyện này?"
Tô Anh nói: "Hàn Cảnh Viễn đã nói những điều đấy rồi còn gì. Một là cô ta vào tù, hoặc là bà nói với người thân và bạn bè của mình rằng Đoạn Sở Hạ bị điên."
Văn Tâm Trúc giận đến run người, bà ta bị bệnh tim nặng, vì chịu kích động nên lại tái phát. Đoạn Hoài Cẩn lập tức tìm thuốc trợ tim khẩn cấp và đưa cho vợ.
Đoạn Quân biết sẽ có chuyện, mẹ anh ta là người không biết kiềm chế.
Anh ta nói: “Mẹ, hôm nay con mời đồng chí Tô đến không phải để mẹ cầu xin mà chúng con định thảo luận về vụ án. Hay mẹ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Anh ta nhờ bố Đoạn giúp đỡ Văn Tâm Trúc về phòng, sau đó quay sang bảo hai bảo mẫu về trước.”
Hạ Phương Liên vội nói: “Tôi sẽ dọn bàn ăn vào bếp rồi về. Mai đúng giờ tôi lại đi làm nhé?”
Trong lòng Đoạn Quân lóe lên một tia nghi hoặc, hình như bảo mẫu này có vấn đề gì đó.
Anh ta nói: "Cứ để đó, tôi sẽ thu dọn sau. Còn về việc có đi làm hay không, tôi sẽ thông báo cho chị sau khi bố mẹ tôi quyết định vào ngày mai. Giờ chị có thể về trước."
Hạ Liên Phương vừa rời đi, Đoạn Quân lập tức mời Tô Anh vào phòng làm việc, hỏi: "Đồng chí Tô, nếu như chỉ là trút giận, thì cũng trút giận được rồi, cô thật sự có manh mối gì ở chỗ này sao? Nếu không, cô thật sự không thể lãng phí thời gian của tôi, cậu bé còn đang ở trong tay bọn bắt cóc.”
Tô Anh muốn cho anh ta một chút manh mối, cô nói: “Đội trưởng Đoạn, bảo mẫu nhà anh có vấn đề, anh không nhìn ra tôi cố ý làm khó dễ chị ta sao?”
....
Quả nhiên trực giác của Đoạn Quân đã cảm nhận được bảo mẫu có gì đó không ổn.
Thành thật mà nói, thức ăn trên bàn đó còn ngon hơn so với Tề Hồng Ngọc, bảo mẫu cũ của gia đình. Lúc đầu, anh ta nghĩ rằng Tô Anh đang cố tình làm khó nhà họ Đoạn bằng cách gây khó dễ cho bảo mẫu.
Ai cũng có tính nóng nảy, bảo mẫu cũng là con người trong khi cô ấy không có gì sai sót, nếu vẫn cố tình bị bắt lỗi mà kén cá chọn canh, mà thay đổi cái tính khí nóng nảy, nếu là người khác chắc chắn sẽ lập tức nghỉ việc.
Nhưng Hạ Liên Phương không tỏ ra bất mãn, mà còn hỏi anh ta liệu ngày mai có thể tiếp tục đến làm việc không.
Đoạn Quân biết bảo mẫu có chỗ nào đó không bình thường.
“Chị ta tính tình quá tốt , tốt đến mức không bình thường.”
Tô Anh gật đầu: “Đúng vậy, kẻ buôn người Hoa Bà Tử cũng vậy, chị ta rất tốt với người lạ trên xe lửa đến nỗi chị ta không chỉ nhường giường mà còn gọt táo cho họ mà không cần tiền. Lúc đó tôi đã để tâm và ghi nhớ lại đặc điểm khuôn mặt và vóc dáng của chị ta."
“Khi Hoa Bà Tử nhảy ra từ cửa sổ, tôi lại phát hiện thân thủ của chị ta rất linh hoạt, không có vẻ bề ngoài gì của mấy bà 50-60 tuổi cả, tôi liền hoài nghi chị ta sử dụng dịch dung.”
Đoạn Quân rất nhạy bén, có thể có nguyên nhân tại sao buổi trưa Tô Anh không nói ra tin tức quan trọng này.
Và có lẽ cô đến nhà họ Đoạn không phải để làm khó dễ mà để nói cho anh ta biết manh mối.
Manh mối này có thể liên quan đến bảo mẫu.
Đoạn Quân thần sắc nghiêm túc: "Vậy chuyện này với bảo mẫu nhà tôi có liên quan gì?"
Tô Anh nói: "Trưa nay khi tôi đang ăn ở nhà hàng quốc doanh, tình cờ gặp Tề Hồng Ngọc đang tìm Hạ Liên Phương để thay ca. Tôi thấy dáng người của Hạ Liên Phương rất giống Hoa Bà Tử nên tôi đã chú ý."
"Bà Hoa lưng hơi cong, Hạ Liên Phương mới ngoài bốn mươi, lưng thẳng, nhưng cho dù chị ta giả vờ như thế nào thì vẫn có một số nét giống nhau. Tôi phát hiện Hạ Liên Phương này rất giống với bà Hoa người phụ nữ trên xe lửa."
"Cô có chắc không? " Đoạn Quân vội vàng hỏi.
Tô Anh có thể nhìn thấy màu khí tràng của mọi người, vì vậy cô đương nhiên có thể chắc chắn rằng Hạ Liên Phương chính là Hoa Bà Tử.
Cô không muốn khơi dậy quá nhiều nghi ngờ, chỉ có thể nói: “Tôi chỉ là nghi ngờ nên trong lúc ăn tối đã cố ý gây khó dễ cho bảo mẫu, còn cụ thể có phải hay không vẫn là nhờ đội trưởng Đoạn điều tra vậy."
Đoạn Quân rất cảm kích Tô Anh đã cung cấp manh mối quan trọng, ít nhất hiện tại đã có tiến triển.
Nếu Hạ Liên Phương thực sự là Hoa Bà Tử, mà chị ta lại đến nhà đội trưởng cảnh sát hình sự để làm bảo mẫu, đây thực sự là một sự khiêu khích đấy!
...
Hôm nay Tô Anh đi theo Hạ Liên Phương đến sân nơi chị ta sống để hỏi về chị ta, có vẻ chị ta rất nổi tiếng ở đó.
Tô Anh nói: "Chị ta đến nhà anh với tư cách là bảo mẫu, anh tốt hơn là không nên kích động, tiếp tục để bố mẹ anh quyết định đi để không làm bứt dây động rừng. Nếu chị ta ngửi thấy mùi nguy hiểm thì sẽ chạy trốn, nếu thế thì sẽ rất khó khăn để tìm kiếm chị ta đấy."
"Còn nữa, chủ nhân của căn phòng nhỏ mà chị ta thuê, cũng chính là chủ nhân đã cho mẹ của Thịnh Thanh Hà thuê căn phòng đó. Anh nên điều tra chút."
Đoạn Quân vốn định điều tra tất cả những người thân và bạn bè xung quanh Hạ Liên Phương, nhưng Tô Anh, một cô gái bình thường cũng có cái nhìn sâu sắc như vậy, điều này khiến anh ta rất ngạc nhiên.
"Tiểu Tô, cô thực sự rất thông minh ha."
Tô Anh biết Đoạn Quân đang nghĩ gì, lại bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô.
Ông nội Hàn Cảnh Viễn đã lên tiếng rồi, nếu có ai nghi ngờ thân phận của cô, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Ngay cả Đoạn Quân hay những người khác có chút nghi ngờ về điều gì thì họ cũng không dám tùy tiện phỏng đoán.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, đó là sự bảo vệ lớn nhất của cô.
Cô nhắc nhở: “Đội trưởng Đoạn, tôi tới đây là để cung cấp manh mối cho anh, anh không thể nghi ngờ tôi là đặc vụ được huấn luyện chỉ vì tôi có óc quan sát và giỏi suy đoán dựa trên manh mối."
Đoạn Quân nhanh chóng dập tắt nghi ngờ vừa mới nổi lên.
Nắm được manh mối đột phá, anh ta vội vàng trở về Cục thành phố sắp xếp công việc tiếp theo và nói: "Đã muộn như vậy, tôi đưa cô trở về."
Tô Anh cũng không khách khí: "Vậy làm phiền đội trưởng Đoạn rồi."
Lúc bọn họ đi ra ngoài, Đoạn Hoài Cẩn đi ra tiễn bọn họ, cũng không đề cập tới chuyện cầu xin cho Đoạn Sở Hạ.
Cửa phòng ngủ chính hé mở, Tô Anh nghe thấy tiếng khóc của Văn Tâm Trúc trong phòng.
Cô không thèm để ý, cũng không buồn, đó vốn dĩ không phải bố mẹ và anh trai của cô, nó vốn thuộc về nguyên thân.
Muốn buồn cũng là lúc sự thật bị bại lộ, nếu thế cũng chỉ nhà họ Đoạn buồn.
...