Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 51
Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:20:04
Lượt xem: 396
Năm ấy Đoạn Quân mới năm tuổi nên lập tức tin lời bố nói.
Càng lớn, Đoạn Quân càng hoài nghi. Khi học sơ trung anh ta ở trọ gần trường. Sau khi tốt nghiệp học viện cảnh sát, anh ta được phân công tác, cũng sống luôn ở ký túc xá của đơn vị. Bởi vậy mấy năm nay mối quan hệ của anh ta và Đoạn Sở Hạ thực sự rất lạ.
Bức thư báo mật trước mặt này lại gợi dậy nghi ngờ trong lòng Đoạn Quân.
Anh ta phân tích một chút, người viết lá thư này chắc chắn là người biết rất rõ hoàn cảnh nhà họ Đoạn mới lựa chọn gửi lá thư này cho anh ta.
Nếu Đoạn Sở Hạ không phải là em gái anh ta, người duy nhất có thể thay thế đứa bé, chỉ có thể là bố anh ta!
Sau khi suy đoán rồi đưa ra kết luận Đoạn Quân đứng ngồi không yên, đánh xe về nhà bố mẹ.
……
Mấy ngày nay thần kinh của Văn Tâm Trúc bị suy nhược, ban đêm ngủ không được, nhìn thấy con trai đột nhiên về nhà thì hỏi: “Sao về muộn như vậy, là vì chuyện của em gái con sao? Hóa ra con vẫn còn lương tâm của người làm anh trai.”
Hôm nay Văn Tâm Trúc đi thăm con gái ở bệnh viện tâm thần, cô ta vẫn luôn khóc lóc nói muốn về nhà, nhưng vì Hàn Cảnh Viễn mà chuyện ngày càng tồi tệ.
Hàn Cảnh Viễn yêu cầu tổ chức trả lại công bằng cho vợ mình, không thể vô duyên vô cớ bị điều tra oan uổng như vậy.
Nếu đã chứng minh Tô Anh không phải đặc vụ, vậy thì Đoạn Sở Hạ đang tố cáo chuyện sai sự thật, cô ta phải gánh chịu mọi hậu quả.
Văn Tâm Trúc kiên trì một chút: “Không thể thừa nhận em gái con có bệnh tâm thần, một người phụ nữ từng ly hôn lại có bệnh tâm thần, sau này sao có thể tìm được nhà chồng tốt đây?”
Đoạn Quân đang có tâm sự, hiện tại cũng không tâm tình lo lắng về chuyện của Đoạn Sở Hạ, hơn nữa, nếu Đoạn Sở Hạ là em ruột của mình, anh ta cũng không bao che cho những điều ngu xuẩn như vậy.
Đoạn Quân tức giận: “Nếu mẹ không thừa nhận con bé bị bệnh tâm thần, vậy cho nó ngồi tù đi.”
“Con bé là em gái con đấy, con nói bậy cái gì vậy?” Văn Tâm Trúc tức giận đánh con trai vài cái.
Đoạn Quân bình tĩnh nói: “Mẹ, nếu có người tố cáo nói con trai mẹ là tội phạm g.i.ế.c người, sau khi chứng minh con bị vu oan, mẹ sẽ bỏ qua cho người đó sao?”
“Mẹ, chúng ta chắc chắn không thể tha thứ cho người tố cáo sai sự thật.”
Văn Tâm Trúc hiểu đạo lý này, nhưng nếu là đặt trên người con gái yêu của mình, bà ta không khống chế được.
Bà ta đang rất hối hận, lúc trước không nên đồng ý kiến nghị của mẹ Hàn Cảnh Viễn. Chỉ vì không muốn con gái xuống nông thôn mà ngay lập tức gả con bé cho Hàn Cảnh Viễn.
Ai ngờ, hai đứa chúng nó gạt mọi người làm hiệp nghị hôn nhân chứ. Đây chính là phản kháng trong yên lặng.
Hiệp nghị cũng được, nhưng sau khi ly hôn, Hạ Hạ lại hối hận, oán trách Hàn Cảnh Viễn không nên tái hôn nhanh như vậy.
Văn Tâm Trúc muốn đi cầu xin vợ mới của Hàn Cảnh Viễn: “Chúng ta đi gặp Tô Anh nhận lỗi đi, cô ấy muốn bồi thường cái gì đều được hết, cầu xin cô ấy buông tha cho Hạ Hạ, mọi người xem có được không?”
Đoạn Quân nói: “Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi, con tìm bố nói chuyện một chút.”
Vấn đề mà anh ta muốn thương lượng còn nghiêm trọng hơn.
Văn Tâm Trúc vội nói: “Được rồi được rồi, con và bố con vào thư phòng đi, mẹ không quấy rầy hai người.”
……
Đoạn Hoài Cẩn hôm nay đã chịu mấy đòn đả kích nặng, ông nội Hàn bên kia không buông tha, thủ đoạn của Hàn Cảnh Viễn càng lợi hại hơn, không sợ làm chuyện trở nên lớn hơn, buộc nhà họ Đoạn phải đưa ra lựa chọn một trong hai.
Đi vào thư phòng, ông ta đang muốn hỏi con trai một chút là có ý kiến gì.
“Chuyện của em gái con, chúng ta vẫn phải có điều kiện, lần này không cho nhà họ Hàn một công đạo, làm không tốt sẽ khiến con bé phải vào tù, nếu không chúng ta cứ nói với mọi người con bé có bệnh tâm thần, đưa người trở về trước, con thấy thế nào?”
Đoạn Quân tức giận, căn bản không để tâm tư vào chuyện Đoạn Sở Hạ bị nhốt ở bệnh viện tâm thần.
Anh ta nói: “Bố, con trai của bố năm nay đã gần bốn mươi tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ năm tuổi nữa, ngày mai con sẽ đi điều tra xem Đoạn Sở Hạ rốt cuộc có phải là em gái con hay không. Hơn nữa, cô ta làm sai thì phải chịu trừng phạt, con là cảnh sát, bố sẽ không bắt con vì việc tư mà trái pháp luật chứ?”
Đoạn Cẩm Quốc nhìn thấy ánh mắt kiên định của con trai, nửa ngày mới tỉnh táo lại: “Tại sao con lại nghi ngờ em gái của mình như thế?”
Đoạn Quân càng thêm chắc chắn, nghi ngờ hơn hai mươi năm trước của anh ta đã đúng.
Đoạn Quân lấy lá thư mật báo kia ra, trong lòng nặng trĩu: “Bố, đã đến lúc này rồi, bố muốn tự mình nói hay để tự con điều tra?”
Đoạn Cẩm Quốc nhìn thấy nội dung của lá thư, sợ tới mức giật mình.
Năm đó chủ yếu là sợ vợ mình không chấp nhận được, ông ta mới dùng đứa trẻ bị vứt bỏ thay thế cho đứa con gái vừa sinh đã c.h.ế.t yểu. Mặc dù qua tay vài người nhưng họ đều nói sẽ giữ bí mật. Nhưng con trai là đội trưởng đội điều tra hình sự, nếu thằng bé muốn thì có thể dễ dàng điều tra.
Mấy năm nay, vào ngày sinh nhật của Đoạn Sở Hạ, một mình ông ta lại lén lút đi thăm mộ con gái ruột của mình, bí mật này khiến ông ta gần như suy sụp.
Giờ con trai đã lớn rồi, cũng không cần phải lừa gạt nữa.
……
Vợ của Đoạn Hoài Cẩn đã trải qua một ca sinh nở vô cùng khó khăn, đứa bé lại tắt thở ngay khi vừa ra khỏi phòng sinh.
Ông ta rất yêu vợ, sợ vợ tỉnh lại biết được đứa bé c.h.ế.t rồi, bệnh tim sẽ phát tác mà đi theo luôn.
“Bố sợ mẹ con tỉnh lại không chấp nhận được, vừa lúc ở bệnh viện nhặt được một đứa trẻ bị vứt bỏ nên mới ôm về nói là em gái con.”
“Đứa trẻ bị vứt bỏ kia chính là Hạ Hạ, lúc bố nhặt được cũng rất gầy yếu, không khác trẻ con mới sinh nhiều lắm. Sau khi kiểm tra toàn diện thì sức khỏe của đứa nhỏ này thật sự khỏe mạnh, lúc ấy mẹ con còn thấy may mắn vì nó không di truyền bệnh tim của bà ấy.”
Đoạn Quân biết được chân tướng về đứa bé thay thế, cảm thấy lạnh lẽo, chất vấn: “Lúc ấy bố chắc chắn em gái con đã không còn thở nữa sao?”
Đoạn Hoài Cẩn bị con trai hỏi thì càng thêm khó chịu.
Lúc ấy ông ta không thể bỏ đi, con trai khóc nháo không thôi, tình huống của sản phụ lại chuyển nguy, nếu không tự tay ông ta đã chôn cất con gái mình.
“Đó là con gái ruột của bố, nếu không chắc chắn thì làm sao bố dám để bảo mẫu ôm đi.”
Đoạn Quân nói châm biếm: “Bố có chắc là họ đã sơ cứu không, có thể cứu được người sau vài phút hô hấp nhân tạo, vợ của Hàn Cảnh Viễn lúc trước bị chôn trong đất, cuối cùng cũng tỉnh, bố có cứu em gái con hay không?”
Đoạn Hoài Cẩn có chút hoảng loạn: “Bố để cho bác sĩ trông, bác sĩ nói không nghe thấy nhịp tim đập hay hô hấp, bố mới để bảo mẫu ôm đi, bố……”
Đoạn Quân trầm giọng nói: “Các người chôn em gái con ở chỗ nào rồi?”
“Con muốn làm gì?” Đoạn Hoài Cẩn mơ hồ đoán được ý định của con trai, run rẩy hỏi.
Đoạn Quân không nói gì, anh ta vẫn cảm thấy em gái chưa chết, anh ta muốn đích thân đào mộ lên nhìn một cái.
Nửa đêm, hai cha con ra vùng ngoại thành đến một chỗ bãi tha ma, hơn hai mươi năm trước nơi này mới vừa giải phóng nên chưa có hoả táng nên mọi người đều đi chôn.
Đoạn Quân đi theo bố tới một chỗ phần mộ nhỏ, không có cả bia mộ.
Sau khi xác nhận, Đoạn Quân cầm xẻng bắt đầu đào xuống.
Anh ta muốn đến đây để tận mắt nhìn thấy thi thể. Nếu không có, vậy em gái anh ta có lẽ không chết. Hơn nữa, cho dù có thi thể, anh ta biết nước ngoài đã có thể xét nghiệm DNA, sau này có điều kiện, anh ta muốn xét nghiệm.
Đoạn Hoài Cẩn một mình tế bái phần mộ nhỏ hơn hai mươi năm bị đào lên, trong lòng ông ta đang rỉ máu.
Đào sâu một chút là thấy chiếc quan tài nhỏ làm bằng gỗ mỏng. Bên trong chỉ có những vụn gỗ, những mảnh quần áo bị rách, do ngấm nước mưa mà hư thối mà không hề có t.h.i t.h.ể đứa trẻ nào.
Đoạn Hoài Cẩn đứng không vững, lảo đảo vài bước rồi ngã trên mặt đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-51.html.]
……
Hai bố con ngồi bên phần mộ đến hừng đông, lúc ánh nắng xuất hiện, quần áo hai người đều đã bị sương sớm làm ướt.
Đoạn Hoài Cẩn bị ánh nắng chiếu vào đôi mắt, lúc này mới khôi phục lý trí, muốn lập tức quay về chất vấn bảo mẫu trong nhà.
Nếu không có trong mộ, vậy t.h.i t.h.ể con gái ông ta đang ở đâu?
“Nếu em gái con lúc bị ôm ra ngoài không chết, vậy vì sao bảo mẫu lại không nói mà làm cái mộ giả lừa bố, không được, bố phải đi về hỏi rõ mới được.”
Đoạn Quân sớm đã lấy lại được lý trí, anh ta làm nhất hư tính toán.
“Bố, bố biết chim tu hú bay đến tổ chim khác, đẩy trứng của chim khác ra rồi đẻ trứng của mình vào để chim khác giúp nó nuôi con không. Con nghĩ nhà của chúng ta khả năng cũng như vậy. Bây giờ bố bình tĩnh trước, đừng rút dây động rừng.”
“Con muốn đích thân đi điều tra rõ, sau khi em gái con bị ôm đi, đã trải qua những gì, con muốn tìm con bé trở về.”
……
Anh ta lấp phần mộ lại một lần nữa, trở lại đơn vị tìm cục trưởng xin nghỉ phép, nói trong nhà có việc muốn đi xử lý.
Nhưng cục trưởng lại không đồng ý mà giao cho anh ta một kiện án tử rất khó giải quyết.
“Lần trước, bọn buôn người chạy trốn ở trên xe lửa thì quay lại ẩn núp ở Bắc Kinh, nơi bọn chúng bắt cóc con trai của đồng chí Thịnh, người sắp xuất ngũ chuẩn bị đến với cục chúng ta.”
Cục trưởng ấn huyệt thái dương, đầu đau không chịu nổi, chỉ có thể uống hai viên thuốc giảm đau giảm bớt căng thẳng.
“Chúng không chỉ bắt cóc mà còn để lại thư tín khiêu khích cảnh sát, nói trong vòng bốn ngày không phá án được, bà ta sẽ bán đứa trẻ lên núi, nơi mà không ai có thể tìm thấy.”
Đoạn Quân: “Chính là tên ngồi cùng toa xe với mẹ và con trai của Thịnh Kiến Nghiệp sao?”
“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay, bà nội của đứa trẻ dẫn Thịnh Thanh Hà ra ngoài mua cơm sáng, quay đi quay lại đã không thấy đứa trẻ đâu, sau đó phát hiện một lá thư phía dưới cửa tủ giày. Chính là lá thư này.”
Cục trưởng đưa lá thư khiêu khích cảnh sát cho Đoạn Quân, nói: “Có lẽ nó được gửi đến trong tối hôm qua, bọn buôn người đã theo dõi, biết buổi sáng bà nội đứa trẻ sẽ dẫn nó đi mua đồ ăn sáng nên chọn thời điểm này để ra tay bắt cậu bé đi. Chúng quá kiêu ngạo nên mới gửi thư khiêu khích.”
Đoạn Quân bắt được không ít bọn buôn người nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám khiêu khích cảnh sát.
Rốt cuộc người đàn bà kia họ Hoa thông minh như thế nào, bây giờ anh ta không thể nghĩ ra.
Nhưng thời gian không đợi người, bọn buôn người nói là trong 4 ngày, ai biết có phải thủ đoạn làm khó cảnh sát hay không, nhưng họ cần phá án ngay lập tức.
Đoạn Quân chỉ có thể phụ trách chuyện này mà tạm gác việc điều tra em gái mình sang một bên.
Ngoại trừ dò hỏi người nhà của đương sự, anh ta còn phải đi tìm Tô Anh để hỏi một lần nữa.
……
Tối hôm qua Tô Anh có quá nhiều suy nghĩ nhưng sáng nay la khôi phục dáng vẻ đầy sức sống.
Dù sao sống ở thế giới này ngày nào thì vui ngày đấy, cô càng phải sống thật vui vẻ.
Hơn nữa lần này có cơ hội tới thủ đô, cô gửi bốn đứa trẻ ở bệnh viện, nói với ông nội Hàn Cảnh Viễn là mình muốn ra ngoài đi dạo. Cô lấy lý do là muốn nhìn đường phố thân quen xem có thể nhớ lại cái gì không?
Nhưng thật ra cô muốn đơn phương hành động, cô muốn nhìn ngắm phong cảnh của thế giới này nhiều hơn.
Cô sợ sau này không thể nhìn thấy nữa.
Ông nội Hàn mặt ngoài thì vui vẻ đồng ý nhưng trong lòng vô cùng buồn phiền. Nếu như con dâu nhớ ra những chuyện trước kia, nhớ lại chồng trước tốt thế nào, vậy cháu trai ông làm sao bây giờ?
Nhưng ông lão vẫn tỏ ra không có việc gì nói: “Buổi tối về sớm một chút, mấy đứa trẻ không thấy con về đều không ngủ được.”
Tô Anh chắc chắn hôm nay mình sẽ không về muộn như vậy nữa, nói: “Buổi chiều con sẽ về sớm.”
Hôm nay cô chỉ đi một mình. Cô nghe người ta nói Vạn Lý Trường Thành rất đẹp nên cố ý chạy tới xem thử.
Lúc quay lại thành phố thì đã hơn một giờ, bụng rất đói. Cô cũng không keo kiệt với bản thân mà chạy tới nhà hàng quốc doanh, gọi một bữa ăn thật thịnh soạn.
Tô Anh hào phóng chi tiêu như vậy làm người phục vụ trợn trắng mắt, cảm thấy người phụ nữ này sống quá tùy tiện, chỉ biết hưởng thụ một mình.
Tô Anh đâu quan tâm người khác nghĩ gì. Bây giờ cô cảm thấy thời gian của mình ngày càng ít đi nên muốn tranh thủ hưởng thụ một chút.
……
Lúc này kỳ thật còn chưa tới giờ ăn cơm, nhà hàng quốc doanh chỉ có hai bàn khách, một bàn là Tô Anh vừa mới gọi đồ ăn lên, còn bàn bên cạnh là hai người phụ nữ.
Trong đó có một người tay bó bằng thạch cao, chỉ có thể gắp đồ ăn bằng tay trái, ăn uống như vậy thật sự rất bất tiện.
Hai người phụ nữ ăn xong rồi vẫn chưa đi, còn ở lại tiếp tục nói chuyện phiếm.
Người bị bó bột khoảng hơn bốn mươi tuổi, hôm nay được người kia mời cơm nên có chút đắc ý.
Chị ta nói: “Người nhà chủ tôi đều rất dễ nói chuyện, chỉ có cô con gái duy nhất trong nhà tính cách không tốt lắm. Nhưng bây giờ cô ta bị đưa đến bệnh viện tâm thần rồi, cô giúp tôi mấy ngày nay, đúng là một ơn lớn.”
Người đàn bà giúp cô ta thay ca tên là Hạ Liên Phương, hỏi thăm nói: “Nhà họ Đoạn kia cứ mặc kệ con gái, tùy ý để cô ta ở bệnh viện tâm thần sao?”
Tề Hồng Ngọc nói: “Ly hôn rồi còn chạy tới quấy rầy vợ mới của chồng trước, cô ta quá đê tiện. Bây giờ nhà họ Hàn đưa ra điều kiện, một là thừa nhận cô ta bị bệnh tâm thần thì sẽ có thể được thả về, bằng không thì phải ngồi tù. Tôi cảm thấy nên để cô ta ngồi tù cho nhớ, đừng cho cô ta ra ngoài rồi lại làm phiền người khác.”
Hạ Liên Phương không đành lòng: “Có lẽ cô gái ấy nhất thời nghĩ quẩn nên mới phạm sai lầm, hẳn là nên cho cô ta một cơ hội để sửa đổi, nếu không rất đáng thương.”
Tề Hồng Ngọc cười nói: “Cô tốt bụng quá, nhưng những chuyện này không tới lượt bảo mẫu chúng ta nói là được. Tối nay cô đến sớm một chút, để chủ nhà thử tài nấu nướng của cô, nếu bọn họ thấy vừa lòng, cô giúp tôi thay ca nhé, tiền lương thay ca đều là của cô.”
“Cảm ơn chị Hồng, em có nhiều chị em nhưng chỉ có chị là chị đối xử với em tốt nhất.”
“Ha ha, mọi người đều là bảo mẫu, giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên. À, đúng rồi, lần này cô đi ra ngoài có tìm được manh mối gì về con trai không?”
Hạ Liên Phương lắc đầu: “Chỉ sợ là không tìm thấy được. Em định từ bỏ, sau khi làm giúp chị xong thì em tìm nhà nào thuê lâu dài rồi làm ở đấy đến lúc về hưu luôn.”
Tề Hồng Ngọc liên tục gật đầu: “Cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt rồi. Cô và tôi lại giống nhau, nhận nuôi một cô bé ở nông thôn không rõ xuất thân, dựa vào gia đình nhà chủ để dạy dỗ con bé. Sau này nó đảm bảo sẽ hiếu thuận với cô, cho cô tiền lúc về già, còn chăm sóc chu đáo hơn cả con trai.”
Hạ Liên Phương hâm mộ nói: “Bây giờ em nhận nuôi cũng không kịp rồi, con gái nuôi của chị sao còn chưa tìm đối tượng, cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi. Hay là, con bé nhớ thương cậu chủ? Em nghĩ bọn họ sẽ không ly hôn đâu, chị vẫn nên khuyên con bé từ bỏ đi.”
Tề Hồng Ngọc thở dài: “Khuyên rồi, con bé cũng không nghe, Đoạn Quân cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, con dâu nhà này đến giờ vẫn chưa có thai, nhà họ Đoạn không thể để tuyệt hậu, tôi thấy sớm hay muộn gì vẫn sẽ ly hôn. Thôi cứ chờ thêm một vài năm nữa xem sao.”
Hai người nói xong thì rời đi.
Đồ ăn của bàn Tô Anh bên này cũng bắt đầu được đưa lên, cô không muốn ăn nữa, quyết định đuổi theo hai người kia.
Người phục vụ giữ Tô Anh lại: “Cô làm sao vậy?”
Tô Anh có chút gấp gáp: “Tôi sẽ trả tiền và phiếu ăn.”
Người phục vụ dậm chân: “Tôi biết cô sẽ trả tiền, cô gọi món giá bốn tệ, không ăn cũng nên đóng gói chứ.”
Tô Anh nói: “Đột nhiên nhớ ra có việc gấp, không kịp đóng gói, cô giúp tôi gói lại, tý nữa đến lấy có được không?”
Nói xong thì chạy đi, người phục vụ ở phía sau mắng cô là đồ lãng phí.
Tô Anh vô cùng đau lòng, cô cũng tiếc thịt kho tàu và cá hấp của cô chứ. May mắn là hai người đàn bà kia mới vừa đi đến giao lộ, sau đó tách ra, một người rẽ trái một người rẽ phải.
Tô Anh không chần chờ mà quẹo trái ở giao lộ, tiếp tục đi theo bảo mẫu tên Hạ Liên Phương tới nơi chị ta ở, nơi có bảy tám hộ dân chen chúc sống với nhau.