Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:19:58
Lượt xem: 408

Trình Quế Chi bị dọa sợ, bà ấy còn định kết nghĩa chị em với người này mà đột nhiên bị rủa c.h.ế.t đi, bà ấy còn không biết mình đắc tội gì với bà ta nữa.

Bà ấy dọa lại: “Đại tỷ à, tôi và bà không oán không thù, tại sao lại làm vậy với tôi?”

Hoa Bà Tử bắt Trình Quế Chi làm con tin rồi đi về toa ghế ngồi cứng của xe, hành khách xung quanh sợ tới mức thét chói tai, chạy loạn bốn phía. Có vài nam hành khách muốn giúp nhân viên bảo vệ nhưng kết quả càng khiến con d.a.o trên cổ Trình Quế Chi đ.â.m sâu vào, xuất hiện một vết máu.

Vì an toàn của con tin, nhân viên bảo vệ trên xe chỉ có thể duy trì khoảng cách nhất định với hai người bọn họ.

Cửa sổ của toa xe màu xanh mà Tô Anh đang ngồi có thể mở được lên trên, lúc sắp vào trạm, tốc độ xe chậm dần, Hoa Bà Tử làm một việc khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng đó là, bà ta chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ.

Trước khi nhảy ra khỏi cửa sổ, bà ta nói với Trình Quế Chi: “Nếu bà bị thương, con trai bà sẽ không trách bà ngu xuẩn, vì vậy tôi sẽ không làm bà bị thương. Bà cứ chờ bị con trai oán hận cả đời đi.”

Nói xong đột nhiên đẩy Trình Quế Chi ra, nhảy xuống từ cửa sổ đang mở rồi theo đà lăn xuống đất. Lúc trưởng tàu và nhân viên bảo vệ đến thì Hoa Bà Tử đã bò dậy từ trên mặt đất, khập khiễng chạy đi xa rồirồi.

……

Xe lửa đến trạm sau, Tô Anh và bốn đứa trẻ lên xe cảnh sát về văn phòng thành phố để lấy lời khai, đi cùng các cô còn có nhân viên bảo vệ, Trình Quế Chi và cháu trai của bà ấy.

Trình Quế Chi muốn đến bệnh viện nhân dân thành phố để tìm con dâu trước, công an nói đã gọi điện thoại cho con dâu bà, đồng chí Tạ Phỉ Thúy đang trên đường đến đây.

Tô Anh dùng dị năng để chữa trị cho đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc, bây giờ nó đã tỉnh lại, chỉ nhớ mang máng bố mẹ trước kia đều gọi mình là Tiểu Lộ, còn viết như thế nào thì không biết.

Cậu bé cũng quên luôn tên của bố mẹ. Cảnh sát sau khi cẩn thận tra hỏi mới phát hiện, thì ra đứa trẻ này vừa mới hơn ba tuổi đã bị bắt cóc rồi bán cho một gia đình sống trên núi, hơn một năm sau thì lại bị Hoa Bà Tử bắt cóc tiếp.

Thật phiền phức, tên này có khá nhiều cách viết, hơn nữa đứa trẻ này đã bị bắt cóc hơn một năm, giọng nói cũng thay đổi, không đoán được đứa trẻ này đến từ vùng nào.

Nhưng Trình Quế Chi nói, lúc bà ấy hỏi tên của đứa trẻ này, Hoa Bà Tử nói thằng bé họ Lộ, bà ấy vẫn nhớ điều đó.

Trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cảnh sát tạm thời đặt tên cho đứa trẻ này là Lộ Minh.

Tô Anh vẫn luôn dùng dị năng giúp bạn nhỏ Lộ Minh loại bỏ tác dụng phụ của thuốc trên cơ thể, đứa trẻ ở trong lòng n.g.ự.c cô rất thoải mái nên lúc bị người khác bế đi, không được dị năng chữa trị thì tiếp tục khó chịu rồi bật khóc, theo bản năng mà hô: “Mẹ ơi, con muốn được ôm.”

Tô Anh chỉ có thể tiếp tục ôm đứa nhỏ vào trong ngực, nắm chặt thời gian tiếp tục dùng dị năng chữa trị cho cậu bé.

Đứa trẻ lại được an ủi thì nép vào trong n.g.ự.c Tô Anh ngồi yên, không náo loạn nữa.

Hàn Hâm Tinh rất đồng cảm với em trai nhỏ, nhưng cô bé lại rất để ý Tô Anh, ôm chân Tô Anh không buông, còn định cạy tay của Lộ Minh, trong lòng ghen tị nói: “Đây là mẹ của chị.”

Cố Xán Xán học theo, ôm chân kia của Tô Anh: “Đây cũng là mẹ chị.”

Cảnh sát phá án nhìn cảnh tượng trước mặt thì dở khóc dở cười.

Tô Anh bất đắc dĩ đành bảo Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần đưa Tinh Tinh và Xán Xán qua một bên: “Hai đứa các con đừng làm phiền mẹ, mẹ phải phối hợp với các chú cảnh sát ghi lời khai.”

Ghi lời khai xong, cảnh sát bên cạnh nhận được một cuộc điện thoại, người ở đầu kia nói: “Đội trưởng Đoạn ra ngoài điều tra vẫn chưa trở về, anh hỏi có người phụ nữ nào dẫn theo bốn đứa trẻ không sao? Anh tên là gì? Anh là gì của cô ấy… Ừm, vậy anh đợi một chút.”

Cảnh sát nhân dân đưa điện thoại cho Tô Anh: “Đồng chí Tô, chồng của cô từ quân đội gọi đến, cô đến nghe điện thoại đi.”

Tô Anh vốn định xuống ga sẽ gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, kết quả đụng phải bọn buôn người, cô đành phải dẫn bốn đứa trẻ tới Cục Công An ghi lời khai, chưa kịp gọi điện thoại báo cho Hàn Cảnh Viễn.

Trước khi lên xe, bạn của anh là Thịnh Kiến Nghiệp đã nói sẽ gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, nói số tàu và thời gian xuống đến trạm, đã hơn một giờ, có lẽ Hàn Cảnh Viễn không thấy cô gọi điện báo bình an thì lo lắng muốn chết.

……

Đúng là Hàn Cảnh Viễn sắp điên rồi, anh thấy Tô Anh đã xuống trạm được một giờ mà vẫn chưa nhận được điện thoại thì gọi đến ga tàu hỏa Bắc Kinh hỏi có phải tàu đến muộn không?

Nhân viên quản lý nhà ga nói tàu đến đúng giờ nhưng trên tàu xuất hiện bọn buôn người, Cục Công An phái người tới, cụ thể là chuyện gì bọn họ cũng không rõ lắm.

Trong lòng Hàn Cảnh Viễn rất bất an. Mặc dù không muốn nhưng anh vẫn gọi điện thoại đến cục cảnh sát tìm Đoạn Quân, không nghĩ Tô Anh và bọn trẻ thật sự ở chỗ này.

Hàn Cảnh Viễn nôn nóng hỏi: “Em và bọn trẻ thế nào rồi?”

Tô Anh che ống nghe lại, nói: “Em và bọn trẻ đều không sao. Giờ chúng em đang ở Cục Cảnh sát phối hợp ghi lời khai, xong việc là có thể về.”

“Được rồi, sau khi đến thăm ông nội thì gọi lại cho anh.”

“Được.”

Tô Anh cảm thấy không nên chiếm dụng điện thoại đường bộ của Cục cảnh sát nên cô chỉ nói ngắn gọn vài câu báo bình an rồi cúp điện thoại.

Sau khi ghi chép lời khai xong thì Tô Anh đưa bạn nhỏ Lộ Minh đang ngủ say giao cho cảnh sát.

Hàn Kinh Thần thấy cậu bé ỷ lại vào Anh thì nói thầm: “Thật ra chúng ta có thể đem em trai Lộ Minh về nhà của ông nội.”

Tô Anh nói: “Sau đó thì sao, con có chịu trách nhiệm với em ấy cả đời không hay vẫn phải giao lại cho các chú cảnh sát. Bọn họ sẽ cố gắng giúp em ấy tìm được bố mẹ”

Nhưng mà trong lòng Tô Anh và cảnh sát đều rất rõ, khả năng đứa trẻ này tìm được bố mẹ rất khó. Có lẽ khả năng cao sẽ phải cho cậu bé đến viện phúc lợi chờ được nhận nuôi.

Sau khi Cố Tri Nam hỏi tình hình cũng lo lắng cho bạn nhỏ Lộ Minh, thương lượng nói: “Chị, gia đình chúng ta không thể nhận nuôi em ấy sao?”

Tô Anh chán nản, thêm một đứa thì phải thêm một phần trách nhiệm, bây giờ trên vai cô phải gánh vác bốn đứa trẻ.

“Nhà chúng ta đã có bốn đứa các em rồi, không thể nhận thêm cậu bé kia nữa.”

Cố Tri Nam vội vàng cúi đầu.

Tô Anh an ủi cậu bé: “Nghe nói trong thành phố có nhiều gia đình không có con, hy vọng có thể nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh. Chúng ta vẫn nên chúc em ấy được một gia đình tốt nhận nuôi đi.”

Lộ Minh vô cùng trắng trẻo, tuấn tú, cũng rất khỏe mạnh, không khó tìm được một gia đình có điều kiện tốt để được nhận nuôi.

……

“Cô chính là đồng chí Tô Anh phải không? Tôi nghe cảnh sát nói, cô đã cứu con trai tôi, cảm ơn, cảm ơn cô.”

Tô Anh mới vừa đi tới cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi ôm Thịnh Thanh Hà, vô cùng cảm kích. Cô ấy là vợ của đồng chí Thịnh Kiến Nghiệp, tên là Tạ Phỉ Thúy.

Tô Anh vội nói: “Chị dâu quá khách sáo rồi, dưới tình huống này, cho dù là con cái nhà ai tôi cũng sẽ giúp.”

Trình Quế Chi đã xử lý vết thương ở trên cổ, quấn băng gạc. Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Anh: “Cảm ơn cô ta làm gì, nếu như cô ta kêu mẹ đi ra ngoài trước thì kẻ buôn người kia không có cơ hội bắt mẹ làm con tin. Chính cô ta khiến bọn buôn người nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn, cô ta phải chịu trách nhiệm rất lớn.”

Tô Anh không biết nói gì: “Nếu không phải bà cố tình đ.â.m vào nhân viên bảo vệ, có lẽ chúng tôi đã bắt được bọn buôn người rồi. Với trí thông minh của bà, liệu có thể hiểu ám chỉ của tôi hay không?”

Lúc làm xong khẩu cung, nhân viên bảo vệ cũng đi ra, để bọn buôn người chạy trốn khiến anh ta buồn bực khó chịu.

Anh ta nói: “Đồng chí Tô có thể đưa bạn nhỏ Thịnh Thanh Hà ra ngoài, bảo đảm an toàn cho mấy đứa trẻ là việc không dễ dàng, nếu không phải bà của đứa trẻ đ.â.m vào người của chúng tôi, làm chậm trễ thời điểm tốt nhất để bắt giữ thì đã có thể bắt được bọn buôn người rồi.”

Tạ Phỉ Thúy ôm con trai, chỉ nghĩ thôi cũng sợ, thấy Trình Quế Chi còn giảo biện, cả giận: “Mẹ, lúc này oán trách có ý nghĩa sao?”

Trình Quế Chi thở ngắn than dài: “Đều tại con, một hai bắt mẹ phải dẫn thằng bé đến, mẹ không tới thì sẽ không gặp phải bọn buôn người. Đi lại vất vả mấy ngày như vậy cũng không dễ dàng. Các con về nhà ăn tết không phải nhìn đến thằng bé là được rồi sao.”

Tạ Phỉ Thúy không muốn cãi nhau ở Cục Công An nên nói lời cảm ơn với Tô Anh một lần nữa: “Đồng chí Tô, tôi đang làm việc ở khoa phụ sản ở bệnh viện nhân dân thành phố, sau này cô đến Bắc Kinh có chuyện gì cần giúp, có thể đến tìm tôi.”

Tô Anh nói: “Lần này tôi đến Bắc Kinh đã được anh Thịnh và bạn của anh ấy đưa đón, chị dâu không cần khách khí.”

“Đúng vậy, là con trai tôi đã giúp đỡ cô trước.” Trình Quế Chi vẫn gân cổ nói.

“Mẹ, có thể đừng nói nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-48.html.]

Tạ Phỉ Thúy không muốn mất mặt nên sau khi chào tạm biệt Tô Anh thì dẫn theo bà ấy và đứa trẻ về.

……

Tô Anh cũng dẫn bốn đứa trẻ đi tìm trạm xe buýt, mới vừa xuống bậc thang, cửa xe cảnh sát thượng áp giải xuống dưới một vài phạm nhân, cô vội né sang một bên.

Cảnh sát ở cửa Cục Công An nhìn thấy đội trưởng bắt giữ nghi phạm thuận lợi thì vui vẻ nói: “Đội trưởng Đoạn giỏi quá, anh vừa ra ngoài điều tra đã bắt được nghi phạm.”

Đoạn Quân đã nằm vùng ở những nơi nghi phạm thường lui tới hơn hai mươi tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng bắt được nghi phạm.

Anh ta quay lại nhìn bốn đứa trẻ xinh đẹp, nổi bật hơn hẳn đang đứng ở trạm xe buýt trước cửa Cục Công An.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh thì không cần nhìn mà chỉ nghe giọng là biết hai cháu từng bị bắt cóc của nhà họ Hàn.

Bóng dáng mảnh khảnh, yểu điệu kia chắc hẳn là vợ mới của Hàn Cảnh Viễn sau khi ly hôn với em gái mình.

Gương mặt nhìn nghiêng của người phụ nữ có phần quen thuộc. Đây là trực giác và bản năng của những cảnh sát hình sự như bọn họ.

Anh ta cảm thấy như đã từng gặp cô ở đâu rồi nhưng bây giờ chưa thể nhớ ngay được.

……

Sau khi xem tuyến đường giao thông công cộng, Tô Anh hỏi Hàn Kinh Thần, “Không có tuyến nào đi thẳng đến đấy sao? Chúng ta đi nhiều tuyến, có biết chỗ nào thì xuống, chỗ nào thì đổi đây?”

Hàn Kinh Thần xem cũng cảm thấy rối, cậu gọi em gái lại đây: “Tinh Tinh, không phải em tự xưng là có thể nhớ kỹ toàn bộ lộ tuyến của hơn một nửa giao thông công cộng sao, lại đây nhìn xem chúng ta nên đổi xe như thế nào?”

Bạn nhỏ Hàn Hâm Tinh nhân lúc mọi người đang xem tuyến đường thì chạy đến thùng thư cách đó hai mươi mét. Sau khi quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý mình, lúc này cô bé mới nhét bức thư giấu trong cặp sách vào.

Hàn Kinh Thần vừa quay đầu thấy em gái ngồi xổm bên cạnh thùng gửi thư cách đó không xa, cậu chạy tới kéo em gái đứng dậy nói: “Em ngồi ở đây làm gì vậy?”

“Em đang xem kiến chuyển nhà.”

Hàn Hâm Tinh đứng lên vỗ vỗ tay, nói: “Kiến chuyển nhà là vì biết trời sắp mưa, chúng ta phải lên xe nhanh thôi.”

Hàn Kinh Thần ngửa đầu nhìn mây đen giăng đầy trên bầu trời. Nhìn là biết trời sẽ mưa, đâu cần phải ngồi nhìn kiến?

Cậu bé cõng Hàn Hâm Tinh lên vai, nhìn tuyến đường của trạm phía trước, sau đó đưa mọi người lên xe buýt, bắt một chuyến xe, rồi tới bệnh viện đa khoa quân đội nơi ông nội đang nằm.

Sau khi tới bệnh viện, Tô Anh lấy ra thư giới thiệu gửi cho y tá ở quầy tiếp tân, nói là người nhà của Hàn Hoài Sơn đến đây thăm ông nội.

Cô mang theo đầy đủ giấy chứng nhận, còn có cả giấy đăng ký kết hôn với Hàn Cảnh Viễn.

Tuy nhiên y tá này là bạn tốt của Đoạn Sở Hạ, thấy có Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, cháu nội nhà họ Hàn thì không cho đi.

Tô Anh nói: “Vị đồng chí này, tôi đến thăm ông nội nhà tôi, cô không cho tôi vào phòng bệnh, đây là quy định gì của bệnh viện các người vậy?”

Trác Vân Yến nói: “Với chức vị của ông nội Hàn, chúng tôi phải cần thận xác minh người đến thăm, bây giờ Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh có thể đi vào, còn cô thì tôi vẫn phải kiểm tra kỹ càng một chút.”

Tô Anh thấy hai đứa nhỏ không thể chờ được nữa, mà phòng bệnh ở tầng trên, cô nói: “Không thì hai người các con lên trước đi.”

Hàn Hâm Tinh lắc đầu: “Không, con muốn cùng dì hai đi thăm ông nội cơ.”

Bọn họ đã thống nhất với nhau rằng, lúc ở bên ngoài chỉ có thể kêu bằng dì hai.

Y tá Trác này là bạn của dì hai trước, cố ý làm khó mẹ, ghét thật đấy.

Hàn Kinh Thần lạnh lùng nói: “Người một nhà phải đi cùng nhau đi, chỉ có con và em gái vào cũng không tạo bất ngờ được.”

Trác Vân Yến nghe thì ngạc nhiên, bạn của cô ta ở cùng hai đứa trẻ này sáu năm, cũng không tình cảm như vậy.

Đúng là, sự thật là không phải là do bạn cô ta sai, mà do hai đứa trẻ Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh này quá đáng ghét, không hề ngoan ngoãn hay đáng yêu một chút nào, còn hay làm khó cô của mình.

Tô Anh lấy chồng mới được một tháng, không biết đã dùng cách gì mà thu phục được hai đứa trẻ cứng đầu này, bọn trẻ còn nói đỡ cho cô ta chứ?

Trác Vân Yến muốn thay bạn mình trút giận, nói: “Ông nội Hàn mới vào phòng cấp cứu hai lần, tôi cũng không dám tự ý để người lạ đến thăm ông ấy, xảy ra chuyện gì thì bệnh viện chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm. Hay thế này đi, tôi gọi điện cho doanh trưởng Hàn, anh ấy đồng ý thì mọi người có thể lên thăm.”

……

Tô Anh nghĩ thầm vị y tá này đang thay Đoạn Sở Hạ trút giận, đúng là đồ ngốc.

Nếu như Hàn Cảnh Viễn không đồng ý, cô cũng không một mình dẫn bốn đứa trẻ về Bắc Kinh.

Cô báo số điện thoại ở chỗ làm của Hàn Cảnh Viễn, cười như không cười nói: “Cô gọi đi.”

Trác Vân Yến là bạn nhất của Đoạn Sở Hạ, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng nhau thực tập rồi công tác, chỉ cô ta biết Đoạn Sở Hạ phát hiện bản thân thích Hàn Cảnh Viễn trước khi anh tái hôn.

Nhưng họ đã ly hôn rồi, cô ta khuyên bạn mình nên từ bỏ, nhưng Đoạn Sở Hạ không chịu, còn muốn chuyển công tác đến đảo Nam.

Vừa đi được vài ngày lại phải quay về, mấy ngày hôm trước về bệnh viện thăm ông nội Hàn, không biết làm gì mà chọc ông ấy nổi trận lôi đình, lên cơn đau tim rồi lại phải vào phòng cấp cứu.

Sau khi ông ấy được cứu, bạn cô ta bị đưa đến bệnh viện tâm thần, nói là tiếp thu trị liệu, họ còn không cho người thân vào thăm.

Đến bây giờ vẫn còn đóng cửa.

Tuy cô ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng cảm thấy chuyện này có liên quan đến người vợ mới của doanh trưởng Hàn.

Trác Vân Yến đang lo không có cớ để gọi điện thoại cho Hàn Cảnh Viễn, muốn nhờ anh nói với ông nội Hàn tha cho bạn mình, cho cô ấy ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Bạn của cô ta không bị bệnh tâm thần, nhưng không biết tại sao nhà họ Hàn lại nhẫn tâm đến như vậy?

Cô ta muốn hỏi có phải lòng dạ Hàn Cảnh Viễn quá hẹp hòi hay không, ly hôn rồi mà vẫn muốn xử c.h.ế.t cả vợ trước?

……

Điện thoại được kết nối, phía bên kia là một giọng nói trầm thấp hồn hậu: “Xin hỏi ai vậy, tìm tôi có chuyện gì?”

Tim Trác Vân Yến đập nhanh hơn một chút, bạn cô ta cùng với doanh trưởng Hàn là hiệp nghị kết hôn sáu năm, cô ta cũng chỉ gặp Hàn Cảnh Viễn vài lần.

Đúng là người đàn ông xuất chúng, ưu tú đến nỗi làm người ta khó quên.

Cô ta lấy hơi nói: “Doanh trưởng Hàn à, tôi là y tá của khu cán bộ của tổng quân y viện, có người tự xưng là người nhà của anh là đồng chí Tô Anh, muốn tới thăm ông nội, xin hỏi……”

Lời nói còn chưa nói xong, không biết bên kia nói câu gì mà Trác Vân Yến cắn môi đưa điện thoại cho Tô Anh.

Bên tai là âm thanh của người đàn ông ôn nhuận trầm thấp, nghe thôi cũng khiến thể xác và tinh thần thoải mái.

Hàn Cảnh Viễn ở trong điện thoại hỏi: “Em và bọn trẻ vừa đến bệnh viện rồi sao?”

Tô Anh không chút để mọi người xung quanh, bắt đầu cáo trạng với Hàn Cảnh Viễn: “Em tới được mười phút rồi, y tá ở quầy lễ tân đang kiểm tra danh tính mà không cho em vào thăm bệnh.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Em đưa điện thoại cho y tá, sau đó đưa bọn trẻ vào phòng bệnh, không cần quấy rầy ông, ông nội chắc chắn sẽ sắp xếp cho em và bọn trẻ về nhà vào buổi tối. Trong nhà có điện thoại, trước khi ngủ gọi điện thoại cho anh, dù muộn thế nào anh cũng chờ em. Buổi tối chúng ta lại nói chuyện, bây giờ không cần chiếm dụng điện thoại của bệnh viện.”

“Được.”

Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn kia, Tô Anh đưa điện thoại cho y tá, cầm lấy giấy chứng nhận rồi dẫn theo bốn đứa trẻ đi về phía cầu thang.

Trác Vân Yến quát lớn: “Cô quay lại……”

Cô ta đột nhiên dừng lại, như thể bị giọng nói nghiêm khắc của Hàn Cảnh Viễn trong điện thoại dọa sợ.

Loading...