Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 46

Cập nhật lúc: 2025-01-28 11:19:55
Lượt xem: 361

Tô Anh chủ động đưa ra ý kiến về Bắc Kinh thăm ông nội khiến trái tim Hàn Cảnh Viễn như được sống lại.

Anh vừa vui vừa lo lắng: “Đi đến đó tận một nghìn cây, đi tàu thủy hay xe lửa, cũng phải mất ba mươi tiếng đồng hồ, một mình em dẫn theo bốn đứa trẻ được không?”

Tô Anh ngoắc ngoắc tay với anh, ý bảo anh lại gần, Hàn Cảnh Viễn không rõ lý do, đi đến trước mặt cô.

Bỗng nhiên Tô Anh gõ vào đầu anh, Hàn Cảnh Viễn bị dọa rồi.

Tại sao không nói một lời đã động thủ, anh thật sự không thể làm gì được cô, Tô Anh đang do dự thì mất đà, cả người cô theo quán tính nằm đè lên người anh.

Hàn Cảnh Viễn:……

Tô Anh nhân lúc anh không chuẩn bị mà vật Hàn Cảnh Viễn qua vai khiến anh ngã xuống đất, sau đó đè lên người anh cười lớn: “Thế nào, người đệ nhất toàn năng cũng bị em quật ngã, anh nói em đi xa có an toàn không?”

Hàn Cảnh Viễn thở gấp, mặt đỏ tới mang tai: “Em tấn công lúc anh chưa chuẩn bị, không tính.”

Tiếp xúc thân mật như vậy, khiến tim Hàn Cảnh Viễn đập nhanh hơn, anh nhỏ giọng nói: “Bọn trẻ đều đang nhìn đấy.”

Tô Anh nói: “Sợ cái gì, em thắng quang minh chính đại đấy.”

Hàn Cảnh Viễn: “Không phải ý này, em đứng lên trước đã.”

Hàn Hâm Tinh ngồi xổm trên mặt đất chọc chọc vào mặt Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai đã chơi xấu lại còn thua, xấu hổ quá đi.”

Cố Xán Xán lo lắng gần chết: “Bố có đau không, có cần đến bệnh viện không?”

Hàn Kinh Thần khinh thường: “Chú hai, con không tin đâu. Chắc chắn là chú cố ý nhường dì hai?”

Cố Tri Nam không hề nghi ngờ thực lực của chị dâu mình, mẹ của chị là công an, do đó từ nhỏ chị đã học võ phòng thân, nhưng cậu không ngờ chị lợi hại như vậy, nhất định là được anh rể nhường.

Chỉ là, chị ấy còn đè trên người anh rể.

Cố Tri Nam cũng không nhìn, cậu nói: “Dưới đất bẩn lắm, hai người đứng dậy rồi nói.”

Tô Anh bò dậy: “Anh không cần lo lắng cho an toàn của bọn em, chỉ cần anh trẻ tiền xe cho năm người bọn em là được.”

Đi xe như vậy tốn không ít tiền đâu.

Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng đứng dậy, mặt nóng rồi dần đỏ lên. Anh chạy đến phòng bếp rửa mặt rồi quay lại.

“Tiền xe thì không thành vấn đề, ngày mai em lấy tiền trong sổ tiết kiệm trước đi, anh gọi cho ông nội báo cho ông ấy biết quốc khánh này bọn em đến thăm, nhất định ông sẽ rất vui.”

Tô Anh vội nói: “Anh đừng nói trước, để em dẫn theo bọn trẻ bất ngờ xuất hiện trong phòng bệnh. Bất ngờ như vậy có khi bệnh của ông có thể tốt lên đấy. Hơn nữa, anh gọi điện thoại báo trước làm ông nhớ thương, ảnh hưởng tới việc dưỡng bệnh, như thế không tốt lắm.”

Hàn Cảnh Viễn cũng nghĩ như vậy, có một năm anh đi làm nhiệm vụ đột nhiên ghé qua nhà gặp ông nội, ông ấy vô cùng vui vẻ, hơn nửa năm cũng không cần đến bệnh viện.

……

Sau đó, Tô Anh tính toán, họ đến Bắc Kinh cũng không dễ dàng, ngoại trừ hai ngày nghỉ lễ ra thì còn phải xin nghỉ học ở trường cho mấy đứa trẻ, vé xe cũng phải mua trước khi xin nghỉ phép.

Trước ngày xuất phát một ngày, Tô Anh phải thu xếp hành lý nhưng không biết rõ khí hậu Bắc Kinh như thế nào nên lại lấy lý do mất trí nhớ.

Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần đều lớn lên ở Bắc Kinh, bây giờ là cuối tháng chín, ở đảo Nam mặc quần áo cộc còn đổ mồ hôi nhưng ở Bắc Kinh chuẩn bị phải mặc quần áo dài tay, bởi vậy các cậu bảo cô cần mang theo vài chiếc áo khoác và quần áo dài.

Cả nhà hào hứng thu xếp hành lý chuẩn bị lên đường trong khi Kiều Lan Lan ở cách vách thì đứng ngồi không yên.

Lúc trước cô ấy viết phong thư nặc danh định gửi cho Đoạn Quân nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. Chỉ có thể gửi qua bưu điện nhưng cô ấy không muốn Đoạn Quân biết bức thư ấy được gửi từ đảo Nam, hơn nữa Kiều Lan Lan cũng không có điều kiện đi nơi khác gửi thư.

Kiếp trước cô rất bội phục cô bé Hàn Hâm Tinh này, từ nhỏ đã rất kín tiếng. Có một lần cô bé bị bắt vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên và bị tra hỏi là ai sai cô bé ăn trộm đồ của Đường Tuy Thảo nhưng nó nhất quyết không nói.

Có nên nhờ Hàn Hâm Tinh cầm bức thư nặc danh đến Bắc Kinh gửi giúp không?

Kiều Lan Lan suy đi nghĩ lại, nếu cô bé không giữ bí mật rồi để Tô Anh biết, hỏi đến cô thì vẫn có thể tìm lý do thoái thác.

Cứ nói là lần trước xuống nông thôn rồi vô ý nghe được. Sau khi suy nghĩ kỹ lý do thoái thác, cô ta quyết định mạo hiểm.

Sau khi nghĩ kỹ lý do thoái thác, cô quyết định mạo hiểm.

Kiều Lan Lan nghĩ một cái cớ rồi gọi Hàn Hâm Tinh sang nhà của mình, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tinh Tinh, con thích dì hai bây giờ, hay là dì hai trước kia?”

Hàn Hâm Tinh sờ trán của Kiều Lan Lan, không thấy nóng.

Cô bé nói: “Mẹ nuôi biết rõ mà vẫn hỏi, đương nhiên là thích dì hai bây giờ, nếu không thì sao con lại gọi là mẹ chứ.”

Kiều Lan Lan do dự một chút, vẫn quyết định nói ra: “Mẹ nuôi biết một bí mật của Đoạn Sở Hạ, có thể ngăn cản cô ta tiếp tục tổn thương mẹ của con, mẹ nuôi đã viết bí mật vào phong thư này, bây giờ mẹ muốn con cầm bức thư này đến Bắc Kinh rồi ra bưu điện gửi, không thể để người khác biết, nếu không mẹ nuôi sẽ gặp rắc rồi. Con có thể giữ bí mật không?”

Hàn Hâm Tinh suy nghĩ một lát rồi nói: “Mẹ nuôi, con muốn đọc bức thư.”

“Được, nhưng mà chưa chắc con sẽ hiểu toàn bộ bức thư.”

“Con có thể tra từ điển.”

Hàn Hâm Tinh nói: “Mẹ nuôi, con sợ mẹ lợi dụng con làm chuyện xấu nên mới muốn đọc.”

Kiều Lan Lan thầm nghĩ, nếu không phải cô ta trọng sinh thì chính cô cũng nghĩ cô bé tiểu yêu tinh này mới được trọng sinh.

Cô ta đưa thư và một cuốn từ điển cho Hàn Hâm Tinh. Nội dung của bức thư nói rằng Đoạn Sở Hạ không phải là con ruột của nhà họ Đoạn.

Hàn Hâm Tinh tra từ điển xong thì vô cùng ngạc nhiên: “Mẹ nuôi, sao mẹ biết được bí mật này của dì hai cũ?”

“Mẹ vô tình nghe được, con có đồng ý giúp mẹ bí mật gửi thư này khi đến Bắc Kinh không?”

Hàn Hâm Tinh gật gật đầu: “Mẹ nuôi yên tâm, con nhất định sẽ không nói với ai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-46.html.]

Kiều Lan Lan nhấn mạnh một lần nữa: “Cũng không được nói với cả mẹ hiện tại của con, nếu không mẹ nuôi sẽ bị đưa đi thẩm vấn. Mẹ có thể tin con không?”

Hàn Hâm Tinh vỗ vỗ cái n.g.ự.c nhỏ, nói ra một bí mật của chính mình: “Tô Chấn Hữu nói mẹ của cậu ấy lại viết thư cho một người, là một chú tên là Trần Võ Sinh. Con giữ bí mật này, chưa nói với ai hết, vậy là mẹ nuôi đã biết bí mật của con, như vậy mẹ nuôi cứ yên tâm nhé.”

Kiều Lan Lan thấy có chuyện bát quái thì hứng thú, tại sao Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn dây dưa với Trần Võ Sinh.

“Hữu Hữu vẫn chưa học xong lớp một, còn chưa học hết các âm, sao có thể đọc được chữ?” Kiều Lan Lan tò mò.

Hàn Hâm Tinh vẽ hai chữ ‘Võ Sinh’ xuống lòng bàn tay của Kiều Lan Lan, nói: “Hữu Hữu vẽ cái này cho con, sau đó con dạy cậu bé tra từ điển.”

“Hai cái thật lanh lợi.”

Hàn Hâm Tinh sửa lại, nói: “Hữu Hữu rất ngốc, cách này là con nghĩ ra, lần đầu tiên cậu ấy nói cho con, nói mẹ cậu ấy vừa viết thư vừa khóc, con đã kêu cậu ấy trộm thư từ trong ngăn kéo ra, rồi cố nhớ cách viết. Thế là cậu bé nhớ nhớ được tổng cộng có năm chữ ‘Võ Sinh, hãy bảo trọng’ này.”

Một lần nữa Kiều Lan Lan lại phải bất ngờ bởi tiểu yêu tinh láu cá này.

Kiếp trước không có người dẫn dắt cận thận nên cô bé lớn lên trở thành một thiếu nữ chuyên gây rắc rối, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t Đường Tuy Thảo. Nếu không phải Đường Tuy Thảo có nhiều chó bảo vệ như vậy, thật sự không phải là đối thủ của cô bé này.

……

Tới ngày khởi hành, sáng sớm Hàn Cảnh Viễn đã đưa cả nhà ra bến phà, dặn dò rất nhiều chuyện.

“Trên đường em nhớ coi chừng bọn trẻ, mất đồ cũng không sao, quan trọng là an toàn. Nếu mọi người không bị tách ra, an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất. Anh đã nhờ người đến bến phà bên kia đón rồi. Vé xe lửa, anh cũng nhờ bạn của anh trai mua giúp, trên xe lửa có nhân viên bảo vệ, có việc gì cứ tìm họ nhờ giúp đỡ.”

Tô Anh bị anh lải nhải mãi bên tai, phiền muốn phát điên rồi: “Từ tối hôm qua anh đã nhắc đến tám trăm lần rồi, bọn trẻ nhất định sẽ an toàn.”

Cô tự tin đảm bảo.

Dị năng của cô có thể dò được khí tràng của bọn trẻ, có thể khuếch tán dị năng dò tìm trong phạm vi của cả một thành phố rộng lớn, chắc chắn sẽ tìm được người.

Hàn Cảnh Viễn đang nhắc nhở, nghe cô nói vậy thì giọng cũng chậm dần, giải thích: “Lần trước mọi người bị bắt cóc, anh có bóng ma tâm lý. Mấy ngày hôm trước còn tốt, hôm nay mọi người chuẩn bị đi xa, tim anh đập rất nhanh.”

Tô Anh cũng nghĩ như vậy. Dù sao Hàn Cảnh Viễn không biết cô đến từ dị thế. Một người phụ nữ dẫn theo bốn đứa trẻ, anh lo lắng là chuyện bình thường.

Cô nói: “Anh yên tâm đi, đến trạm em sẽ cho gọi điện thoại cho anh.”

Hàn Hâm Tinh chờ lâu quá, mất hết kiên nhẫn, cũng không phải không trở về, hơn nữa trong chiếc cặp nhỏ của cô bé còn có ‘nhiệm vụ quan trọng’ mà mẹ nuôi giao phó.

“Mẹ ơi, nếu không lên phà nhanh thì sẽ muộn mất, chú hai, mấy ngày nữa chúng con sẽ trở về. Chúng con nhất định sẽ chụp ảnh cùng ông nội rồi mang về cho chú hai xem, không cần phải nhớ bọn con, nhớ cũng không có tác dụng.”

Hàn Cảnh Viễn bị cô bé chọc cười: “Con mới là vô lương tâm nhất.”

Sau khi chờ bọn họ lên phà, anh chờ đến khi phà đi khuất dạng. Bây giờ chỉ còn Hàn Cảnh Viễn cô đơn một mình, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

Đây là lần đầu tiên Tô Anh gặp trưởng bối của chồng. Dù sao ông ấy cũng là người thân quan trọng nhất của anh, không biết ông nội có vui khi anh cưới vợ mới?

Tuy hai người là thỏa thuận hôn nhân, nhưng Hàn Cảnh Viễn vẫn rất ngọt ngào.

Mấy đứa trẻ vô cùng hưng phấn khi được đi phà. Đặc biệt là Hàn Kinh Thần, cậu bé tưởng tượng mình đột nhiên xuất hiện trước mặt ông nội, có lẽ ông sẽ rất vui.

……

Sau khi ngồi phà mấy tiếng, lúc họ lên bờ thì được bạn của anh trai Hàn Cảnh Viễn lái xe tới đón.

Hàn Hâm Tinh chắn trước mặt Tô Anh, so sánh người trước mặt với người trong bức ảnh. Sau khi xác nhận đây là chú mà chú hai nhờ đến đón họ tới nhà ga thì mới gật đầu nói: “Cảm ơn chú Thịnh.”

Thịnh Kiến Nghiệp đã hơn ba mươi tuổi, chuẩn bị chuyển nghề. Anh ấy lái xe đưa Tô Anh và bọn trẻ đến nhà ga, nói đã nhờ bạn ở đó, người đó sẽ đón bọn họ ở nhà ga tàu hỏa bên kia.

“Cũng trùng hợp quá. Hôm nay là quốc khánh, mẹ tôi cũng dẫn theo con tôi đến Bắc Kinh tìm vợ tôi. Bọn họ cũng ngồi trên chuyến tàu mọi người sắp lên, nói không chừng còn có thể gặp ở toa giường nằm.”

Hàn Kinh Thần nhớ mang máng bố mình là chiến hữu của chú này, năm bố mẹ cậu qua đời, chú Thịnh mới vừa kết hôn nên con trai của chú Thịnh chắc chắn nhỏ tuổi hơn cậu bé.

“Em trai tên là gì ạ? Lát con lên tàu sẽ tìm cậu ấy.”

“Thằng bé tên là Thịnh Thanh Hà, nhỏ hơn em gái con hai tuổi, nhìn rất giống chú nên rất dễ nhận ra.”

Hàn Hâm Tinh quyết định: “Vâng, vậy lát nữa con lên xe sẽ đi tìm em ấy.”

Tới nhà ga, Thịnh Kiến Nghiệp đưa cho Hàn Kinh Thần bức ảnh mà anh ấy chụp cùng bạn của mình: “Đến trạm sau, chú này sẽ ở nhà ga chờ mọi người, sau đó đưa mọi người đến nơi tiếp theo.”

Hàn Kinh Thần nghiêm túc nhớ kỹ, ngay cả Cố Tri Nam cũng nhớ trong đầu, bọn họ thật sự rất sợ bị bắt cóc một lần nữa.

Tô Anh muốn đưa tiền vé xe cho Thịnh Kiến Nghiệp nhưng anh ấy vội từ chối, nói không cần.

Anh ấy và bố của Hàn Kinh Thần là chiến hữu, chú hai Hàn Cảnh Viễn, vì muốn chăm sóc cho đứa trẻ vừa bị mồ côi là con của anh trai mình mà bị mẹ đẩy vào hôn nhân.

Sau khi ly hôn mà có thể tìm được một người vợ xinh đẹp như vậy, nhất định là ông trời muốn bù đắp cho anh.

Anh ấy đã để ý suốt cả quãng đường, mấy đứa trẻ và Tô Anh vô cùng hòa thuận, dường như không có xung đột gì. Họ như những người bạn tốt, vô cùng tin tưởng cô.

Xây dựng gia đình không phải việc dễ dàng.

Anh ấy không chịu nhận tiền nói: “Cô không cần đưa tiền, khi nào về tôi sẽ tính phí với Hàn Cảnh Viễn.”

Mỗi tháng Hàn Cảnh Viễn đều giữ lại hai mươi tệ tiền tiêu vặt, lấy đâu tiền trả cho anh ấy. Vì vậy, trước khi lên tàu, Tô Anh đã nhân cơ hội nhét tiền vé xe vào túi của anh ấy.

“Hôm nay đã làm phiền anh rồi. Tôi có mang đủ tiền mà. Nếu không đưa đưa bây giờ thì Hàn Cảnh Viễn vẫn phải gửi lại anh. Cần gì phải lòng vòng mất công như vậy.”

Thịnh Kiến Nghiệp thấy vợ mới của Hàn Cảnh Viễn lôi kéo như vậy thì thấy không hay lắm. Hơn nữa Tô Anh dùng sức rất lớn nên anh ấy bất đắc dĩ nhận lấy tiền.

Sau khi ngồi trên tàu mấy giờ, nhà ga có bạn của Thịnh Kiến Nghiệp đón bọn họ. Người ấy cũng đã mua trước vé giường nằm, đang đưa bọn họ đến nhà ga tiếp theo.

Và người này cũng không chịu nhận tiền: “Khi nào quay về sẽ tính tiền với Thịnh Kiến Nghiệp.”

Tô Anh cũng dùng cách cũ và lý do để giải thích, đưa tiền vé hai chiếc giường nằm cho bạn của Thịnh Kiến Nghiệp.

Loading...