Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:31:01
Lượt xem: 397
Chồng cũ bị thương tới bệnh viện, cho dù chỉ là vết khâu bình thường nhưng cũng không muốn cô ta chạm vào. Điều này khiến Đoạn Sở Hạ bị đả kích không nhẹ, bây giờ đối diện với ánh mắt khiêu khích và khinh thường của Tô Anh, cô ta cúi xuống che giấu sự xấu hổ.
Y tá trưởng được nhà họ Đoạn gửi gắm thì nhất định sẽ bênh vực người nhà mình, nhìn thấy lần này Tô Anh đến bắt lỗi thì lập tức tiến lên đánh đòn phủ đầu.
“Đồng chí Hàn, chính anh không muốn băng bó mà. Chỉ là chuyện nhỏ mà còn dẫn người nhà đến bệnh viện làm loạn, có phải rất quá đáng không?”
Hàn Cảnh Viễn chưa kịp nói thì Tô Anh đã đẩy người đàn ông trông như cọc gỗ sang một bên.
Trong việc này, anh là con trai, nói cái gì cũng sai, hơn nữa, thân phận của anh còn đặc biệt.
Tô Anh nói: “Chị tức giận cái gì, chồng tôi chỉ không cho vợ cũ xử lý vết thương thôi mà, tại sao từ miệng chị lại thành kén chọn vậy? Chị biết rõ nội tình mà vẫn sắp xếp vợ cũ cho anh ấy, tôi thấy ghê tởm chị luôn đấy. Nếu muốn tìm người xử lý thì tìm lãnh đạo của Hàn Cảnh Viễn đi, nào chúng ta cùng đi!”
Y tá trưởng bị Tô Anh nói lại thì trong lòng khó chịu.
Vợ cũ thì làm sao, vợ cũ là nhân viên y tế, nếu gặp mặt cũng nên cho người ta chút mặt mũi. Tô Anh làm ầm lên như vậy khiến tất cả mọi người biết chồng cũ của Đoạn Sở Hạ có người mới là quên hết chuyện ngày xưa.
Vốn phải trực đêm khiến tâm tình không tốt, chị ta xếp Tô Anh vào mục “Sự cố y tế”.
Y tá trưởng cảm thấy mình không có sai: “Mọi người nên nhớ, công tư phân minh. Ở bệnh viện chỉ có quan hệ bác sĩ và bệnh nhân, không có vợ cũ hay vợ mới. Cô mới là người không biết xấu hổ?”
Tô Anh cười lạnh: “Là tôi không biết xấu hổ hay Đoạn Sở Hạ cố ý? Cô ta cởi mở thì tôi cũng không keo kiệt. Nhưng cả nước nhiều bệnh viện như vậy, tại sao phải đi hàng nghìn cây số đến đảo Nam chứ? Lý do là gì, tôi nghĩ trong lòng y tá trưởng cũng tự hiểu?”
“Tôi muốn nói rõ ràng, Hàn Cảnh Viễn bây giờ là chồng của tôi. Biết rõ cô ta có mục đích tiếp cận, chị còn sắp xếp cô ta giúp chồng tôi xử lý vết thương. Chị nói xem có rộng lượng để chồng mình đến gần phụ nữ khác. Nếu chị rộng lượng vậy thì làm với chồng mình đi.”
Hàn Cảnh Viễn trước giờ không biết Tô Anh đanh đá và da mặt dày như vậy. Một người đàn ông như anh chỉ biết đứng xem vợ và y tá trưởng cãi nhau mà không biết nên làm thế nào cho phải.
Hàn Cảnh Viễn nghe thấy Tô Anh nói “bây giờ anh ấy là chồng tôi’ thì mặt đỏ tía tai, trong lòng dâng lên niềm vui sướng.
……
Sự thẳng thắn của Tô Anh chọc đúng tim đen của Đoạn Sở Hạ. Cô ta không muốn xấu hổ đứng chịu trận mà bật khóc chạy ra ngoài.
Chuyện này còn chưa kết thúc, Tô Anh nói: “Chúng ta đăng ký, em sẽ tự xử lý vết thương cho anh.”
Y tá trưởng tức đến mức thở hồng hộc, nói chuyện mà không dùng não: “Người bị cô chọc giận chạy mất rồi, có bản lĩnh thì tự khâu đi.”
“Khâu thì khâu, lấy kim chỉ lại đây!”
Trong phòng trị liệu, một cô y tá chuẩn bị cồn khử trùng, nhíp, kéo, kim chỉ xong thì nơm nớp lo sợ nói: “Chị dâu, hay để em làm đi. Chắc chị cũng không muốn gây thù với y tá trưởng đúng không?”
Tô Anh cười nói: “Sao em đáng yêu như vậy chứ? Chị không so đo đâu, hãy để chị khâu cho anh ấy. Trước kia chị từng học y, sẽ khâu được.”
Cô y tá ngơ ngẩn, vợ của doanh trưởng Hàn cười lên thật xinh đẹp, khi không tức giận cũng rất dịu dàng.
Thật ra chuyện chị Đoạn được điều tới bệnh viện này bị rất nhiều người bàn tán. Thay vì ở lại bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, chị ta lại chủ động chuyển đến đảo Nam, có lẽ là hối hận, không thể buông chuyện cũ xuống.
Nhưng chính chị ta là người muốn ly hôn, tại sao bây giờ lại muốn quay lại, làm gì còn ai ở chỗ đấy chờ chị ta nữa?
……
Tô Anh khử trùng vết thương cho Hàn Cảnh Viễn, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vùng da xung quanh miệng vết thương của anh vài lần, còn hơi dùng lực. Cô làm vậy để truyền cho anh chút dị năng, để lát nữa khâu cũng không bị đau.
Ngay lúc cô y tá còn đang ngây người, Tô Anh đã khâu xong rồi, tổng cộng là bảy mũi.
“Chị dâu khâu đẹp quá, doanh trưởng Hàn giỏi thật, khâu mà không hề nhăn mày.”
Loại vết thương nhỏ này không cần dùng thuốc tê, nhưng lúc khâu sẽ rất đau, ngay cả quân nhân cường tráng nhất cũng không thể không nhăn mày.
Vậy mà Hàn Cảnh Viễn chỉ cảm thấy bị va chạm nhẹ nhàng chứ không hề đau. Anh được cô y tá khen thì đầu óc trống rỗng, theo bản năng nói: “Đúng là không đau thật.”
Tô Anh cười nói: “Đúng rồi. Được chính tay vợ khâu cho thì sao có thể đau chứ.”
Hàn Cảnh Viễn xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, đúng là không đau, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?
Y tá che miệng cười, giúp cô dùng băng gạc băng bó miệng vết thương cho anh.
Cô y tá cảm thấy chị dâu này rất rộng lượng. Với thái độ và cách làm việc của y tá trưởng, nếu là người khác nhất định sẽ ầm ĩ muốn tìm viện trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-41.html.]
Cô y tá cảm thấy Tô Anh biết phân rõ phải trái, chỉ có chị Đoạn là không biết tốt xấu. Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, sao cứ phải gây rắc rối cho vợ chồng nhà người ta chứ.
……
Trên đường từ bệnh viện trở về, Tô Anh đánh cược với Hàn Cảnh Viễn: “Em cá ngày mai Đoạn Sở Hạ sẽ viết đơn từ chức rồi rời khỏi đảo Nam.”
“Ừm.”
Chuyện này không quan trọng, trong đầu Hàn Cảnh Viễn bây giờ đều là câu “Hàn Cảnh Viễn bây giờ là chồng của tôi’ của Tô Anh. Trong một tháng này, tâm tình của anh chưa từng tốt như vậy.
Tô Anh quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Màu sắc quanh người Hàn Cảnh Viễn là màu hồng phấn, còn có bong bóng to nhỏ như bong bóng xà phòng vậy.
Không cần nói cũng biết màu hồng nhạt tượng trưng cho cái gì. Anh đang đ.ộng tì.nh, như lần đầu tiên thích thầm ai đó rồi xấu hổ.
Hàn Cảnh Viễn đã hai mươi sáu tuổi rồi, sao có hành động như một thiếu niên mới yêu?
Họ chỉ là hiệp nghị nuôi con, mới một tháng mà Hàn Cảnh Viễn đã thích cô, chuyện này không hợp lý?
Nhưng khi cô nhìn anh một lần nữa, những bọt khí màu hồng trên người Hàn Cảnh Viễn đã biến mất.
Tô Anh nghĩ thầm, chắc cô tự mình đa tình.
Thực ra cô đối xử với Hàn Cảnh Viễn và mấy đứa nhỏ cũng không quá tốt.
Cô đấy việc nhà cho bọn họ làm mà không thích động tay động chân, còn dạy Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần nấu cơm. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy cô không giống mẹ hiền, vợ đảm.
Tâm trạng của Hàn Cảnh Viễn vừa rồi có lẽ là có người ghen tị khiến anh có chút thỏa mãn.
Cũng may vừa rồi cô không hỏi anh chuyện này, nếu không xấu hổ đến chết. Trên đường đi, Tô Anh không nói thêm câu nào.
Khi về đến cửa, Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nói: “Tô Anh, em chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, thật đấy. Anh không có ý kiến gì mà còn rất cảm kích. Kinh Thần và Tinh Tinh đều thay đổi tốt lên, tất cả là nhờ em. Vì vậy, em cứ dùng cách của mình mà giáo dục bọn nhỏ đi.”
Tô Anh được khen thì hãnh diện, như thể mọi công lao của cô đều đã được ghi nhận.
Đến nửa đêm, cô dùng dị năng giúp miệng vết thương của Hàn Cảnh Viễn nhanh khỏi hơn. Dù sao vết thương đã được băng bó, cắt chỉ rồi cũng sẽ lành, mà khỏi sớm hơn hai ngày, chắc anh cũng không phát hiện.
……
Ngày hôm sau, Đoạn Sở Hạ thật sự viết đơn từ chức, viện trưởng cũng nghe được chuyện tối qua người nhà đến làm loạn.
Chuyện này đúng là không thể trách người nhà, chồng của mình bị vợ cũ nhớ thương, là ai cũng sẽ làm ầm lên. Trong khi đó, cô chỉ yêu cầu đổi người khâu.
Bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, viện trưởng vui vẻ phê duyệt cho Đoạn Sở Hạ.
Trước khi Đoạn Sở Hạ rời đi thì đến quân doanh tìm chính ủy Quý, nói có chuyện quan trọng cần báo cáo.
Chính ủy Quý vô cùng đau đầu. Vợ cũ của Hàn Cảnh Viễn không biết bị thế nào, đầu tiên thì muốn ly hôn ngay lập tức, bây giờ lại quay lại kiếm chuyện. Cô ta có ý đồ gì đây?
Chính ủy Quý nhịn không được nói giúp Hàn Cảnh Viễn.
“Đồng chí Đoạn, hai người đều đã ly hôn rồi, người khác không biết nhưng Hàn Cảnh Viễn đã thành thật nói với tôi rằng hai người đều có được thứ mình muốn khi làm hiệp nghị hôn nhân. Bây giờ cậu ấy đã tái hôn, phá hoại hôn nhân của người khác là vô đạo đức, tại sao cô lại nắm mãi không buông.”
Đoạn Sở Hạ bị nói thì mặt đỏ lên, lần này cô ta không định báo cáo chuyện của bọn nhỏ mà vì chính nghĩa của người dân.
Cô ta nói: “Chính ủy Quý, tôi không phải người nhỏ mọn, nhưng tôi nghi ngờ Tô Anh là đặc vụ nên lần này mới xin điều đến đảo Nam, vốn định quan sát cô ta và nhắc nhở Hàn Cảnh Viễn, nhưng anh ấy từ chối tôi. Tôi cũng không có cách nào tiếp cận Tô Anh nên xin anh cho người phù hợp quan sát cô ta.”
……
Quý Bình Lương ngạc nhiên, lúc Hàn Cảnh Viễn gửi báo cáo kết hôn, tổ chức đã điều tra bối cảnh gia đình của Tô Anh.
Ông nội của cô là một bác sĩ người Trung Quốc, mở một phòng khám chữa bệnh, sau lại liên kết với nhà nước, trong nhà chỉ có một người con gái. Trong các đồ đệ của mình, ông ấy chọn một người trung thành nhất rồi cho ở rể, cũng chính là bố của Tô Anh.
Sau khi bố của Tô Anh bị người nhà người bệnh náo loạn đến mức tổn hại thể chất và tinh thần, không chịu nổi đả kích mà chết. Bọn họ lại đến trường học của Tô Anh làm loạn khiến cô không thể tập trung tốt nghiệp, đành phải từ bỏ nghề y.
Nhưng mẹ của Tô Anh là một sĩ quan công an, từ một cảnh sát nhân dân nhỏ được thăng chức lên làm phó sở trưởng, sau đó cũng hy sinh lúc đuổi bắt tội phạm.
Tô Anh là con của liệt sĩ.