Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:59
Lượt xem: 386

Buổi tối Hàn Cảnh Viễn quay về, bên nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh vẫn còn ồn ào.

Tiếng ồn lớn đến mức ở nhà Tô Anh cũng nghe được.

Hàn Cảnh Viễn hỏi Tô Anh nhà bọn họ cãi nhau lâu chưa?

Tô Anh nói: “Chắc là lúc Tô Tòng Nham quay về thì bắt đầu cãi nhau, chắc là nửa giờ.”

Hàn Cảnh Viễn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài: “Anh qua xem một chút.”

“Anh đừng đi, sẽ gây thêm phiền toái.” Tô Anh ở phía sau nói.

Hàn Cảnh Viễn dừng lại, quay đầu nói: “Tối hôm qua anh mơ thấy anh trai Tô. Anh ấy ở trong mơ nhìn anh không nói lời nào. Anh nghĩ anh ấy không yên tâm về em trai nên muốn nhờ anh để ý bọn họ một chút.”

Tô Anh âm thầm thở dài, thảo nào tối hôm qua Hàn Cảnh Viễn ngủ không ngon, cô nói: “Vậy anh đi đi.”

Sau khi Hàn Cảnh Viễn ra ngoài, Tô Anh chạy sang nhà của Kiều Lan Lan, từ sân nhà cô ta có thể nghe tiếng rõ ràng hơn.

Đúng lúc Kiều Lan Lan cũng đang dựa vào tường. Cô ta vẫy tay ra hiệu Tô Anh đến nghe cùng. Cô ta nói nhỏ: “Sau khi doanh trưởng Hàn đến thì bên cạnh không cãi nhau nữa. Họ nói chuyện nhỏ quá nên không nghe rõ.”

Hai người cố gắng nghe một lúc, thật sự không thể nghe được Hàn Cảnh Viễn nói cái gì.

Tô Anh muốn biết về người chị em sinh đôi của Tô Tòng Nham nên hỏi thăm qua Kiều Lan Lan: “Hôm nay tôi mới biết được, phó doanh trưởng Tô còn có một người chị sinh đôi, cô có biết không?”

Kiều Lan Lan có biết, kiếp trước Tô Tân Ý ngã từ cầu thang xuống trở thành người thực vật, người trong nhà đã cố gắng chữa trị cho đến khi bác sĩ tuyên bố tử vong do suy nội tạng.

Kiều Lan Lan thở dài: “Chị sinh đôi của phó doanh trưởng Tô tên là Tô Tân Ý, một tháng trước trượt chân ngã từ cầu thang xuống tới, biến thành người thực vật, không có dấu hiệu tỉnh lại. Tôi sợ cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Kiếp trước, cô ấy đã không tỉnh lại.

Chẳng trách, khi Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nhắc đến chị em sinh đôi của Tô Tòng Nham, ánh mắt của anh vô cùng ảm đạm.

Tô Anh hỏi: “Vậy cô biết Tô Tân Ý là người thế nào không?”

Nếu là người tốt thì cô có thể dùng dị năng cứu cô ấy một mạng.

Kiều Lan Lan nói : “Trí tuệ chị gái của Tô Tòng Nham có chút vấn đề, chắc chỉ bằng đứa trẻ bảy, tám tuổi. Nếu cô ấy tỉnh lại thì vẫn phải dựa vào sự chăm sóc của bố mẹ, anh chị đến hết đời. Với người như Thẩm Mỹ Tĩnh, ngay cả con trai mình cũng không để ý thì sao có thể đối xử tốt với cô ấy. Vì vậy, cho dù Tô Tân Ý tỉnh lại cũng phải chịu đau khổ, thà không tỉnh lại còn hơn.”

Tô Anh có thể giúp Tô Tân Ý tỉnh nhưng không giúp được trí lực của cô ấy nên tạm thời chỉ có thể từ bỏ.

……

Tô Anh từ nhà của Kiều Lan Lan về thì tắm rửa sạch sẽ rồi đợi trong phòng ngủ một lúc.

Một lát sau, Hàn Cảnh Viễn cũng từ nhà của Tô Tòng Nham về.

Anh chủ động nói: “Tô Tòng Nham vì chuyện cứu trợ hôm nay mà vô cùng tức giận, muốn sa thải bảo mẫu nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh nói đó là dì của cô ta nên không đồng ý, hai người bắt đầu cái nhau.”

“Lúc anh đến họ còn cãi nhau không?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Anh nói, nếu còn cãi nữa sẽ điều Tô Tòng Nham đến biên cương, lúc ấy Thẩm Mỹ Tĩnh mới yên tĩnh lại.”

Vì đây là chuyện trong nhà Tô Tòng Nham nên Tô Anh cũng không quan tâm lắm, cô nói: “Đúng rồi, Kiều Lan Lan muốn làm mẹ nuôi của mấy đứa nhỏ, lão Đinh đã đồng ý, ý anh thế nào?”

Đầu Hàn Cảnh Viễn bắt đầu đau, anh phản đối cũng không có tác dụng nên nói: “Bọn nhỏ đồng ý là được, dù sao cũng chỉ là mẹ nuôi, anh không có ý kiến.”

“Bọn nhỏ đều đồng ý!”

Tô Anh nhảy lên ôm lấy anh: “Em còn sợ anh phản đối chứ, không ngờ anh lại rộng lượng như vậy. Cảm ơn anh.”

Trên vai Hàn Cảnh Viễn đang có vết thương, đột nhiên bị cô chạm vào nên đau, khẽ kêu một tiếng.

Tô Anh vội vàng buông ra, kéo quần áo của anh: “Vai anh bị thương à, để em xem.”

Cô có thể dùng dị năng chữa khỏi.

Hàn Cảnh Viễn vội vàng tránh đi: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao. Em ngủ đi.”

Tô Anh cảm thấy có gì đó không đúng, cô để ý lúc anh đi mặc áo dài nhưng bây giờ đã thay bằng áo ngắn tay. Bị thương trong lúc huấn luyện là bình thường mà, tại sao phải sợ cô thấy chứ?

Cô không nghe theo mà còn uy h.i.ế.p anh: “Cởi áo ra em xem.”

Mặc dù ngủ cùng giường nhưng dù sao hai người cũng là hiệp nghị nuôi con, Hàn Cảnh Viễn vẫn rất bảo thủ, không bao giờ thay quần áo trước mặt Tô Anh.

Mặt anh nóng lên: “Thật sự không có việc gì.”

Tô Anh khóa cửa phòng lại, không muốn mấy đứa trẻ nghe thấy chạy tới.

“Hàn Cảnh Viễn, hôm nay dù thế nào em cũng phải xem anh bị thương thế nào? Anh định giấu em chuyện gì?”

……

Hàn Cảnh Viễn thấy cô quá bướng bỉnh, chỉ có thể quay người rồi cởi áo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-40.html.]

Trên vai anh quấn băng gạc màu trắng, m.á.u vẫn đang chảy thấm ra ngoài.

Tô Anh nghe Cố Tri Nam nói, trước đây cô từng học y, nhưng sau khi bố c.h.ế.t vì tai nạn y tế, cô không chịu nổi đả kích mà chuyển sang làm công việc cắt rau trong nhà hàng.

Bây giờ cô có dị năng, có thể xử lý một số vết thương ngoài da ở dị thế.

Vết thương trên vai Hàn Cảnh Viễn dài khoảng 20 cm, mặc dù không quá sâu, nhưng nếu không khâu lại làm cứ huấn luyện với cường độ mạnh thì miệng vết thương sẽ vỡ ra.

Tô Anh hỏi: “Tại sao anh không đến bệnh viện khâu lại?”

Trong khi bệnh viện quân y cách doanh địa không xa.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chỉ là bị thương nhẹ, mấy ngày nữa sẽ khỏi.”

Thấy anh còn mạnh miệng, Tô Anh vô cùng tức giận: “Bây giờ là mùa hè, bị nhiễm trùng sẽ rất phiền phức. Anh thay quần áo đi, em và anh đến bệnh viện.”

Hàn Cảnh Viễn bất đắc dĩ gãi đầu: “Chúng ta đến bệnh viện của căn cứ được không?”

Bệnh viện của căn cứ gần chỗ của Cố Thành Phong, Hàn Cảnh Viễn rất ít khi đến đó.

Tô Anh nói: “Bỏ gần tìm xa, Hàn Cảnh Viễn, anh nghĩ em là đồ ngốc à?”

Hàn Cảnh Viễn thấy không thể giấu được nữa, đành thành thật nói: “Thật ra anh đã đến bệnh viện rồi, nhưng người khâu cho anh là Đoạn Sở Hạ. Anh nói đổi người khác đi nhưng bị y tá trưởng mắng một trận, nói anh không nên khén chọn. Họ không cho đổi nên anh đành phải về trước.”

Đoạn Sở Hạ khâu vết thương cho anh, chắc chắn sẽ phải đụng chạm thân thể. Nếu thế, anh thà không khâu còn hơn.

……

Tô Anh còn tưởng anh làm nhiệm vụ bí mật nào đó rồi bị thương, không muốn người khác phát hiện, hóa ra lại chỉ vì chuyện nhỏ kia, có gì mà phải giấu.

Cô nói: “Hôm đó em định nói với anh, người nhà vợ cũ của anh giúp cô ta chuyển công tác đến bệnh viện của đảo Nam nhưng bị anh ngắt lời.”

Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên, nhà họ Đoạn ở Bắc Kinh, tại sao Tô Anh lại biết chuyện chuyển công tác?

Anh hỏi: “Sao em biết?”

“Cố Thành Phong nói với em. Anh đừng hiểu lầm. Lúc anh ta đến đón bọn trẻ đã nhờ chúng nói với em.”

Hàn Cảnh Viễn không nói gì.

Cố Thành Phong đều có thể nghe được tin tức thì chắc chắn sẽ không giấu người nhà của anh, nhưng tại sao ông nội không gọi điện nói với anh một tiếng?

Hay là, nhà họ Đoạn bí mật giúp Đoạn Sở Hạ chuyển công tác nhưng bị Cố Thành Phong vô tình biết được?

Nghĩ vậy khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

Tô Anh tìm quần áo rồi thúc giục anh đi thay: “Trong nhà không có dụng cụ y tế, đến bệnh viện rồi em khâu cho anh.”

Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Em mất trí nhớ mà vẫn biết khâu sao?”

Tô Anh nghĩ ra một cái cớ: “Ký ức này ăn sâu rồi nên không quên, hơn nữa gần đây em cũng nhớ ra một số kiến ​​thức chuyên môn, đến bệnh viện có thể khử trùng và đầy đủ kim, chỉ. Nào, đi nhanh đi.”

Hàn Cảnh Viễn lo lắng hỏi: “Vậy em nhớ ra chuyện trước kia rồi sao?”

Tô Anh lắc đầu nói: “Vẫn chưa.”

……

Trong bệnh viện, y tá trưởng cũ được nhà họ Đoạn nhờ chiếu cố Đoạn Sở Hạ. Nhưng khi nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn quay lại, còn dẫn theo người vợ mới trẻ đẹp, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bây giờ buổi tối, người bệnh trong phòng cấp cứu cũng không nhiều, phần lớn ý tá trực đêm đều đang đứng ở quầy tiếp tân nói chuyện.

Sau khi thấy người nhà quân nhân đi tới thì bắt đầu bàn tán.

Họ đã gặp quá nhiều người nhà bệnh nhân đến làm loạn. Hơn nữa, ban nãy đúng là y tá trưởng làm khó doanh trưởng Hàn, nhất quyết để vợ cũ khâu vết thương cho anh trong khi phòng trực có rất nhiều người đang rảnh.

Chuyện này khiến người nhà doanh trưởng Hàn tìm tới, mấy y tá nhát gan đều tản ra.

Tô Anh nhìn thấy màu da cam trên người mấy cô y tá vừa tò mò muốn xem náo nhiệt, vừa sợ hãi bị liên lụy thì buồn cười, giống hệt tâm trạng của cô lúc muốn xem náo nhiệt.

Chỉ có màu của y tá trưởng và Đoạn Sở Hạ k không giống vậy.

Y tá trưởng là tức giận, bênh vực người của mình, còn Đoạn Sở Hạ thì tức giận và xấu hổ.

Đoạn Sở Hạ liến nhìn Tô Anh ngày càng xinh đẹp thì trong lòng cảm thấy xấu hổ và buồn bã.

Tô Anh bây giờ với tháng trước đã khác rất nhiều. Tia cực tím ở đảo Nam tử rất mạnh nhưng cô càng ngày càng trắng, còn gầy đi, nhìn rất dịu dàng tràn đầy sức sống.

Mà loại tinh thần này cô ta chỉ nhìn thấy ở những cô bé, cậu bé mười mấy tuổi.

Tuy ngũ quan không thay đổi nhưng cô ta luôn cảm thấy Tô Anh bây giờ với một tháng trước không giống nhau.

Chẳng lẽ Hàn Cảnh Viễn không nhận ra sự thay đổi này sao?

……

Loading...