Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:57
Lượt xem: 394

Đường Tuy Thảo đến bên cạnh bốn đứa trẻ, đuổi theo Hàn Kinh Thần: “Anh Kinh Thần, em và mẹ nuôi có thể cùng mọi người nhặt tôm cá không?”

Hàn Kinh Thần đã bị nhắc nhớ nên vẫn nhớ trong lòng, hơn nữa Đường Tuy Thảo đã nhận mẹ nuôi, cậu không cảm thấy cô đáng thương nữa.

Cậu quay đầu nhìn Tô Anh, nói: “Bãi đá ngầm này là dì hai tìm được, em hỏi dì hai đi.”

Đường Tuy Thảo nhìn Tô Anh bằng ánh mắt chờ mong.

Tô Anh nói: “Được, dù sao bãi biển là của chung, ai đều có thể đi nhặt.”

“Cảm ơn dì Tô.”

Từ Phân Nguyệt phát hiện ra một con tôm hùm lớn nên nóng lòng muốn bắt. Nhưng chị ta không có kinh nghiệm bắt tôm hùm nên bị nó kẹp lấy ngón tay, chỉ biết đau đớn cố gắng kéo nó ra, nhưng càng kéo vết thương càng đau.

Đường Tuy Thảo nhặt một hòn đá lớn bằng nắm tay chạy tới, vội vàng nói: “Mẹ nuôi ngươi đừng cử động, đặt tay lên hòn đá.”

Sau đó, cô bé nhấc hòn đá, bẻ gãy hai càng của con tôm hùm rồi đá nó xuống biển.

Từ Phân Nguyệt đau lòng: “Đuôi con tôm hùm kia có nhiều thịt.”

Đường Tuy Thảo ném cục đá: “Tôm hùm không nhiều thịt đâu mẹ, còn không ngon bằng cá. Mẹ nuôi ngồi đi, con đi bắt cá.”

“Được, con gái của mẹ thật ngoan.”

Từ Phân Nguyệt vô cùng yêu thương và tự hào, còn đắc khoe với Tô Anh: “Tô Anh, bốn đứa trẻ nhà cô còn không hiếu thảo bằng con gái nuôi của tôi..”

Đường Tuy Thảo vừa bắt được một con cá nặng hai cân, nghe chị ta nói vậy thì ngẩng đầu cười ngọt ngào: “Mẹ nuôi, con còn biết nấu cơm, buổi tối con nấu cá cho mẹ.”

Điều đó có nghĩa là tối nay con bé sẽ ở lại nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh để ăn cơm.

Tô Anh và Kiều Lan Lan, một người đến từ dị thế, một người trọng sinh nhưng chưa từng cảm thấy Đường Tuy Thảo ngây thơ.

Mà hai người còn rùng mình khi thấy con bé đập con tôm hùm.

Tô Anh đã bắt được gần đầy xô. Chỉ một lát nữa là thủy triều sẽ lên, cô cũng đã muốn về nên gọi mấy đứa nhỏ: “Tinh Tinh Xán Xán, chúng ta về thôi.”

“Không nhặt nữa ạ?” Hàn Kinh Thần còn tiếc nuối, ở đây còn rất nhiều.

Cố Tri Nam nhìn sóng biển đằng xa, nói: “Lát nữa thủy triều sẽ lên, chúng ta nên về thôi.”

Hai cậu bé khiêng cái xô, Tô Anh và Kiều Lan Lan nắm tay hai cô bé nhỏ.

Hàn Kinh Thần không quên quay đầu lại nhắc nhở: “Dì Từ, em Tuy Thảo, hai người cũng nhanh về đi, thủy triều rất nguy hiểm.

Từ Phân Nguyệt muốn nhặt đầy một thùng mới về. Chị ta ước nhóm người Tô Anh về sớm một chút, như thế sẽ không có ai cướp của chị ta.

“Biết rồi biết rồi. Mấy người cứ về đi, không cần quan tâm chúng ta.”

Cố Tri Nam nói: “Dì Từ, nhiều nhất mười lăm phút nữa thủy triều sẽ lên, hai người nhớ lấy, thủy triều lên rất nhanh, sóng rất to, thuyền rất khó đến gần đá ngầm nên rất khó để giải cứu.”

Từ Phân Nguyệt tức giận, cảm thấy Cố Tri Nam đang nguyền rủa mình nên mắng: “Mấy người nhặt được một xô rồi, không muốn cho người khác nhặt sao? Mày cùng đừng nói mấy lời xui xẻo đấy.”

Tô Anh ôm bả vai Cố Tri Nam: “Nói nhẹ nhàng chị ta không nghe đâu. Kệ đi, chúng ta về thôi.”

……

Tuy nói như vậy nhưng Tô Anh vẫn để ý họ. Cô chào hỏi một vài ngư dân đang đánh bắt trên biển, chỉ vào bãi đá ngầm phía xa và nói: “Bên kia có rất nhiều hải sản, mọi người đến nhặt đi, nhưng thủy triều sắp lên rồi, đừng ham quá.”

Ngư dân ở đây đã lâu nên hiểu rõ đạo lý này. Sau khi cảm ơn Tô Anh, hai ba thím biết bơi xách theo cái thùng chạy nhanh chỗ cô vừa chỉ.

Kiều Lan Lan hiểu ý của Tô Anh: “Cô cố ý bảo mấy người đến đó.”

Tô Anh nói: “Nếu Từ Phân Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, nhất định sẽ giận cá c.h.é.m thớt với chúng ta. Chúng ta tìm vài người địa phương, để các thím ấy nhắc bọn họ về. Nếu Từ Phân Nguyệt vẫn xảy ra chuyện, không ai có thể trách chúng ta.”

Dù sao Hàn Kinh Thần vẫn là một đứa trẻ: “Dì Từ sẽ không để ý thủy triều đi, nhưng tại sao chúng ta không nói với chú Nham một tiếng, lỡ như có chuyện gì thì không tốt?”

Tuy Kiều Lan Lan cảm thấy Đường Tuy Thảo may mắn nhưng chuyện này liên quan đến mạng người, lỡ như ai đó c.h.ế.t thì sẽ lớn chuyện.

Kiều Lan Lan nói: “Vậy nghe con nuôi của tôi, thông báo cho người nhà chị ta đi.”

Tô Anh nói với Hàn Kinh Thần: “Về đến nhà, con đến quân doanh tìm Tô Tòng Nham nói một tiếng, sau đó chúng ta không cần quan tâm nữa.”

……

Sau khi về đến nhà, Hàn Kinh Thần thay bộ quần áo khô rồi chạy tới quân doanh.

Tô Anh đổ hải sản trong xô vào chậu gỗ lớn, chia cho Kiều Lan Lan một nửa.

Có ba con tôm hùm, Kiều Lan Lan chỉ lấy một con: “Nhà cô nhiều trẻ con, để lại mà ăn.”

Có con tôm nặng hơn một cân, Tô Anh nói: “Chia ra thì quá phiền phức. Tôi sẽ làm tôm hở lưng muối tiêu, khi nào xong sẽ chia cho cô một nữa.”

Kiều Lan Lan cũng không khách khí: “Vậy tôi sẽ mang ít dầu sang.”

Cô để lại một con tôm hùm, còn một con làm cơm chiên tôm hùm. Đầu tôm dùng để nấu cháo hải sản, ngoài ra còn có cá phi lê và nghêu, món nào cũng ngon.

Sau khi bóc bỏ chỉ lưng, cô khía một đường trên lưng từng con rồi ướp muối tiêu. Lúc vừa ướp xong thì Hàn Kinh Thần quay về. h

Tô Anh hỏi: “Con nói với Tô Tòng Nham chưa?”

“Con nói rồi, chú Nham nói sẽ xin nghỉ rồi đi xem.”

“Con có ghé qua hỏi chú hai có về ăn cơm không?” Dù sao hôm nay cũng có nhiều món ngon.

Hàn Kinh Thần: “Công việc của chú hai rất nghiêm ngặt, đừng quấy rầy chú ấy bằng mấy chuyện nhỏ như ăn cơm. Chúng ta để lại cho chú ấy một phần là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-39.html.]

“Cũng được.”

Tô Anh đặt một bát cơm chiên tôm hùm và một bát cháo hải sản lớn vào tủ, rồi bảo Tinh Tinh và Xán Xán mang sang cho Kiều Lan Lan một phần tôm muối tiêu.

……

Vừa làm xong cơm tối thì người trong viện đột nhiên ồn ào, Từ Phân Nguyệt xảy ra chuyện.

Kiều Lan Lan sau khi hỏi thăm trở về thì vào nhà Tô Anh nói, Từ Phân Nguyệt tham lam, nhất định phải nhặt đầy một xô mới thôi. Kết quả là thủy triều lên, bị nhốt ở chỗ đá ngầm, đừng nói là cá mà ngay cả xô cũng bị cuốn trôi.

Sóng to gió lớn, thuyền đánh cá cũng không dám tới gần đá ngầm, Tô Tòng Nham phải điều động một chiếc thuyền xung kích của quân đội, mặc áo phao, buộc dây cứu sinh bơi đến cứu.

Từ Phân Nguyệt và Đường Tuy Thảo đều bị đưa đến bệnh viện quân đội.

Sắc mặt Kiều Lan Lan tái nhợt: “Cũng may cô tìm mấy thím người địa phương đi đó, nếu không Từ Phân Nguyệt chắc chắn sẽ kêu gào, chúng ta sẽ bị chồng mắng.”

Tô Anh biết, ở dị thế cũng như vậy. Họ sẽ không từ thủ đoạn làm liên lụy đồng đội, khiến cả nhóm bị tiêu diệt.

Đang nói, bên ngoài có người ở gõ cửa, nổi giận quát: “Tô Anh, cô ra đây cho tôi. Đừng thấy xảy ra chuyện mà trốn trong nhà như rùa đen rụt cổ..”

Kiều Lan Lan nghe là giọng của Thẩm Mỹ Tĩnh, tức giận nói: “Là Thẩm Mỹ Tĩnh, cô ta phát điên gì thế?”

Tô Anh đứng dậy đi mở cửa: “Ra xem sẽ biết.”

……

Thẩm Mỹ Tĩnh vừa mới từ bệnh viện trở về, có lẽ Từ Phân Nguyệt trốn tránh trách nhiệm, đổ mọi lỗi lầm lên đầu Tô Anh nên cô ta mới tới tìm cô để hỏi tội.

Thẩm Mỹ Tĩnh nghiêm khắc nói: “Tô Anh, nhà họ Tô không phải dễ bắt nạt, trong khi họ sinh ra liệt sĩ. May là hai người bọn họ không sao, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Không nhắc đến liệt sĩ thì không sao, nhắc tới liệt sĩ, Tô Anh lại tức.

“Liệt sĩ không phải là từ để cô lấy ra uy h.i.ế.p người khác. Có chuyện gì? Nhà họ Tô đang hù dọa người khác sao? Cô không nhìn xem bố mẹ của Hàn Kinh Thần và Tinh Tinh đều là liệt sĩ à. Đây là chuyện cô có thể nói sao?”

“Hơn nữa, tôi bắt nạt cô thì sao, có bản lĩnh thì đến đánh tôi đi, đừng uy h.i.ế.p bằng lời nói.”

Thẩm Mỹ Tĩnh tức đến mức run rẩy: “Tôi nhất định phải tìm lãnh đạo của Hàn Cảnh Viễn tố cáo cô.”

Tô Anh buồn cười: “Tôi chẳng làm gì quá đáng cả, cô có chắc sẽ thắng không?”

Thẩm Mỹ Tĩnh chất vấn Tô Anh: “Mọi người cùng ra biển bắt hải sản, tại sao lại bỏ dì Từ và Tuy Thảo ở lại bãi đá ngầm mà về trước. Dì ấy hơi tham nên muốn bắt nhiều hải sản mà quên thời gian, tại sao cô không kéo dì ấy về cùng?”

“Dì ấy còn dẫn theo trẻ con nữa. Cô biết gieo nhân sẽ gặp quả, phải phân rõ nặng nhẹ chứ. Thủy triều dâng lên sẽ c.h.ế.t người!”

“Ha ha……”

Tô Anh không nhịn được bật cười: “Cô hiểu rõ bản tính của Từ Phân Nguyệt như thế thì đừng cho chị ta ra biển. Nhưng cô lại dung túng, lỡ xảy ra chuyện, cô có c.h.ế.t cũng không hết tội?”

……

Hàn Kinh Thần nghe không nổi nữa, hóa ra đây mới là dì Thẩm tốt bụng dễ mến mà từ nhỏ cậu ngưỡng mộ.

Cậu đã từng hâm mộ dì ấy, ước nếu có một dì hai dịu dàng như dì Thẩm thì tốt rồi.

Nhưng tại sao hôm nay dì Thẩm lại không nói đạo lý như vậy?

Hàn Kinh Thần lao tới, chắn trước mặt Tô Anh, bảo vệ cô ở phía sau.

Cậu mắng Thẩm Mỹ Tĩnh: “Chúng con đã nói với Từ Phân Nguyệt rằng thủy triều sắp lên, là dì ấy bảo bọn con về, đừng ảnh hưởng dì ấy nhặt cá. Con còn cố ý đến quân doanh tìm chú Nham báo tin. Bây giờ xảy ra chuyện, dì lại tới trách chúng ta, dì còn có lương tâm hay không?”

Hàn Kinh Thần thề: “Dì Thẩm, nếu dì dám tố cáo dì hai của chúng con, con sẽ đi làm chứng, nói một nhà các người đều xấu xa!”

Sắc mặt Thẩm Mỹ Tĩnh trắng bệch: “Dì…… dì xấu xa?”

Hàn Hâm Tinh cũng nói: “Dì rất xấu, tại sao lại không cho Hữu Hữu ăn cơm no, em ấy là con của dì mà. Tại sao lại không cho Hữu Hữu chơi với chúng con. Dì khinh thường chúng con, thì còn cứ chơi với Hữu Hữu cho dì tức chết.”

Thẩm Mỹ Tĩnh lùi lại vài bước, không dám tin nhìn Hàn Hâm Tinh.

“Tô, Tô Anh, đây là cách cô dạy trẻ con à? Sao cô lại dạy chúng trở thành tội phạm như vậy.”

Tô Anh bế Hàn Hâm Tinh lên: “Tốt hay xấu, thời gian sẽ nói lên tất cả. Cô cố gắng sống lâu một chút rồi nhìn Tinh Tinh nhà tôi tỏa sáng.”

Thẩm Mỹ Tĩnh xoay người rời đi.

Kiều Lan Lan lo lắng: “Không xong rồi, Thẩm Mỹ Tĩnh là giáo viên tiểu học, Tinh Tinh và Xán Xán năm nay còn lên lớp 3 đấy.”

Tô Anh nói: “Tôi nghĩ rồi, năm trước Tô Mỹ Tĩnh dạy lớp 5, năm nay chắc chắn sẽ dạy lớp 1. Cô ta sẽ không dạy lớp Tinh Tinh và Xán Xán đâu, không phải sợ.”

Hàn Hâm Tinh không sợ gì cả: “Bây giờ quan hệ của con và Hữu Hữu rất tốt. Nếu dì Thẩm dám bắt nạt con, con sẽ bắt nạt Hữu Hữu, khiến dì ấy đau lòng đến chết.”

Kiều Lan Lan tặc lưỡi, dáng vẻ Tinh Tinh bây giờ rất giống người xấu nhỏ. Cô ta là mẹ nuôi của Tinh Tinh nên có nghĩa vụ dẫn dắt con bé đi đúng hướng.

“Tinh Tinh, dù người lớn nói thế nào thì Hữu Hữu cũng vô tội. Con bắt nạt cậu bé như thế rất đáng thương. Người lớn sai, tại sao lại bắt Hữu Hữu chịu trách nhiệm, con thấy dì nói đúng không?”

“Không đúng, bố nợ thì con trả.”

Kiều Lan Lan: “…… Ai dạy con những câu này?”

Hàn Hâm Tinh nói: “Lúc đi chợ, con thấy người ta đánh nhau, vô tình nghe được.”

Tô Anh xoa huyệt thái dương, hai đứa trẻ nhà Hàn Cảnh Viễn nếu ở dị thế chắc chắn là ác ma không thể trêu chọc.

Cô nói: “Mọi người có câu, tai họa nào cũng không bằng bố mẹ tốt, Hữu Hữu đã rất khó khăn rồi, con đừng bắt nạt cậu bé, được không?”

“Được ạ.” Hàn Hâm Tinh miễn cưỡng nói: “Con nghe lời mẹ.”

……

Loading...