Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:56
Lượt xem: 376

Cô đưa Hàn Kinh Thần đến cửa quân doanh, bảo cậu đứng ở đây. Cô còn dặn bảo vệ, khi nào đến giờ ăn trưa thì báo Hàn Cảnh Viễn ra đón cậu bé.

Hàn Kinh Thần đang trong thời kỳ nổi loạn, cậu bé đứng ở cổng doanh trại dưới ánh mặt trời cả buổi sáng mà không đi đâu.

……

Hàn Cảnh Viễn biết buổi sáng Tô Anh dẫn thằng bé đến cửa quân doanh, anh chờ tiếng chuông báo ăn cơm vang lên mới ra dẫn Hàn Kinh Thần đến nhà ăn.

Tên tiểu tử thúi này phơi nắng lâu nên mặt đỏ lên, đỉnh đầu nóng bừng. Bảo vệ đứng gác nói cậu bé đứng suốt một tư thế mà không nhúc nhích.

Đàn ông nhà họ Hàn đều là người bướng bỉnh, quật cường.

Tô Anh nhờ anh dạy dỗ vì cô cảm thấy tam quan của thằng bé có vấn đề, nếu bây giờ bỏ qua, sẽ ảnh hưởng đến sau này.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chú chỉ có một giờ nghỉ trưa. Con muốn nói gì thì nói luôn đi, tối chú sẽ không nghe con oán trách đâu.”

Hàn Kinh Thần trút bỏ tất cả những bối rối và bất mãn tích tụ trong lòng từ lần trước.

“Lần trước con bảo dì hai mua hết trứng gà mà Tuy Thảo bán nhưng dì ấy không chịu. Hôm nay dì lại muốn đến trường nhờ bố Tuy Thảo chấm lại bài thi, không phải làm khó bọn họ sao?”

Hàn Cảnh Viễn lúc này mới hiểu tại sao Tô Anh lại tức giận như thế. Chính thái độ bất cần không quan tâm chuyện học hành của cậu mới chọc giận Tô Anh.

Nghĩ đến anh trai và chị dâu đã hy sinh để lại hai đứa nhỏ này, Tinh Tinh thì không có gì phải lo lắng bởi nó là đứa bé lanh lợi, ngoan ngoãn. Nhưng Hàn Kinh Thần lại khiến người khác đau đầu. Nhưng thằng bé là con cháu nhà mình, không thể mặc kệ được.

Hàn Cảnh Viễn nói: “Vậy chú hỏi con, con có thể ngày nào cũng mua trứng gà, rau xanh, cá tôm của Đường Tuy Thảo không?”

Hàn Kinh Thần lắc đầu: “Nhưng con thấy được có thể giúp một chút, hơn nữa, chúng ta còn có khả năng làm điều đó.”

Hàn Cảnh Viễn gõ vào đầu cậu nhóc: “Con kiếm được tiền rồi sao. Người lớn làm ra tiền vất vả như vậy, dựa vào đâu mà chỉ cần muốn là giúp được?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Con gái nhà lão Lưu lớn như con còn phải giặt quần áo nấu cơm cho hai em trai. Con bé phải gánh vác việc nhà như con bé mà muốn bỏ học ở nhà làm nông. Chuyện này vất vả hơn con gái của thầy Đường rất nhiều, nhưng tại sao con chỉ cảm thấy con bé đó đáng thương?”

“Hơn nữa bố của Đường Tuy Thảo lấy mẹ kế mới khiến con bé bị ngược đãi, chứ không phải là dì hai con, tại sao con lại oán trách dì ấy?”

“Con, con……”

Hàn Kinh Thần cũng không biết tại sao, cậu vừa nhìn thấy Đường Tuy Thảo thì trong lòng muốn bảo vệ, như thể bị trúng tà vậy.

Dì hai cũng từng nói vậy nhưng cậu nghe không vào tai nhưng chú hai vừa nói, cậu như bị một chậu nước đá tưới tỉnh.

Hàn Cảnh Viễn thấy cậu nhóc của dấu hiệu thức tỉnh thì tiếp tục nói: “Chú hỏi con, nếu Tinh Tinh và Xán Xán cãi nhau với cô gái đó, con sẽ giúp ai?”

Hàn Kinh Thần không cần suy nghĩ: “Con nhất định sẽ giúp em của con rồi.”

Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Con có thể nghĩ như vậy rất tốt. Nhớ kỹ, em gái của con chỉ có Tinh Tinh và Xán Xán, những người khác không liên quan đến con. Bây giờ, điều quan trọng là học tập. Con về xin lỗi dì hai đi. Nếu dì ấy không vui, chúng ta cũng không vui đâu.”

Hàn Kinh Thần nghĩ lại, nếu dì hai tức giận, đúng là cả nhà không ai dám nói chuyện.

Cậu bé nói: “Chú hai, cho con vay năm tệ để mua gà, tối con làm mỳ gà xé sợi.”

Hàn Cảnh Viễn buồn cười: “Con chắc là vay chứ?”

“Dì hai nói, nếu qua được kỳ thi tuyển sinh, dì ấy sẽ thưởng con năm tệ. Dì ấy nhờ người chấm lại bài thi cho con, con nhất định phải cảm ơn dì ấy.”

“Trước con từng hứa sẽ không chọc giận dì hai, tại sao bây giờ lại không nhớ?”

Hàn Kinh Thần cũng hối hận: “Con cũng không biết, vừa thấy Đường Tuy Thảo, con lại cảm thấy bạn ấy rất đáng thương. Bây giờ ngẫm lại, bạn ấy còn có bố, trong khi con và Tinh Tinh còn không có, rốt cuộc ai mới đáng thương hơn chứ?”

……

Tô Anh quay lại trường học, thấy cô kiên trì như vậy, hiệu trưởng Tạ đồng ý để cô chấm lại bài thi.

Thầy Đường chấm bài ngữ văn của Hàn Kinh Thần rất khắt khe. Phần sáng tác anh ta trừ của cậu bé 9 điểm. Nếu để cô chấm thì bài này cũng không đến mức kém như vậy, chỉ cần trừ năm sáu điểm là hợp lý.

Nhưng nếu cô chỉnh sửa quá nhiều, sau này các giáo viên sẽ cố tình nhắm vào cậu bé.

Chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.

Nghĩ lại con gái của thầy Đường, trước chịu nhiều khổ cực từ mẹ kế, nếu bây giờ bố cũng bị mang tiếng xấu thì sau này ở trường sẽ bị mọi người xa lánh.

Nhưng bài thi của Hàn Kinh Thần này thực sự bị chấm sai, bị thiếu mất một điểm.

Tạ Hoài Hương thở dài, sau khi xác nhận thì sửa lại bài thi của Hàn Kinh Thần mà thầy Đường chấm, cho thêm 1 điểm.

Vậy là 60 điểm, đủ điểm tiêu chuẩn để có thể bị trúng tuyển.

Tô Anh nhìn thấy màu sắc rối rắm của Tạ Hoài Hương thì hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam học ở trường cấp ba hai năm rất có khả năng sẽ bị phân đến lớp thầy Đường. Tô Anh không để ý lắm, chuyện này tính sau.

Chỉ cần Hàn Kinh Thần có thể nhập học là được.

Đường Tùng tha thiết muốn thuyết phục Tô Anh: “Đồng chí Tô tại sao phải ép Hàn Kinh Thần học như vậy? Cô có biết bản thân đang đốt cháy giai đoạn không?”

Tô Anh cười nói: “Thầy Đường, ta có tính toán của mình. Hàn Kinh Thần nhà tôi thông minh nhưng hơi nghịch ngợm. Nếu để cậu bé học cùng chú nhỏ thì có thể kiềm chế lại một chút. Cố Tri Nam lớn hơn nó, ở trường có thể kiếm soát, tôi cũng bớt lo lắng.”

Sau khi nghe lý do này, Đường Tùng nghẹn lại không nói lời nào.

Cố Tri Nam đang ở nhà đột nhiên hắt xì, không biết bị ai nói xấu sau lưng.

……

Lúc về nhà, tâm trạng của Tô Anh rất tốt. Cô cố ý đi đường vòng qua quân doanh thì thấy Hàn Kinh Thần đã rời đi.

Khi cô về đến nhà, bốn đứa nhỏ đang cầm đũa ngồi trước những mì lạnh, Tinh Tinh đã đói đến mức nuốt nước miếng.

“Mẹ, mẹ về rồi, con đói c.h.ế.t mất.”

“Sao các con không ăn trước?”

Tinh Tinh nói: “Anh không cho chúng con ăn trước.”

Hàn Kinh Thần mua gà, hầm canh gà, cán mì sợi, nhưng Tô Anh cố tình không nói chuyện ở trường học khiến cậu vô cùng thấp thỏm và lo lắng, cố gắng lấy lòng cô.

Cố Tri Nam ấp úng nói: “Chị, hôm nay Hàn Kinh Thần đi mua gà, lòng và tiết gà để lại, nói buổi tối sẽ làm món mì cay lòng gà.”

Tô Anh đoán Hàn Cảnh Viễn đã giúp thằng bé hiểu, cô hỏi: “Con mua gà bằng tiền của ai?”

Hàn Kinh Thần lấy lòng nói: “Con vay tiền của chú hai.”

Tô Anh: “Vậy con định trả như thế nào?”

Hàn Kinh Thần nghẹn họng, dì hai thông minh như vậy, nhất định là cố ý hỏi câu này.

“Không phải dì nói nếu con vượt qua kỳ thi tuyển sinh sẽ thưởng cho còn năm tệ sao? Không phải dì giúp con lấy1 điểm rồi sao?”

Năm tệ chỉ mua một con gà mái già, tiền tiêu vặt năm nay của cậu đều phải trả nợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-38.html.]

Hơn nữa, cậu bây giờ cảm thấy được học cấp ba khá tốt, có thể cùng Cố Tri Nam học tập tiến bộ, sau này cậu cũng không bị coi là kém hơn.

Tô Anh cười nói: “Dì giúp con lấy lại một điểm, ngày 1 tháng 9 con có thể đi học. Nhưng lần này con làm sai, dì cũng không tức giận nên con không cần mua gà mái già về xin lỗi. Hơn nữa, vì con đã xin lỗi nên dì sẽ ăn bữa gà này miễn phí mà không cần trả tiền. Dì thật sự rất vui.”

“À, đúng rồi, dì cũng sẽ không đưa con năm tệ mà tối sẽ trả luôn cho chú hai của con.”

Hàn Kinh Thần:……

Cậu không hiểu tại sao khi biết dì hai không tức giận, trong lòng lại buồn bực.

……

Sau khi ăn trưa và chợp mắt, lúc thức dậy thì đã hơn ba giờ.

Kiều Lan Lan xách theo một con gà sang, nói lần này cô ấy mua gà, buổi tối bảo Hàn Kinh Thần làm mì lạnh ăn.

Hàn Kinh Thần đã từng phản kháng nhưng không có kết quả nên thành thói quen.

“Trưa nay con vừa mua một con gà mới ăn rồi. Để mấy ngày nữa được không?”

“Được, con tìm lồng nhốt gà vào rồi nuôi mấy ngày.”

Kiều Lan Lan hỏi Tô Anh chuyện bài thi, Tô Anh nói hiệu trưởng Tạ cho thêm một điểm, cậu bé đã có thể nhập học.

Kiều Lan Lan xem qua bài thi của Hàn Kinh Thần thấy phần viết văn bị trừ nhiều điểm. Hiệu trưởng muốn giữ thể diện cho thầy Đường nên chỉ cho thêm một điểm, để hai bên đều có lợi.

Nếu được phân vào lớp của Đường Tùng, anh ta sẽ là giáo viên của hai đứa nhỏ, lúc đó anh ta vừa làm thầy vừa làm bố. Hai cậu bé sẽ có thêm một người em gái bất đắc dĩ là Đường Tuy Thảo.

Kiều Lan Lan nói: “Tôi phải đấu tranh để Tri Nam và Kinh Thần phân đến lớp tôi.”

Tô Anh nói: “Như vậy là tốt nhất.”

Ở đây mọi người đều tôn sư trọng đạo, đặc biệt là giáo viên. Hơn nữa, quen biết với con gái của thầy giáo, mối quan hệ này sẽ dai dẳng cả đời.

Cô không hy vọng Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam học lớp của thầy Đường.

Buổi chiều không còn nắng, Kiều Lan Lan đề nghị ra biển bắt hải sản: “Khi nào đi làm sẽ không có thời gian nữa.”

Mấy đứa nhỏ cũng muốn đi, bãi biển rộng lớn như vậy mà mỗi lần đi cùng Tô Anh, chúng đều nhặt được rất nhiều thứ.

Sau khi cầm xô và đeo giày cao su, Tô Anh và Kiều Lan Lan dẫn bốn đứa nhỏ ra biển bắt hải sản.

Tô Anh nhìn dọc theo bờ biển, nơi nào có nhiều đá ngầm sặc sỡ nhất thì sẽ có nhiều cá.

Lần này cô chọn chỗ có nhiều màu sắc nhất, trong khe có rất nhiều cá tôm, thậm chí có cả tôm hùm quý hiếm.

Kiều Lan Lan vui vẻ ra mặt: “Tô Anh, cô thật may mắn, không bao giờ phải về không.”

Tinh Tinh và Xán Xán bận rộn nhặt đồ. Tô Anh bảo hai đứa đeo gắng tay lên: “Có con có gai, mấy đứa đeo găng tay vào trước khi bắt chúng.”

Sáu người nhanh chóng thu hoạch được nửa xô.

……

Lúc này Từ Phân Nguyệt cũng dẫn Đường Tuy Thảo tới.

Kiều Lan Lan nghĩ thầm, thật đen đủi, nhưng bãi biển không phải tài sản của riêng ai nên không thể không cho chị ta tới.

Hơn nữa Từ Phân Nguyệt còn dẫn theo Đường Tuy Thảo, mối dây dưa đáng sợ này khi nào mới chấm dứt đây?

Kiều Lan Lan không nhịn được nhìn Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam, may mắn là hai đứa đều đang cầm xô đi bên cạnh hai cô bé để bảo vệ lỡ chúng ngã.

Rất ra dáng anh trai và chú nhỏ tốt.

Đường Tuy Thảo thân thiết chào hỏi: “Con chào dì Tô và cô giáo Kiều. Nói cho hai người một tin tốt, ta nhận dì Từ là mẹ nuôi rồi.”

Tô Anh và Kiều Lan Lan nhìn nhau, chuyện gì xảy ra vậy. Con bé này muốn chuyển đến gần nhà họ để dây dưa không dứt với hai cậu bé nhà cô sao?

Kiều Lan Lan ánh mắt tỏ vẻ cô ta cũng không biết.

Tô Anh cười nói: “Vậy chúc mừng con nha, bây giờ con cũng được mẹ yêu thương rồi.”

Đường Tuy Thảo kiêu ngạo nói: “Vâng, sau này con sẽ hiếu thuận với mẹ nuôi như mẹ ruột mình vậy.”

Từ Phân Nguyệt cảm động xoa khuôn mặt nhỏ của con bé. Nếu con chị ta sinh có lẽ cũng không xinh đẹp, hiểu chuyện, ngoan ngoãn và biết ơn như vậy.

Chị ta từng nuôi mấy đứa cháu trai, đều như sói vậy, giờ nghĩ lại, chỉ có con bé này là hiếu thuận.

Kiều Lan Lan âm thầm châm chọc, Đường Tuy Thảo nhận Từ Phân Nguyệt là mẹ nuôi thì sẽ là chị em với Thẩm Mỹ Tĩnh.

Quan hệ này, Đường Tuy Thảo chỉ có lợi chứ không có hại. Vận khí hai kiếp của con nhóc này đều tốt như vậy sao?

Nhưng kiếp trước Đường Tuy Thảo đẩy mẹ ruột vào bệnh viện tâm thần, kiếp này chắc cũng chẳng thể đối xử tốt với mẹ nuôi.

Cô ta khách sáo nói: “Chúc mừng chị có con gái.”

Từ Phân Nguyệt nhìn thấy chỗ đá ngầm có nhiều hải sản thì cười không khép được miệng: “Tôi may mắn khi có một cô con gái nuôi như vậy.”

Kiều Lan Lan trợn mắt, cái này rõ ràng là nhờ Tô Anh, liên quan gì đến con nhóc kia chứ.

Nhưng cô ta cũng không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này rất may mắn. Nếu sống hòa thuận với con bé, chắc chắn cô có thể được thơm lây, đối nghịch với nó cuối cùng đều không có kết cục tốt. Con bé ấy như con ch.ó l.i.ế.m người vậy, bản thân sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng.

Hàn Hâm Tinh là cô bé nóng nảy, kiếp trước rất hay cãi nhau với Đường Tuy Thảo sặc, cuối cùng ngay cả người yêu của Tinh Tinh cũng nói giúp Đường Tuy Thảo. Chuyện này cũng khiến sau này Hàn Hâm Tinh không kết hôn.

Cố Tri Nam tỉnh ngộ sớm thì không nói, nhưng Hàn Kinh Thần ngốc nghếch còn coi Cố Tri Nam là tình địch, lúc nào cũng đối nghịch với cậu bé.

Kiếp này bốn đứa trẻ ở chung một nhà, còn gặp Đường Tuy Thảo sớm hơn cả kiếp trước.

Kiều Lan Lan cảm thấy việc bản thân trọng sinh đã làm thay đổi một số việc nên không giống kiếp trước. Cô ta cản thấy mình phải có nghĩa vụ không để bi kịch xảy ra.

Kiều Lan Lan quyết định: “Tô Anh, tôi sẽ là mẹ nuôi của bốn đứa nhỏ.”

Tô Anh thấy Kiều Lan Lan chân thành như vậy thì nói: “Tôi không có ý kiến, nhưng cô hỏi bọn nhỏ đi.”

Hàn Kinh Thần: “…… Dì Lan Lan con không đồng ý, con không cần mẹ nuôi, dì đến nhà con chiếm tiện nghi.”

Hầu hạ một dì hai đã rất mệt rồi, thêm một mẹ nuôi nữa thì cậu sẽ mệt chết.

Hàn Hâm Tinh thì hoan hô nhảy nhót: “Được ạ, con sẽ có thêm một mẹ nuôi.”

Thấy Tinh Tinh đồng ý, Xán Xán cũng đồng ý.

Cố Tri Nam nói lại: “Vậy chị Lan Lan, chúng ta ngang hàng rồi……”

Kiều Lan Lan không quan tâm: “Tô Anh, lúc nào Hàn Cảnh Viễn về thì nói với anh ấy một tiếng, tôi sẽ nói với lão Đinh, nếu hai bọn họ đồng ý thì chúng ta sẽ kết nghĩa.”

“Được, lúc nào về dì sẽ hỏi một chút.”

Lúc này, Tô Anh thấy trên người Đường Tuy Thảo có màu sắc của sự ghen ghét, cô chỉ biết yên lặng thở dài.

Loading...