Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:54
Lượt xem: 396
Bây giờ dì Lan Lan có hẹn nên không thể về ăn cơm cùng cậu được. Hàn Kinh Thần hơi thất vọng.
Cố Xán Xán vẫy vẫy tay với đám bạn: “Em trai Hữu Hữu, chị Tuy Thảo, tạm biệt. Chiều em lại đến nhà hai người chơi.”
Nói xong, cô bé nhào vào lòng Tô Anh: “Mẹ ôm con. Sau này đi học, con sẽ không thể ở bên mẹ mỗi ngày được.”
Tô Anh bế cô bé lên, lúc quay đầu thì thấy trên mặt cô bé tên Tuy Thảo hiện lên vẻ ghen ghét, ánh sáng quanh người trở nên đỏ bừng.
Cô bé ghen tị vì Xán Xán được yêu chiều.
Ghen ghét có nhiều màu sắc, hôm qua Tô Anh còn ghen tị với Thẩm Mỹ Tĩnh vì cô ta có mẹ nhưng lại nói chuyện rất chua chát.
Nhưng sự ghen tị của cô là màu chanh hồng, ngoại trừ điều này thì không có ý khác.
Màu đỏ là có tính công kích, có lẽ chính cô gái nhỏ cũng không phát hiện.
……
Sự xuất hiện của Đường Tuy Thảo ở trong sân viện khiến Kiều Lan Lan căng thẳng
Cô ta lơ đãng đi theo Hàn Kinh Thần học cơm chiên trứng tôm hùm. Sau khi ăn xong, Kiều Lan Lan đề nghị dẫn bọn nhỏ vào nội thành mua đồ dùng chuẩn bị khai giảng. Thực ra cô ta không muốn Hàn Kinh Thần, Cố Tri Nam ở cùng con bé Đường Tuy Thảo cả một buổi trưa.
Chuyện này có dụ hoặc quá lớn, Hàn Kinh Thần không thể không quan tâm đến việc chơi với người bạn hàng xóm mới của mình.
Ở Cung Tiêu Xã, cả bốn đứa trẻ đều nhìn trúng chiếc cặp xách quân đội màu xanh lục. Cái nhỏ thì năm tệ, cái lớn là tám tệ.
Chỉ riêng tiền cặp sách đã mất hơn 20 tệ nhưng Tô Anh cảm thấy số tiền này không thể tiết kiệm nên muốn mua.
Kiều Lan Lan đau lòng: “Cô cũng có thể mua vải để làm nó, nó sẽ rẻ hơn một nửa.”
Tô Anh không biết may vá, hơn nữa đồ của Cung Tiêu Xã bán chất lượng rất tốt, vài năm cũng không thành vấn đề. Nếu tính bình quân thì một ngày không tốn một xu.
Cô vẫn quyết định mua, sau đó mua thêm cho mỗi đứa một bộ bút và vở.
Lúc mua đồ xong thấy vẫn còn sớm, Tô Anh không chắc cô bé Tuy Thảo kia còn ở trong viện hay đã đi nên đề nghị mọi người vào hiệu sách đi dạo.
Cô nói với bọn trẻ: “Mỗi đứa có thể mua ba quyển sách.”
Bốn người càng hưng phấn, ước gì có thể dành toàn bộ thời gian trong hiệu sách.
Kiều Lan Lan trong lòng nghĩ, tối về muộn thì không bằng ăn cơm bên ngoài. Cô ta không tin con nhỏ Đường Tuy Thảo kia có thể ngủ lại.
Bọn nhỏ ở hiệu sách ngoan ngoãn đọc và chọn sách, Tô Anh và Kiều Lan Lan tìm một chỗ vắng người rồi ngồi nghỉ ngơi.
Tô Anh lúc này mới có thời gian hỏi cô: “Cô bé tên Đường Tuy Thảo tại sao hôm nay lại ở nhà của Thẩm Mỹ Tĩnh?”
“Thẩm Mỹ Tĩnh là chủ nhiệm lớp Đường Tuy Thảo, hôm nay bố con bé bận việc làm thủ tục ly hôn nên Thẩm Mỹ Tĩnh dẫn con bé về đây.”
Kiều Lan Lan nói: “Cô còn nhớ hôm đi chợ gặp cô bé bán trứng gà không? Cô bé đó đứng lâu dưới nắng nên ngất đi, sau đó hội Phụ nữ đến thăm, hóa ra bố con bé chuẩn bị thăng chức lên làm chủ nhiệm cấp ba. Nhưng vì chuyện này mà lãnh đạo cảm thấy anh ta không đủ điều kiện khi để mẹ kế tùy ý ngược đãi con gái mình.”
“Thầy Đường cũng rất quyết đoán, gửi báo cáo với đơn vị là sẽ ly hôn vợ thứ hai.”
“Việc ly hôn đã diễn ra được mấy ngày rồi. Người phụ nữ kia luôn miệng kêu oan, nói cô ta chỉ bắt con bé bắt đắt hơn một chút, có thể bán bảy, tám xu một quả cũng được. Cô bé ngất xỉu là do phơi dưới nắng quá lâu. Mặc dù vậy nhưng không ai tin lời cô ta.”
Kiếp trước Kiều Lan Lan thấy Đường Tuy Thảo có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc.
Trên đường con bé đi đã có ít nhất ba người đàn ông cam tâm tình nguyện vì con bé mà ngồi tù, phá sản, hoặc nghèo túng. Người điên cuồng nhất chính là Hàn Kinh Thần.
Cố Tri Nam là một nhà khoa học kỹ thuật tương lai, vô cùng thông minh và lý trí, ngay từ đầu còn giúp Đường Tuy Thảo, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ thì khôn tìm cô bé nữa. Hàn Kinh Thần vì chuyện này mà tìm Cố Tri Nam đánh cho một trận.
Đúng là oan nghiệt.
Nhưng đó là kiếp trước, còn bây giờ Kiều Lan Lan không dám nói trước.
……
Tô Anh nói: “Thực ra hôm đó tôi nhìn là biết cô gái nhỏ kia cố ý. Cô nhờ trong chợ có nhiều cây và nhà kho như vậy, cô bé không vào mà cố tình đứng dưới nắng. Người bình thường sẽ không ngu đến mức cứ đứng phơi nắng mãi, đúng không?”
Kiều Lan Lan tán đồng, đúng là không có chuyện này.
Bây giờ Tô Anh càng kiên định muốn đưa Hàn Kinh Thần đến trường cấp ba.
Cô gái nhỏ Hàn Hâm Tinh chạy tới tìm Tô Anh, kể công: “Mẹ, hôm nay làm được việc lớn, có thể mua thêm một quyển sách không?”
Tô Anh tò mò: “Con làm cái gì?”
Tinh Tinh đắc ý nói: “Con biết mẹ không thích chị gái bán trứng gà nên hôm nay, lúc Hữu Hữu đến nhà mình chơi, con đã kéo chú nhỏ ở trong nhà chơi với con, nhưng anh trai với Xán Xán quá ngốc nên bị dụ dỗ.”
Tô Anh cười nói: “Con quả là đứa trẻ thông mình, nhưng cũng chỉ có thể mua tam cuốn, nếu không anh trai ngốc của con sẽ ghen tị. Xán Xán cũng sẽ cảm thấy mẹ không công bằng. Sau này hai chị em con sẽ không hòa thuận, chẳng lẽ con muốn vậy sao?”
Hàn Hâm Tinh suy nghĩ, cô bé nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường.
“Vậy mẹ cứ mua thêm một quyển, nói là khen thưởng Xán Xán, sau đó con và Xán Xán là có thể cùng nhau đọc bảy quyển.”
Tô Anh vẫn kiên quyết từ chối: “Không được, nhưng mẹ có thể khen thưởng cho con năm xu. Con có thể mua một chai nước ngọt uống cùng Xán Xán.”
“Cũng được ạ.”
Sau khi mua sách, Tô Anh và Kiều Lan Lan dẫn bọn trẻ đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm. Tinh Tinh mua một chai nước ngọt rồi chia làm hai bát cho Xán Xán. Mỗi người một nửa uống sạch, uống xong còn l.i.ế.m môi: “Ngon thật.”
Hàn Kinh Thần đòi hỏi: “Dì hai, con cũng muốn uống nước ngọt.”
Tô Anh: “Không phải con có tiền tiêu vặt sao, tự lấy mà mua.”
“Nhưng Tinh Tinh nói dì cho nó tiền mua nước ngọt để khen thưởng.”
Tô Anh gật đầu: “Đúng vậy, nếu ngày mai con có thể thi đỗ, dì sẽ thưởng cho con một tệ, thế nào?”
“Hứ, con không cần.”
“Năm tệ.”
Năm khối đấy, đây không phải là số tiền nhỏ.
Hàn Kinh Thần do dự một chút: “Vậy con sẽ cố gắng.”
Kiều Lan Lan thêm dầu vào lửa: “Ngày mai con nhất định phải làm bài thật tốt, nếu không con mãi mãi sẽ kém chú nhỏ. Đây chẳng khác nào thất bại cả đời.”
Những lời này chọc đến Hàn Kinh Thần, ngày mai cậu nhất định phải cố gắng.
……
Về đến nhà, Đường Tuy Thảo đã được bố đón về.
Bọn họ đều ăn cơm bên ngoài nên khi Hàn Cảnh Viễn trở về, Tô Anh hỏi anh muốn ăn gì.
“Để anh tự làm. Hôm nay em đến trường tìm hiệu trưởng Tạ có thuận lợi không?”
Tô Anh nói rất ổn: “Ngày mai Tri Nam và Hàn Kinh Thần tham gia kỳ thi nhập học.”
Hàn Cảnh Viễn gắp một đũa mì lên ăn rồi nói: “Anh cũng cảm thấy dì Tạ sẽ không làm khó bọn nhỏ. Dì ấy là người công tư phân mình.”
Tô Anh không nói gì, chờ ngày mai xem thế nào đã.
Lúc trước cô và Kiều Lan Lan còn đoán quá, mẹ của Thẩm Mỹ Tĩnh ở đây, Từ Phân Nguyệt làm gì còn lý do ngốc để ở lại nhà cô ta chứ?
Hóa ra là, mẹ cô ta sống trong ký túc xá của trường, Từ Phân Nguyệt đi theo Thẩm Mỹ Tĩnh dọn đến khu tây nên vô cùng đắc ý.
Cô thắc mắc: “Sao Thẩm Mỹ Tĩnh lại thân với dì hơn mẹ ruột?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-37.html.]
Hàn Cảnh Viễn nói: “Do dì Tạ can thiệp vào chuyện hôn sự của Thẩm Mỹ Tĩnh, cô ta cảm thấy, nếu dì Tạ không đưa ra thỏa thuận năm năm thì cô ta sẽ không phải chia tay với người tình cũ. Vì vạy cô ta chưa bao giờ tha thứ cho ấy.”
Tô Anh không nghĩ như vậy, thời gian là thước đo, Thẩm Mỹ Tĩnh thực sự yêu người đàn ông đó hơn bất cứ điều gì khác, cô ta nên thử xem.
Cô ta chọn chia tay mà không phải cố gắng thì đáng bị nhận hậu quả này.
Nếu cô ta thích sự chiều chuộng của gia đình như trong lòng lại oán hận vì gia đình mà phải chia tay với mối tình đầu thì rất mâu thuẫn.
Nhưng dù sao cô cũng không quản được chuyện nhà người ta, nhưng cô hơi ngưỡng mộ bạn trai cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh.
“Em khá ngưỡng mộ người đàn ông tên Trần Võ Sinh.”
Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, trong lòng có chút chua xót. Thực ra anh cũng rất bội phục người yêu cũ của Thẩm Mỹ Tĩnh. Anh ta có thể ở lại Tây Bắc kiên trì khai hoang trong năm năm.
“Em gặp Trần Võ Sinh rồi?”
“Từng gặp. Hôm đi chợ em có vô tình đụng tới, nói chuyện được vài câu.”
“Bọn họ nói cái gì?”
“Trần Võ Sinh và Thẩm Mỹ Tĩnh nói, anh ta đã hoàn thành ước định năm năm, dùng thời gian chứng minh anh ta là người đáng tin. Thẩm Mỹ Tĩnh cũng dùng thời gian chứng minh cô ta chỉ thích giàu sang chứ không thích khổ cực. Anh ta được Thẩm Mỹ Tĩnh xem trọng, chẳng qua là do anh ta sẽ xuống nông thôn, một ngày nào đó sẽ trở về, cưới vợ, sinh con. Vợ tương lai của anh ta sẽ được chiều chuộng và trở thành người hạnh phúc nhất.”
“Thẩm Mỹ Tĩnh khóc rất nhiều.”
Khi Trần Võ Sinh nói nhưng lời đó, màu sắc quanh người anh ta là xanh đen, đó là màu của buồn bực và áp lực. Trên người Hàn Cảnh Viễn cũng từng xuất hiện màu này nhưng không mạnh như vậy.
Không biết vì sao nghe Trần Võ Sinh nói như vậy, trong lòng Tô Anh lại cảm thấy hạnh phúc.
Tô Anh nói: “Khi đó em đã nghĩ, vợ cũ của anh quay lại, sợ nhìn thấy anh sống quá tốt, cô ta chắc chắn chịu không nổi, nhất định sẽ hối hận.”
Hàn Cảnh Viễn:……
“Em nghĩ gì vậy? Cô ta là cô ta, anh là anh, chúng ta không giống em và Cố Thành Phong. Tô Anh, sau này em đừng dễ dàng nhận lời như vậy, được không?”
Màu sắc trên người Hàn Cảnh Viễn lúc này biến thành màu xám xanh, là màu của sự buồn bực không có chỗ phát t.iết.
Tô Anh vội vàng bảo đảm: “Được, sau này em sẽ không nhắc đến vợ cũ của anh nữa.”
Nhưng cô còn chưa nói điểm quan trọng.
Cố Thành Phong nhờ Cố Tri Nam nhắn, nhà họ Đoạn vô cùng yêu thương Đoạn Sở Hạ, đã giúp cô ta chuyển công tác đến quân y viện ở đảo Nam.
Đoạn Sở Hạ vốn là hộ sĩ, cô ta chuyển từ Bắc Kinh về đảo Nam khó khăn là muốn không có quan hệ gì với gia đình.
Tô Anh vốn định nhắc nhở anh một chút, nhưng cuối cùng lại không nói.
……
Sáng sớm hôm sau, Tô Anh dẫn Tinh Tinh và Xán Xán đưa hai cậu bé đến trường.
Kỳ thi nhập học chỉ kiểm tra hai môn ngữ văn và môn toán.
Bài thi đạt tối đa 100 điểm, làm trong một tiếng rưỡi. Môn ngữ văn làm từ 8 giờ đến 9 rưỡi, môn toán làm từ 10 giờ 50 phút đến 12 giờ 20 phút.
Giám thị đều là giáo viên trong trường, bố của Đường Tuy Thảo hôm nay cũng làm giám thị.
Đường Tuy Thảo rúc vào người bố rồi chào Tô Anh và Kiều Lan Lan.
“Con chào dì Tô, em chào cô Kiều, anh Kinh Thần, anh Tri Nam, chị chào hai em gái.”
Tô Anh nghĩ thầm tại sao cô không thể tránh khỏi cô gái nhỏ này?
Cô cười ngọt ngào với cô bé: “Chào con.”
Đường Tuy Thảo vui vẻ giới thiệu với Cố Xán Xán: “Xán Xán, đây là bố của chị, là chủ nhiệm giáo dục của trường này đấy.”
Em gái Xán Xán ngây thơ không nghe ra Đường Tuy Thảo đang khoe: “Chị Tuy Thảo, bố của chị thật giỏi.”
Tô Anh nhìn thấy màu tím khoe khang trên người Đường Tuy Thảo. Cô bé đang khoe với Xán Xán mình có bố.
Tô Anh híp mắt cười: “Con có bố là giáo viên thật tốt. Nghề này rất được tôn trọng nhưng chúng ta cũng không cần ghen tị. Xán Xán nhà chúng ta có hai bố mà, một bố là quân nhân bảo vệ quốc gia, một bố là làm nghiên cứu khoa học ở căn cứ, cũng không kém nha.”
Cô đang bênh vực người của mình.
Đối phương còn là trẻ con nên lúc đầu Tô Anh còn áy náy, nhưng khi thấy màu trên người cô gái nhỏ và bố cô bé bắt đầu chuyển thành màu đỏ ghen ghét thì chút áy náy cũng tan thành mây khói.
Cô nhìn cũng sắp đến giờ thì bảo Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần vào phòng học chuẩn bị làm bài thi.
……
Tạ Hoài Hương là hiệu trưởng tân nhiệm, quan tâm đến hoàn cảnh gia đình của các giáo viên: “Thầy Đường giải quyết xong việc nhà thì khi nào khai giảng lại đến trường học.”
Đường Tùng lập tức nói, việc nhà đã xử lý xong.
“Hôm nay là kỳ thi tuyển sinh, là sự kiện quan trọng của trường chúng ta. Việc nhà tôi đâu tính là gì, hơn nữa mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. Chỉ là tôi không yên tâm còn bé Tiểu Thảo ở nhà một mình bị vợ cũ tới làm phiền nên muốn đăng ký ở ký túc xá. Nếu tôi dẫn con vào trường học có tiện không hiệu trưởng?”
Kiều Lan Lan theo bản năng muốn tìm cái lý do để hiệu trưởng từ chối.
Cô ta cười nói: “Thầy Đường vì con gái mà có thể quyết đoán ly hôn, tôi rất ngưỡng mộ tình cảm này. Nhưng ký túc xá của trường học chật chội, đến phòng của hiệu trưởng cũng chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Nhà của thầy Đường gần trường, thầy mua cho con bé cái xe đạp đi lại tiện hơn. Tôi nghĩ ký túc xá nên nhường cho các giáo viên khác cần hơn, thầy Đường cảm thấy thế nào?”
Đường Tùng lập tức gật đầu: “Cô giáo Kiều nói đúng, là tôi suy nghĩ chưa kỹ, ký túc xá nên nhường cho giáo viên cần hơn.”
Tiếng chuông báo thi vang lên, hiệu trưởng đi làm giám thị, Tô Anh dẫn Tinh Tinh và Xán Xán về làm bữa trưa trước..
Lúc thi xong, hai cậu bé vừa về vừa so sánh đáp án. Tô Anh bảo chúng ăn cơm trước nhưng Hàn Kinh Thần nói, trong lúc trong đầu còn nhớ thì so sánh đáp án đã.
Cố Tri Nam gần như làm đúng hết, cậu bé có thể đạt điểm tối đa.
Hàn Kinh Thần so sánh đáp án với Cố Tri Nam, môn toán được khoảng 75 điểm, còn ngữ văn thì hơi thấp. Nếu chấm đắt thì cậu có thể được 65 điểm, vừa đủ điểm tiêu chuẩn.
Chỉ cần đạt 60 trên 100 điểm là có thể trúng tuyển.
……
Công tác chấm thi sẽ cho kết quả trước ngày khai giảng mùng 1 tháng 9 ba ngày.
Điểm ngữ văn của Cố Tri Nam là 98, chỉ thiếu 3 điểm trong khi môn toán được 100 điểm.
Môn toán của Hàn Cảnh Thần được 78 nhưng ngữ văn chỉ được 59. Vì còn thiếu 1 điểm môn văn mà cậu không thể học cấp ba mà phải học lại trung đọc cơ sở.
Kiều Lan Lan nói cho Tô Anh thành tích của hai đứa. Bọn họ chấm bài thi ngữ văn rất linh hoạt. Hàn Kinh Thần có thể được nhập học hay không chỉ dựa vào một điểm bài thi.
Kiều Lan Lan nói: “Thầy Đường đã sửa bài thi ngữ văn của Kinh Thần, chúng ta đi tìm hiệu trưởng yêu cầu chấm lại một lần nữa.”
Tô Anh muốn đi một mình vì cô là người nhà, yêu cầu chấm lại cũng hợp lý, trong khi Kiều Lan Lan và Đường Tùng sau khi khai giảng sẽ trở thành đồng nghiệp. Bây giờ mà gây gổ thì sau này không hay lắm nên khuyên Kiều Lan Lan không nên đi.
Nếu chấm lại một lần mà bài thi vẫn không đạt tiêu chuẩn, Tô Anh cũng không có gì để nói.
Nhưng nếu thầy Đường muốn mượn gió bẻ măng thì Tô Anh nhất định phải đòi lại lý lẽ.
Hàn Kinh Thần cũng không nghĩ nhiều, dù sao học hay nghỉ, học muộn hay học sớm đối với cậu cũng không khác nhau.
Hàn Kinh Thần quyết định từ bỏ.
“Hơn nữa bài thi của con là thầy Đường chữa, Tuy Thảo vừa thoát khỏi tay của mẹ kế, cũng không dễ dàng. Nếu tâm trạng bố bạn ấy không tốt, mắng bạn ấy thì làm sao?”
Lần này Tô Anh thật sự tức giận, chỉ Tinh Tinh và Xán Xán đang chơi bên ngoài nói: “Chúng mới là em gái của con. Nếu bây giờ con có tâm trạng quan tâm người khác, vậy dì hỏi con, nếu em con và Đường Tuy Thảo cùng rơi xuống nước, con cứu ai?”
Hàn Kinh Thần không phục: “Em gái con biết bơi, con đương nhiên sẽ cứu người không biết bơi.”
Tô Anh muốn đánh cậu nhóc!