Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 35

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:50
Lượt xem: 434

Hàn Cảnh Viễn liếc nhìn niêm phong của bức thư, mới phát hiện ra nó đã bị xé ra và dán lại.

Quả nhiên, bọn họ đều đã xem qua.

Anh nhìn Tô Anh, Tô Anh nghiêm trang nói: “Anh nhìn em làm gì, đọc thư đi.”

Bốn đứa trẻ đi theo phụ họa: “Đọc đi, đọc thư đi.”

Hàn Cảnh Viễn muốn cười, lại nhịn xuống, trong lòng thở dài, bốn đứa trẻ này, bị Tô Anh đưa theo thì sẽ bị lọt hố người ta mất.

Anh đem thư ném vào lò sưởi, ngọn lửa lập tức thiêu rụi bức thư đi.

Tô Anh: “Anh thiêu làm gì?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Trong thư sẽ không có cái gì hay, đừng xem.”

Tô Anh nghĩ thầm rằng may mắn cô đã xem qua trước, bằng không cô sẽ tò mò đến chết.

Đốt đi cũng được, cứ giả vờ như không thấy, để khi đến sinh nhật lần thứ năm mươi của bà Nguyễn Mai, cô sẽ giả vờ như không biết, thậm chí không cần gọi điện thoại, cũng không cần cần chuẩn bị quà.

Tô Anh cực kỳ vừa lòng: “Tinh Tinh Xán Xán, hai người các con còn không mau đi kêu dì Lan Lan tới ăn cơm, Hàn Kinh Thần, nước đã sôi rồi, con đã chuẩn bị mì gói chưa?”

Tay chân Hàn Kinh Thần luống cuống: “Buổi tối có tận tám người ăn, dì không thể tới giúp con sao?”

Tô Anh nhàn nhã điều gia vị: “Không thể, trước tiên nấu nồi mới đi, dì đói bụng.”

Hàn Kinh Thần không nói nên lời: “Cũng không biết là dì nuôi chúng con, hay là chúng con nuôi dì.”

Tô Anh dạy cậu phải tôn sư trọng đạo: “Không có dì, con biết nhào bột sao? Con có thể làm sườn heo chua ngọt không? Dì đang dạy con kỹ năng sinh tồn. Dì là giáo viên của con. Tôn trọng giáo viên là điều cơ bản, được không?”

Hàn Kinh Thần không muốn nói nữa, nói thêm gì nữa, dì hai cũng chỉ sẽ lấy ra ‘dì là người giám hộ, không phải bảo mẫu của con’ để dạy dỗ cậu.

……

Hôm nay Lão Đinh vẫn ăn cơm chiều ở đây, ăn hai bát lớn, liên tục khen tài nấu ăn của Hàn Kinh Thần lợi hại.

Hàn Kinh Thần không để mình bị dụ dỗ: “Chỉ nói chuyện chứ không làm, vậy chú giúp con đem chén rửa sạch đi.”

Lão Đinh là người thành thật, chuẩn bị đi rửa chén.

Hàn Cảnh Viễn vỗ vào gáy của Hàn Kinh Thần: “Lễ phép ăn hết vào bụng rồi, ăn tối xong có ai bảo khách rửa bát chưa?”

Kiều Lan Lan và Tô Anh kết thân với nhau được một thời gian, thật sự không coi nhau là người ngoài.

Cô ta nói: “Chúng ta lại không phải là khách, về sau còn kết nhóm cọ cơm chơi đùa cùng nhau như vậy nhiều, lão Đinh rửa chén đi, em cùng Tô Anh mang bọn trẻ đi ra ngoài tản bộ, tiêu hóa đồ ăn.”

Hàn Cảnh Viễn:……

Lão Đinh:……

Hai người đàn ông trơ mắt nhìn hai người đàn bà đưa những đứa trẻ ra cửa, Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh hai mặt nhìn nhau.

Lão Đinh đơn giản thành thật nói: “Tôi đi rửa.”

Hàn Cảnh Viễn không nhượng bộ, trong lúc tranh chấp đã làm vỡ một trong những chiếc đĩa yêu thích của Tô Anh.

……

Lúc Tô Anh trở về, Hàn Cảnh Viễn chủ động thừa nhận sai lầm, nói lúc rửa chén không cẩn thận làm vỡ chiếc đĩa cô thích, qua mấy ngày nghỉ phép sẽ mua một cái về để đền bù cho cô.

Trong lòng Tô Anh có chút tiếc nuối, nhưng mà vỡ cũng đã vỡ rồi, cũng không phải chuyện gì to tát.

Cô nói: “Vậy mua hai cái đi, màu sắc và hoa văn cùng không giống với cái bị vỡ cũng được, chỉ cần lần này giống nhau là được.”

Hàn Cảnh Viễn khó hiểu: “Vì sao lại muốn mua hai cái?”

Tô Anh cười: “Là một đôi, một cái quá cô đơn.”

Hàn Cảnh Viễn không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.

Anh thấy Tô Anh còn chưa đi tắm rửa chải đầu, liền hỏi: “Mấy đứa trẻ đều tắm rửa sạch sẽ rồi, phòng tắm không có người, em không đi tắm rửa sao?”

Tô Anh vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của ban ngày, Thẩm Mỹ Tĩnh đi gặp cha ruột của Tô Chấn Hữu, người đàn ông họ Trần kia, xác thật không biết đứa trẻ là của anh ta, Thẩm Mỹ Tĩnh cũng chưa nói với ai.

Nhưng bây giờ Tô Anh đã biết, cô thật sự buồn bực muốn chết, lại không biết nên nói với ai?

Có thể cùng Hàn Cảnh Viễn nói sao?

Nhưng một khi nhúng tay vào việc của Tô gia, anh trong ngoài đều không phải là người.

Hơn nữa Tô Anh có dị năng mới có thể nhìn ra được hay không, trước mắt chỉ có nước ngoài mới có thể kiểm nghiệm DNA, nếu Thẩm Mỹ Tĩnh không thừa nhận, ai cũng đều không có biện pháp chứng minh kia cha của đứa trẻ kia là ai.

Cô thật sự thấy rất phiền, muốn phát t.iết buồn bực trong lòng.

Tô Anh kêu Hàn Cảnh Viễn đi ngủ trước, cầm lấy rìu đi hậu viện đốn củi: “Em đi chặt củi xong sẽ đi tắm rửa, anh cứ ngủ trước đi.”

Hàn Cảnh Viễn có chút ngây người, buổi tối mà đốn củi cái gì, anh nói: “Vẫn là để anh đi đi.”

Tô Anh lắc đầu, “Dù sao cũng không ngủ được, hoạt động một chút ra mồ hôi, nói không chừng là có thể ngủ rồi.”

Hàn Cảnh Viễn chỉ có thể bó tay.

Rất nhanh ở hậu viện truyền đến thanh âm chẻ củi, Hàn Kinh Thần bị giật mình không ngủ được, hỏi Cố Tri Nam nằm ở giường đệm đối diện, “Là chị cậu hay là chú hai của tôi đang đốn củi?”

Cố Tri Nam đứng dậy nhìn một lượt, về phòng nói: “Là chị của tôi, có thể là đang có chuyện gì buồn bực.”

Hàn Kinh Thần trợn mắt, trong nội tâm lộ ra khinh thường: “Cậu nhìn xem những nhà khác trong viện này, có phụ huynh nào so với chị cậu còn thoải mái hơn đâu, dì ấy còn buồn bực, người khác đều đừng sống.”

Cố Tri Nam ngẫm nghĩ, nhưng không thể hiểu được: “Khả năng là có chút phiền não mà bọn trẻ chúng ta không hiểu.”

Hàn Kinh Thần đột nhiên giật mình một cái, lần trước cậu liền hoài nghi hai người lớn kia có phải là thỏa thuận hôn nhân hay không, nhanh như vậy liền cãi nhau?

Cậu hỏi Cố Tri Nam: “Cậu có cảm thấy chị cậu cùng chú hai tôi có tình cảm sao?”

Cố Tri Nam nghĩ, chồng về nộp tiền lương, về nhà làm việc nhà, chị mình đối với người chồng này cũng không có oán trách cái gì, coi như là có tình cảm đi.

“Rất tình cảm.”

Hàn Kinh Thần luôn cảm thấy kỳ quái, “Tôi luôn cảm thấy hai người bọn họ giống như bạn cùng phòng.”

……

Ngày hôm sau, lão Đinh cố ý tìm đến Hàn Cảnh Viễn, hỏi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

“Vợ chồng son hai người cãi nhau đi, vợ muốn được dỗ, cậu bổ củi cũng vô dụng, còn không bằng để dành sức lực dỗ dành vợ cậu.”

Hàn Cảnh Viễn chán nản: “Không phải tôi, là vợ tôi.”

Lão Đinh sửng sốt một chút, không nghĩ tới là Tô Anh bổ củi.

Anh ta làm bộ như người từng trải lời nói thấm thía: “Mặc kệ thế nào, khẳng định là cậu sai, vợ muốn được dỗ, ngày hôm qua hái được một đóa hoa hồng cho Lan Lan, cô ta vui muốn chết, cậu xem hoa hồng phía sau nhà hàng, buổi tối mang một đóa trở về, vợ cậu ổn định tâm tình thì tốt rồi.”

Hàn Cảnh Nguyên tưởng tượng cảnh mình cầm trong tay một bông hoa hồng đi qua doanh trại và sân đình, không khỏi rùng mình.

Anh không làm được loại chuyện mà người khác gọi là lãng mạn.

“Không được, tuyệt đối không được.”

Vẻ mặt lão Đinh bất đắc dĩ: “Vậy cậu xứng đáng bị vợ bỏ rơi.”

Buổi tối Hàn Cảnh Viễn đang chuẩn bị về nhà, nhớ tới ánh mắt thương hại của lão Đinh cho anh, do dự một lát sau rồi đi nhà hàng, Bàng Tại Minh chuẩn bị tan làm.

Hàn Cảnh Viễn hỏi mượn ông ấy một cái xẻng.

Bàng Tại Minh cầm xẻng đưa cho anh, kỳ quái nói: “Buổi tối lại đào sân sau của nhà hàng, cậu muốn làm gì?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Hoa hồng ở hậu viện quá tươi tốt, trong nhà có hai cô nương nhỏ thích hoa, tôi đào một cây đem về trồng.”

“Đào, đào nhanh nào, quá nhiều ong bướm, tôi chỉ muốn c.h.é.m rớt.”

Bàng Tại Minh cũng giúp anh đào.

Hàn Cảnh Viễn dùng túi da rắn đem bọc gốc hoa hồng cùng với bùn đất lại, đem về nhà đình viện, dọc trên đường đi có vài người hỏi anh, Hàn Cảnh Viễn liền nói là đào ở trong viện, cũng không có khiến cho nhóm các thím tám chuyện.

Sau khi về đến nhà, anh đi vào phòng bếp tìm xẻng, đem hoa hồng dựa vào góc tường bên phòng bếp.

Tô Anh đều đã nằm xuống, ngửi thấy được có mùi hoa, đứng dậy xỏ giày chạy ra ngoài, chạy ra vừa thấy, Hàn Cảnh Viễn đang trồng hoa, cây hoa hồng anh đào này không ít nụ hoa, cánh hoa rơi xuống đầy trên nền đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-35.html.]

Tô Anh kinh hỉ nói: “Đóa hoa hồng này thật là đẹp mắt.”

Hàn Cảnh Viễn cười, lão Đinh nói đúng, nữ nhân đều thích hoa đẹp.

Anh nhìn hoa rơi đầy trên đất, tiếc nuối nói: “Qua mùa gieo trồng rồi, không biết có thể sống được hay không.”

“Nhất định có thể.” Sau này cô sẽ dùng dị năng của mình để nuôi rễ hoa hồng thật tốt.

Sau khi trồng hoa xong, cô thúc giục Hàn Cảnh Viễn đi tắm rửa, cô ở đây bí mật tăng thêm điểm dị năng cho cây hoa hồng.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Cảnh Viễn đều sợ ngây người, nụ hồng tối hôm qua chẳng những không điêu tàn, mà còn nở hoa vô cùng diễm lệ.

Tô Anh đứng ở bên canh cây hoa hồng, người so với hoa còn đẹp hơn nhiều, đắc ý nói: “Em nói sống liền có thể sống đi.”

Hoa nở rộ bất thường tất có yêu, suy nghĩ như vậy trong đầu Hàn Cảnh Viễn chợt lóe mà qua.

……

Hàn Cảnh Viễn trở về doanh trại, suy nghĩ một buổi sáng, giữa trưa thừa lúc đang ăn cơm, đi doanh trại hai tìm Tô Tòng Nham.

Buổi tối ngày hôm đó bị Tô Anh bóp cổ đến sặc, Tô Tòng Nham liền không còn mặt mũi đi tìm Hàn Cảnh Viễn.

Nhìn thấy Hàn Cảnh Viễn chủ động tới tìm mình, anh ta có chút ngoài ý muốn, “Ca, anh tìm em có chuyện gì?”

Hàn Cảnh Viễn quan sát thấy xung quanh không có ai, đi hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh hỏi em, lúc trước em làm sao có thể khẳng định đứa bé trong bụng của Thẩm Mỹ Tĩnh, chính là của Tô đại ca?”

Tô Tòng Nham hiểu rằng, anh ta là không thể làm vị hôn thê chưa kết hôn có thai trước.

Lúc trước anh ta đã hoài nghi điều gì đó, nhưng mà Tô Tòng Nham vẫn một mực kiên trì cho rằng đó chính là đứa con của anh trai mình, hơn nữa đương sự Thẩm Mỹ Tĩnh từ đầu đến cuối không có biểu lộ bất cứ điều gì, mọi người đều cam chịu.

Tô Tòng Nham có chút không vui, “Ca, anh có ý gì?”

Hàn Cảnh Viễn nghiêm túc nói: “Tài xế của bộ phận hậu cần báo cáo với anh rằng ngày hôm qua anh ấy đưa người nhà đi chợ, Thẩm Mỹ Tĩnh khóc trước mặt người yêu cũ của cô ta, còn lôi lôi kéo kéo.”

Cả người Tô Tòng Nham cứng đờ, nhanh chóng sau đó lại nói chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra: “Mỹ Tĩnh đã nói với em rồi, cô ấy đã cắt đứt quan hệ với cả gia đình người yêu cũ rồi, năm ngoái chuyển đến đảo Nam xuống nông thôn.”

Lúc trước cả nước đều kêu gọi thanh niên lên núi xuống làng về nông thôn, nhà họ Thẩm dùng thủ đoạn, giao cho Trần Võ Sinh cùng Thẩm Mỹ Tĩnh phân phó tới Đại Tây Bắc đi khai hoang.

Nơi đó trời giá rét, môi trường quá khắc nghiệt, nhà họ Thẩm nói, chỉ cần Thẩm Mỹ Tĩnh ở Đại Tây Bắc, cùng người chồng trước kiên trì 5 năm không ly hôn, sẽ đồng ý với hôn sự của bọn họ, Thẩm Mỹ Tĩnh thử cũng chưa thử, lựa chọn từ bỏ, nghe theo trong nhà sắp xếp đính hôn với Tô Tấn.

Vậy mà người yêu cũ của cô ta Trần Võ Sinh không từ bỏ.

Anh ta cắn răng ở Đại Tây Bắc kiên trì 5 năm, 5 năm sau gia đình anh ta tìm được mối, cho anh ta chuyển đến đảo Nam, tới giờ cũng đã được một năm.

Một năm rồi hai người bọn họ không có gặp mặt nhau, ngày hôm qua đó chính là lần đầu tiên Thẩm Mỹ Tĩnh đi tìm Trần Võ Sinh, trở về được một lúc sau Thẩm Mỹ Tĩnh liền nói với Tô Tòng Nham.

……

Tô Tòng Nham ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chia tay cũng có thể làm bạn bè, chị dâu Tô Anh và chồng trước của chị ấy cũng là như vậy, anh nghe nói quần áo mới mà Cố Thành Phong mua cho Kinh Thần và Tinh Tinh, vô cùng hào phóng, Mỹ Tĩnh gặp lại người cũ kia, cũng không phải giống như chuyện gì đáng xấu hổ mà không dám nhận người.”

Hàn Cảnh Viễn tức giận muốn tát cho anh ta một cái.

Anh nhẫn nhịn nói: “Vậy em nói cho anh, em dựa vào cái gì kết luận Hữu Hữu là con của Tô đại ca, em đừng lừa gạt anh, em nói cho anh một chứng cứ thuyết phục đi.”

Tô Tòng Nham cũng tức giận, không dứt nghi ngờ, có gì phải nghi ngờ.

Anh ta nói: “Khi đó Mỹ Tĩnh cùng anh trai em đính hôn, đứa con không phải của anh ấy thì còn có thể là của ai?”

“Chính miệng Thẩm Mỹ Tĩnh khẳng định sao?” Hàn Cảnh Viễn hỏi.

Tô Tòng Nham bênh vực thê tử, nói: “Cô ấy là người có văn hoá, da mặt mỏng như thế nói không biết xấu hổ, chẳng qua loại chuyện này không phải chắc như ván đã đóng thuyền sao, có gì phải nghi ngờ.”

“Anh đối xử với nữ nhân quá hà khắc, đối xử với vợ trước của anh cũng như vậy, đối xử với Mỹ Tĩnh cũng như vậy, còn đối xử với Tô Anh thì sao, anh như thế nào lại dung túng cô ta cùng chồng trước dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, lại tới hoài nghi thê tử của em và đứa bé?”

“Phanh.” Hàn Cảnh Viễn một chân đá văng Tô Tòng Nham ra ngoài.

Thanh niên đang sững sờ này, anh ta thế nhưng chỉ bằng phỏng đoán chủ quan, liền kết luận đứa bé là của Tô Tấn đại ca.

Nực cười.

Tô Tòng Nham phẫn nộ rồi, bò dậy liền muốn đánh trả.

Khuôn mặt của Hàn Cảnh Viễn trầm lại, lui ra ngoài mấy tên binh lính tới khuyên chiến: “Phó doanh trưởng của các ngươi đây là muốn cùng tôi so tài một chút.”

Nhưng ai nấy đều có thể nhận thấy rằng, là Hàn Cảnh Viễn đơn phương tra tấn Tô Tòng Nham.

Chẳng mấy chốc nhị doanh trưởng đến khuyên can, kéo Hàn Cảnh Viễn ra.

Hàn Cảnh Viễn không nói một lời nào đi gặp chính ủy viết báo cáo và viết kiểm điểm.

Nhị doanh trưởng hỏi Tô Tòng Nham chuyện gì đã xảy ra?

“Hàn Cảnh Viễn là người ổn định, cậu làm gì cậu ấy, như thế nào liền đánh nhau rồi?”

Tô Tòng Nham không thể hiểu được: “Tôi nào biết, có khả năng cuộc sống vợ chồng không được hòa thuận, tới tìm tôi đen đủi đi.”

……

Bên này Tô Anh ăn cơm trưa, nằm trên chiếc ghế tre dưới mái hiên, ăn dưa hấu ướp lạnh qua nước suối.

Hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ và nhúng hạt dưa hấu từ quả dưa hấu, và chỉ sau khi nhúng hết hạt dưa hấu, chúng mới bắt đầu ăn.

Xán Xán ăn từ hai bên rìa, Tinh Tinh từ giữa ăn những phần ngọt nhất.

Còn hai thiếu niên giặt quần áo xong, đang giặt ga trải giường, giặt xong có thể ăn dưa hấu.

Kiều Lan Lan gửi một vài chùm nho đã rửa sạch tới, nhìn thấy Tô Anh thản nhiên thoải mái, hai thiếu niên làm việc không phàn nàn, cô ta rất ghen tị và đặt chùm nho trước mặt cô ấy.

“Tổ tông, ăn dưa hấu ngán rồi, nếm thử quả nho đi.”

Tô Anh không khách khí, vỏ nho vẫn còn hơi xanh, nhưng lại vô cùng ngọt.

Cô lập tức ném dưa hấu, thay vào đó ăn quả nho.

Kiều Lan Lan nhìn gia đình hòa thuận như vậy, cảm thán nói: “Chưa từng gặp qua ai chăm con nhẹ nhàng như cô hết.”

Tô Anh tự nhận thức được, nếu cô có bốn đứa trẻ hai và ba tuổi, cuộc sống của cô sẽ không dễ dàng như bây giờ.

Cố Tri Nam đem chiếc chăn bông đã giặt vào một cái chậu nhỏ hơn, lôi kéo Hàn Kinh Thần đừng làm phiền cuộc trò chuyện của họ: “Đi thôi, chúng ta hãy ra sông giặt.”

Tô Anh nói: “Những người c.h.ế.t đuối cũng đều biết bơi, hai đứa chú ý an toàn.”

Cố Tri Nam đồng ý.

Lúc đi Hàn Kinh Thần còn không quên nói một câu: “Ngày mai con liền đi học bơi, bảo đảm sẽ không c.h.ế.t vì đuối nước.”

Kiều Lan Lan trong lòng khinh bỉ, hừ, thiếu niên tự đại, sau này trưởng thành chính là cẩu nam nhân tự đại.

Quả nho có chút chua, Kiều Lan Lan không thích ăn, liền lấy dưa hấu trong bồn lên ăn, còn nói với Tô Anh tin tức mới.

“Căn nhà trống cạnh nhà tôi sắp chuyển đến ở là hàng xóm mới.”

Tô Anh hỏi: “Lại có tân gia dọn tới sao?”

Kiều Lan Lan thần bí cười: “Không phải tân gia, cô đoán xem là ai?”

Tô Anh kêu cô ta đừng úp úp mở mở.

Kiều Lan Lan nói: “Là phó doanh trưởng Tô muốn dọn lại đây.”

Tô Anh kinh ngạc: “Vì sao?”

Kiều Lan Lan cắn miếng dưa hấu, ăn nó ở thị trấn vào mùa xuân này thật khác.

Cô ta nói: “Mẹ vợ của phó doanh trưởng Tô ở đây, lão thái thái rất trọng quy củ, nói địa vị của phó doanh trưởng Tô không đủ cao để trụ lại khu Đông, muốn anh ấy dọn đến khu Tây”

Tô Anh:……

“Lão thái thái không phải là muốn đắc tội với phó doanh trưởng sao?”

“Đừng để tâm đến bà ấy, tôi thật là không muốn làm hàng xóm với Thẩm Mỹ Tĩnh, đều không lấy con mắt xem người, mọi người đều là giáo viên, còn tôi là giáo viên cao trung mới.”

Nói đến trường học, Kiều Lan Lan lại vì Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam mà lo lắng.

Năm học sắp khai giảng, cô bé bán trứng tên là Đường Tuy Thảo, mười một tuổi, từ khi mới nhập học đã được lên lớp một.

Cố Tri Nam và Hàn Cảnh Thần thuộc trường chuyển đến, hai người bọn họ vào lớp một khi mới sáu tuổi, khai giảng năm thứ hai, vừa lúc cùng học cùng trường với Đường Tuy Thảo, mới vào trường cấp hai để học.

Đời này có thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư kia cũng có.

Loading...