Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 34
Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:49
Lượt xem: 416
Hàn Kinh Thần rõ ràng không đồng tình, chỉ là chuyện mua trứng gà mà dì hai nói những đạo lý lớn lao, cậu nghe không hiểu.
Cậu bé lặng lẽ bàn bạc với Cố Tri Nam, muốn mượn chút tiền tiêu vặt. Cố Tri Nam vô cùng khó xử, không có mượn sẽ bị nói là keo kiệt, sau này sẽ càng khó ở chung.
Nhưng cậu thấy lời chị dâu nói rất có lý nên mới do dự.
Hàn Kinh Thần bất mãn nói: “Không phải tôi sẽ không trả cho cậu.”
Tô Anh nghe được thì quát hai cậu bé: “Dì nói không hiểu phải không?”
Cố Tri Nam thấy Tô Anh nghiêm khắc thì giật mình, cậu vội vàng gật đầu: “Chị dâu, em biết rồi.”
Chỉ có Hàn Kinh Thần còn chưa hiểu.
……
Chỉ còn nửa giờ nữa là xe quay về, Tô Anh đột nhiên bắt gặp Thẩm Mỹ Tĩnh đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi vào một con ngõ nhỏ vắng người.
Vốn dĩ cô cũng không quan tâm chuyện của Thẩm Mỹ Tĩnh và người đàn ông kia. Nhưng màu sắc trên người anh ta nhìn qua giống màu của bố ruột Tô Chấn Hữu nên Tô Anh không thể không đến xem thử.
Mọi người đều cho rằng Hữu Hữu là còn của anh tria Tô Tòng Nham, Tô Tòng Nham giúp anh trai nuôi con nên không ai dám chỉ trỏ.
Nhưng hôm nay cô vô tình phát hiện bố ruột của Hữu Hữu là người khác, chuyện này khiến cô vô cùng tò mò.
Liệu người đàn ông kia biết đứa con mà bạn gái cũ là của mình không?
Chuyện này rất quan trọng.
……
Tô Anh vội vã chạy lại, bảo Kiều Lan Lan dẫn bốn đứa trẻ về nơi tập hợp trước nhưng khi quay lại thì vẫn thấy Kiều Lan Lan đứng ngơ ngác ở chỗ cô gái nhỏ bán trứng gà.
“Lan Lan.” Tô Anh gọi nhưng Kiều Lan Lan không quay lại.
Tô Anh chạy tới vỗ vai Kiều Lan Lan: “Lan Lan cô sao vậy?”
Kiều Lan Lan lấy lại tinh thần, ánh sáng quanh người cô ta đột nhiên chuyển sang vàng, tượng trưng cho sự kinh ngạc và không thể tin được.
Tô Anh nhìn theo ánh mắt của Kiều Lan Lan, phát hiện màu sắc ánh sáng quanh người cô ta thay đổi có liên quan đến cô gái nhỏ bán trứng gà.
Màu sắc trên người cô gái nhỏ quá loang lổ, tốt xấu trộn lẫn nửa.
Đây cũng là lý do Tô Anh cấm Hàn Kinh Thần ngốc nghếch tùy tiện phân phát sự đồng cảm.
Tiếp xúc quá nhiều với một cô gái không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Tô Anh lo lắng Hàn Kinh Thần sau này sẽ trở thành bàn đạp của cô bé ấy.
Dù sao cô gái kia vận khí tốt, cả đời đều có quý nhân phụ trợ, nhưng Tô Anh sẽ không dể những đứa nhỏ trong nhà biến thành khối đá kê chân cho con bé ấy.
Kiều Lan Lan cũng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì, nói: “Được, sắp đến giờ tập trung rồi, chúng ta quay về thôi.”
Tô Anh nói: “Tôi muốn mua mấy cái giỏ tre, cô đưa bốn đứa nhỏ đến điểm tập trung trước. Tôi đi một chút sẽ quay lại nhanh.”
“Được, cô đi nhanh về nhanh.”
……
Tô Anh đi rồi, Hàn Kinh Thần vẫn đang suy nghĩ về điều gì đó. Cậu không dám một mình chống đối Tô Anh nên xúi giục Cố Tri Nam đi mua trứng gà cùng cậu.
“Cố Tri Nam, chúng ta đi mua trứng của chị kia đi, chị ấy thật đáng thương.”
Cố Tri Nam cũng cảm thấy chị gái ấy rất đáng thương, nhưng vừa rồi cậu bị Tô Anh nghiêm khắc dạy dỗ nên vẫn sợ hãi: “Như vậy không hay đâu, sẽ bị chị dâu mắng.”
“Nếu chúng ta không bị mắng thì chị gái ấy về nhà sẽ bị đánh. Chúng ta là con trai, bị mắng có sao đâu.”
Rất nhanh, Cố Tri Nam bị thuyết phục.
Kiều Lan Lan đột nhiên tức giận, còn tức hơn Tô Anh khi nãy. Cô ta gõ vào đầu cậu bé một cái.
“Còn nhỏ mà đã muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Tiền tiêu vặt của các con không phải đều được người lớn cho sao? Có bản lĩnh thì tự mình làm ra tiền rồi làm trái lời dì hai đi.”
Cô ta tức giận véo tai Hàn Kinh Thần: “Đồ vô lương tâm. Dì hai yêu mấy đứa như vậy mà chỉ vì một người không quen biết, không liên quan mà chọc giận cô ấy. Mấy đứa còn biết nghĩ không?”
Hàn Kinh Thần choáng váng: “Dì Lan Lan, tại sao dì hung dữ như vậy? Không phải chỉ là mấy quả trứng gà thôi sao.”
Kiều Lan Lan không quan tâm, vừa lôi vừa kéo Hàn Kinh Thần đi.
Kiếp trước, cô gái nhỏ kia không hề khổ sở. Mẹ cô bé đã kết hôn với một người đàn ông giàu có.
Sau đó, cô bé ở cùng mẹ đẻ và cha dượng. Ông ta đối xử với cô bé này cũng không tồi. Nhưng con ruột của ông ta ghen tị vì cô bé này được yêu thương nên đã đánh nhau và bị đưa vào trại lao động cải tạo.
Kiếp trước, cô bé bán trứng gà này cũng có dây dưa với Cố Tri Nam và Hàn Kinh Thần.
Thằng bé ngốc nghếch Hàn Kinh Thần này thậm chí còn làm Cố Tri Nam bị thương, phải ngồi xe lăn mấy năm.
Kiếp này, vì Tô Anh gả cho Hàn Cảnh Viễn mà hai thằng nhóc này trở thành người một nhà.
Kiều Lan Lan cho rằng mối quan hệ tay ba ở kiếp trước chắc chắn sẽ không xảy ra vì Tô Anh và bọn nhỏ đều ở lại đảo, không ngờ bọn họ lại gặp nhau lúc còn là thiếu niên.
Chúng gặp nhau sớm hơn kiếp trước mấy năm.
Kiều Lan Lan hai tay kéo hai đứa đến điểm tập trung, cùng bốn đứa nhỏ chờ Tô Anh quay lại.
……
Khi Tô Anh quay lại nơi tập hợp, ngoại trừ Thẩm Mỹ Tĩnh thì tất cả mọi người đều ở đây.
Tài xế đếm thì phát hiện thiếu một người. Ông ta nhíu mày, lần nào cũng vậy, luôn có một hai người mải mua đồ mà không để ý thời gian khiến tất cả mọi người phải chờ.
Tài xế cố gắng thuyết phục mọi người kiên nhẫn: “Mọi người cứ ngồi xuống, tôi đi tìm một chút.”
Kiều Lan Lan tức giận: “Nếu đã về muộn thì để cô ta đi bộ về. Không phải chỉ đi bộ hai cây số là có thể bắt xe buýt rồi sao.”
Mặc dù mọi người đều bất mãn nhưng vẫn kiên nhẫn tiếp tục chờ.
Hơn nửa giờ sau, tài xế dẫn Thẩm Mỹ Tĩnh quay về.
Sắc mặt Thẩm Mỹ Tĩnh trắng bệch, sắc mặt của tài xế cũng tái nhợt.
Tô Anh đoán có lẽ lúc đi tìm, tài xế thấy Thẩm Mỹ Tĩnh đang có hành động ái muội với một người đàn ông xa lạ rồi bị dọa sợ.
Cuối cùng Tô Anh cũng nghe được, hơn nữa còn do chính Thẩm Mỹ Tĩnh chủ động nói.
Người yêu cũ của cô ta phải đi nhưng Thẩm Mỹ Tĩnh muốn lôi kéo anh ta lại để nói chuyện nên mới dây dưa mất nhiều thời gian như vậy, rồi bị tài xế nhìn thấy.
Trên xe đã hết chỗ, không có chỗ trống, tài xế biết mọi người đợi hơn nửa giờ, trong lòng bực bội nên chỉ có thể khuyên nhủ: “Mọi người ngồi gọn lại cho chị Thẩm ngồi với.”
Lúc đi thì Thẩm Mỹ Tĩnh không để ý đến ai, lúc về thì để mọi người đợi. Mấy chị kia oán giận vài câu: “Chật như vậy làm gì còn chỗ ngồi.”
Có thể ngồi gọn lại nhưng mọi người không muốn.
Lòng tự trọng của Thẩm Mỹ Tĩnh rất cao, cô ta không nài nỉ mọi người mà nói: “Vậy tôi ngồi xe buýt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-34.html.]
Ông tài xế vội khuyên: “Chị dâu, đi xe này chỉ mất nửa giờ là có thể về thẳng nhà trong viện. Còn đi xe buýt phải chuyển hai, ba chuyến, chờ rất lâu. Mà tôi về bị thiếu một người, chắc chắn sẽ bị phạt.”
Tô Anh thở dài, không nên để tài xế chịu phạt, dù sao ông ta cũng không làm gì sai.
Cô bế Xán Xán ngồi lên đùi mình: “Tinh Tinh, con ngồi lên đùi dì Lan đi.”
Như vậy sẽ dư ra một chỗ ngồi rộng.
Thẩm Mỹ Tĩnh mím môi lên xe, mãi đến khi xe lăn bánh, cô ta mới thấp giọng: “Cảm ơn.”
Kiều Lan Lan hừ nhẹ một tiếng: “Không có thành ý thì đừng nói, không ai nghe thấy đâu.”
Thẩm Mỹ Tĩnh cắn răng nói lại một lần nữa.
Tô Anh chỉ là gật gật đầu, cô làm vậy để tài xế không phải khó xử, chứ không phải vì cô ta nên không cần lời cảm ơn này.
……
Về đến nhà, Tô Anh kiểm kê lại đồ mình mua. Cô mua một con gà, ba chục trứng gà, một cân tôm và một chút rau dưa củ quả.
Bữa trưa, cô định nấu súp gà và làm mì lạnh.
Hai cậu nhóc đã có thể tự g.i.ế.c gà, Cố Tri Nam đang vặt lông gà trong sân.
Tô Anh đi rang lạc rồi kêu hai cô bé giã nát bằng cối đá. Cô luộc thịt gà xong để Cố Tri Nam xé ức và đùi gà thành từng sợi.
Sau đó cô kêu Hàn Kinh Thần nhào bột. Cậu bé đã có thể nấu ăn thành thạo, nhào bột cũng rất tốt.
Cậu nhóc nhào được nửa giờ thì cô cán chúng thành những miếng mỏng rồi cắt sợi, luộc lên. Sau đó, cô vớt mỳ ra xả với nước lạnh, rắc lạc giã nhỏ, thịt gà xé sợi và nêm gia vị. Sau đó, ‘Xèo’, cô tưới dầu mè nóng lên trên. Món ăn đã hoàn thành, rất thích hợp ăn vào mùa hè.
Cố Xán Xán ăn no đến mức bụng trong xoe: “Mẹ ơi, để dành cho bố một chút.”
Tô Anh nói: “Vẫn còn gà xé nhỏ, tối chúng ta lại làm.”
Cô quay sang hỏi Hàn Kinh Thần: “Buổi tối con còn cán sợi mì được không?”
Hàn Kinh Thần cũng chưa ăn no nên liên tục gật đầu.
Tô Anh trộn thêm một bát sai Tinh Tinh mang sang nhà Kiều Lan Lan. Cô ta ăn xong thì đem trả chiếc bát: “Ăn ngon quá, còn không, tôi muốn xin cho lão Đinh một bát. Anh ấy thích ăn mỳ.”
Dù sao hai nhà cũng thân nhau nên cô ta nói vậy cũng không cảm thấy ngại.
Hàn Kinh Thần nói: “Buổi tối bọn con lại làm, lúc đó cho dì hai bát.”
Kiều Lan Lan khen: “Tối quá, vậy tối dì không nấu cơm. Tối con cán nhiều mỳ một chút cả không đủ ăn. Đúng rồi, dì sẽ đem bột mì sang, không thể ăn không được.”
Hàn Kinh Thần:…
Bây giờ người lớn đều thế này, lười hơn cả trẻ con.
……
Ăn trưa xong, Tô Anh định ngủ một giấc, nhưng khi cô mới vừa buông bát xuống thì người đưa thư đứng ngoài cửa viện hỏi: “Xin hỏi đây có phải nhà của Tô Anh không?”
Tô Anh gật gật đầu, người đưa thư tìm kiếm một lúc rồi lấy ra một bưu kiện đưa cho cô: “Đồng chí Tô, có thư của cô.”
Tô Anh nhận lấy, thấy người nhận trên bưu kiện đúng là ‘Tô Anh’, địa chỉ cũng đúng nhưng người gửi không viết đầy đủ họ tên mà chỉ viết ‘Nguyễn Nữ Sĩ’.
Tô Anh không có ký ức của nguyên chủ nên không biết ‘Nguyễn Nữ Sĩ’ này là thần thánh phương nào, tại sao lại gửi thư cho cô?
Cô hỏi Cố Tri Nam có biết đấy là ai không?
Cố Tri Nam nói: “Trong nhà mình hình như không có ai họ Nguyễn.”
Hàn Hâm Tinh nói: “Bà nội con họ Nguyễn.”
Hàn Kinh Thần cảm thấy không có khả năng: “Bà nội và dì hai cũ có quan hệ rất tốt, sao lại gửi thư đến đây?”
Sở dĩ chú hai cưới dì hai cũ là do bà nội ở đằng sau đẩy thuyền, đi phát thiệp trước. Ngay từ đầu chú hai đã không đồng ý nhưng chuyện đã như vậy thì đành chịu.
Tô Anh nghĩ bức thư này do mẹ của Hàn Cảnh Viễn gửi tới.
Không cho Hàn Cảnh Viễn viết thư, ngược lại viết cho cô, như thế rất mới lạ.
Bức thư dài ba trang, hai trang đầu đều viết bà ấy tiếc cuộc hôn nhân đầu tiên của Hàn Cảnh Viễn như thế nào, và chỉ trích anh khoảng tám trăm chữ.
Sau đó, bà ấy nói đầu tháng mười sắp tới, bà ấy sẽ năm mươi tuổi, hy vọng có thể nhìn thấy cháu trai, cháu gái, và con dâu thứ hai Tô Anh.
Tô Anh đọc xong thư thì vô cùng vui vẻ, cười không khép được miệng.
Nếu bà ấy nghĩ có thể ghét bỏ cô thì đã quá coi thường rồi.
Cô thuận tay đưa bức thư cho mấy đứa trẻ: “Các con đọc đi. Hàn Kinh Thần, bà nội con tại sao lại trách chú hai con nhiều như thế?”
Hàn Kinh Thần thấy là thư bà nội gửi thì tức giận nói: “Có gì buồn cười chứ. bà nội sẽ không thích dì. Nếu dì tham gia tiệc mừng họ đó, nhận định sẽ bị coi thường.”
“Không thích dì thì có thể hiểu. Nhưng tại sao bà ấy lại không thích chú hai, trong khi anh ấy là con ruột?”
Hàn Kinh Thần lắc đầu: “Con không biết, nhiều khi con còn nghĩ chú hai không phải con của bà ấy. Nhưng ông nội con đã nói chắc như đinh đóng cột là chú ấy là con của bà nội, là chú hai ruột của con, bảo con đừng suy nghĩ linh tinh.”
Tô Anh nghĩ, sai Hàn Kinh Thần lấy keo dán bức thư lại.
Sau đó cô quay sang nói với bốn đứa trẻ: “Đừng nói dì đã đọc nó. Buổi tối Hàn Cảnh Viễn quay về, để anh ấy xử lý bức thư này.”
Hàn Kinh Thần nói: “Nếu con nói thì sao?”
Tô Anh nói: “Đừng nói. Giờ chúng ta đứng trong hoàn cảnh của chú hai để phân tích nhé. Chẳng lẽ con không muốn biết, khi nhận được bức thư này, chú hai con sẽ chọn các con hay bà nội sao?”
Hàn Kinh Thần rất muốn biết, vì chú hai và ông nội là người thân duy nhất của cậu và Tinh Tinh hay bà nội.
Bà nội thì không tính, vì bà ấy đã tái giá, không cần bọn họ nữa.
……
Buổi tối Hàn Cảnh Viễn trở về thì thấy Hàn Kinh Thần đang nhào bột, Cố Tri Nam bổ củi ở phòng bếp, còn hai cô gái nhỏ thì dùng đèn pin đọc truyện tranh.
Khung cảnh cuộc sống hàng ngày ấm áp này là điều mà anh chưa từng thấy trong sáu năm qua.
Anh bảo hai cô con gái nhỏ: “Trời tối, đọc như thế sẽ hỏng mắt đấy.”
Hàn Hâm Tinh cất sách đi nói: “Chú hai, buổi tối chúng ta sẽ ăn mì, con đem sang cho dì Lan bên cạnh thì dì bảo tối làm nhiều một chút, lão Đinh nhà dì thích ăn mì.”
Hàn Cảnh Viễn: “Đừng đi, không cho bọn họ ăn.”
Hàn Hâm Tinh: “Thế không được, bột mì tối này là dì Lan Lan đem đến. Dì nói không thể chỉ ăn mà không trả tiền.”
Hàn Cảnh Viễn không nói nổi: “Vậy còn đi đi.”
Tô Anh đưa lá thư cho Hàn Cảnh Viễn, nói: “Hôm nay em nhận được bức thư mà mẹ anh gửi. Tuy người nhận là em nhưng em chưa từng gặp bà ấy lần nào. Vì thế vẫn nên để anh là con trai của bà đọc thì hơn.”
Hàn Cảnh Viễn cầm bức thư, phát hiện một lớn bốn nhỏ trong nhà đều nhìn mình. Hàn Hâm Tinh đang định đi sang bên cạnh gọi người cũng ở lại đợi anh mở thư ra rồi mới rời đi..
Anh cảm thấy năm người một lớn bốn nhỏ này đang đào hố để anh nhảy vào. Có lẽ họ đều đọc bức thư này rồi.