Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:45
Lượt xem: 415
Hàn Kinh Thần chắc chắn không dám hỏi, hơn nữa, dù có hỏi, chú hai cũng sẽ không nói thật. Hừ, cậu sẽ quan sát cẩn thận.
Cậu bé hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai, ông nội đã nhận được ảnh chúng ta gửi chưa?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu, hôm nay anh vừa gọi điện thoại về, ông lão còn nói khi nào nghỉ tết nhất định phải dẫn Tô Anh và bọn nhỏ về nhà.
Anh rất khó xử, anh và Tô Anh chỉ là hiệp nghị, không biết Tô Anh có chịu về không.
“Ông nhận được rồi. Sau khi xem ảnh cưới thì ông cũng đỡ hơn một chút. Chú nghe cảnh vệ nói, mấy ngày nay ông đã có thể ăn nhiều hơn.”
Tô Anh nghe nói quan hệ của Hàn Cảnh Viễn và bố không tốt lắm nên hỏi: “Năm nay anh có về nhà ăn tết không?”
Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng run rẩy: “Em có muốn về cũng anh không?”
Tô Anh nghĩ, hiệp nghị hôn nhân cũng là hôn nhân, ở dị thế Tết Âm Lịch mọi người cũng đoàn tụ.
Cô nói: “Anh đang nói gì vậy, chẳng lẽ anh muốn ở lại đảo Nam ăn tết?”
Hàn Cảnh Viễn hơi xấu hổ, giải thích: “Anh và vợ cũ là hôn nhân thỏa thuận, cô ta chưa bao giờ ăn tết ở nhà anh nên năm thứ ba, ông nội bọn nhỏ phát hiện, tức giận đến mức sinh bệnh phải vào viện.”
Nếu năm nay không về, Hàn Cảnh Viễn có thể lấy cớ mới chuyển công tác, không thể xin nghỉ. Nhưng sang năm, rồi năm sau nữa thì không biết trước được.
Anh không nghĩ Tô Anh lại chủ động muốn về nhà ăn tết.
……
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thành Phong đưa hai đứa nhỏ về viện nhưng anh ta không vào.
Cố Tri Nam đeo một cái cặp, nắm tay Xán Xán đi vào, đúng lúc cả nhà đang ăn sáng.
Tô Anh hỏi: “Hai đứa ăn sáng chưa?”
“Em uống sữa bò và ăn trứng gà luộc rồi.”
Tô Anh chỉ bánh rán hành trên bàn, hỏi: “Em có muốn ăn chút bánh rán không?”
Cố Tri Nam lắc đầu trong khi Xán Xán nói muốn ăn một ít. Cô bé ngồi xuống bàn rồi xé bánh ăn.
Cố Tri Nam lấy từ trong cặp ra bốn bộ quần áo mới, hai bộ dành cho nam gồm sơ mi trắng và quần tối màu, hai bộ váy dành cho nữ, kiểu dáng và màu sắc hoàn toàn giống nhau.
Cậu cẩn thận quan sát sắc mặt mọi người: “Hôm qua anh dẫn bọn em đến tiệm bách hóa mua mỗi người một bộ đồ. Anh rể, em nhận đồ mà chưa được sự đồng ý của anh.”
Nói xong, cậu ta nhanh chóng nhìn Hàn Cảnh Viễn.
Hàn Cảnh Viễn cười an ủi, nói: “Ánh mắt của anh trai em không tồi, chọn quần áo rất đẹp.”
Tô Anh đồng ý: “Áo sơ mi trắng khó giặt, bộ lục quân của anh trông đẹp hơn, em rất thích nó.”
Ý cười trên mặt Hàn Cảnh Viễn càng sâu.
Anh thấy Hàn Kinh Thần còn ngẩn người thì gõ lên bàn hai cái: “Hàn Kinh Thần, có người mua đồ cho con, nhờ cậu đem về mà không nói cảm ơn sao? Con có biết lễ phép không?”
Hàn Kinh Thần nghĩ lại lời hôm qua dì hai nói, chú hai của cậu cũng không hề thua kém anh trai của Cố Tri Nam.
Chú hai đã trả giá nhiều như vậy, cậu nên cảm kích và tự hào mới đúng, không thể để chú hai mất mặt.
Hàn Kinh Thần tùy tiện cầm một bộ, dù sao hai bộ đều là giống nhau.
“Cảm ơn.” Cậu bé nói.
“Không cần cảm ơn.” Cố Tri Nam nhẹ nhàng thở hắt ra.
Cố Xán Xán hỏi Hàn Hâm Tinh: “Tinh Tinh, em chọn màu hồng nhạt, chị có thích không?”
Hàn Hâm Tinh thích màu lam hơn, nhưng đây là đồ em gái chọn nên cô bé cũng thích.
Cô bé cầm váy ướm lên người rồi khoa tay múa chân: “Đẹp quá. Mai chị em mình cùng mặc nhé!”
……
Ăn sáng sau, Kiều Lan Lan đến rủ Tô Anh ra biển bắt hải sản, trên đường đi thì gặp Từ Phân Nguyệt và mấy người khác.
Từ Phân Nguyệt cảm thấy công việc của mình bị Tô Anh cướp nên trong lòng tức giận, nói: “Tô Anh, cô chắc cũng không muốn bắt hải sản cùng chỗ với tôi. Cô chọn trước đi, tôi sẽ đi hướng còn lại.”
Tô Anh nói: “Được, vậy tôi đi phía đông, chị đi phía tây đi.”
Thế giới này cũng giống dị thế, trường năng lượng của con người và động vật được thể hiện bằng những màu khác nhau, màu sắc sẽ thay đổi theo cảm xúc.
Nhưng chỉ có Tô Anh mới có thể thấy.
Mỗi lần ra biển bắt hải sản, cô đều có thể vớt được rất nhiều hải sản từ các rạn san hô sau khi thủy triều xuống. Mọi người cho rằng cô may mắn nhưng thật ra cô có thể nhìn thấy màu sắc phát ra từ vỏ sò, cá tôm.
Màu sắc càng sặc sỡ thì rạn san hô đó càng nhiều tôm cá.
Hôm đó, lúc cô ở trong núi tìm Tô Chấn Hữu, cô đã nhìn thấy luồng khí đỏ khổng lồ và giận dữ của con lợn rừng trước mới có thể đến kịp.
Tuy Từ Phân Nguyệt ghét Tô Anh nhưng chị ta không thể không thừa nhận, Tô Anh thực sự rất may mắn. Mỗi lần ra biển bắt hải sản, cô ấy đều là người thu hoạch được nhiều nhất.
Chị ta vội vàng nói: “Chúng tôi muốn đi phía đông.”
Kiều Lan Lan nhìn ra tâm tư của Từ Phân Nguyệt, tức giận: “Đúng là không biết xấu hổ, muốn cướp vận may của người khác.”
Tô Anh bảo Lan Lan đừng giận, cô cũng đoán được suy nghĩ của Từ Phân Nguyệt. Mấy rạn san hô ở phía đông chỉ có màu sắc lẻ tẻ, yếu ót, cùng lắm chỉ là cá và tôm nhỏ. Mấy bãi đá ngầm ở phía tây màu sắc sặc sỡ, chắc chắn sẽ nhiều cá hơn.
Tô Anh cười nói: “Chắc gì chị ấy cướp được. Chúng ta sang phía tây đi.”
Quả nhiên, tôm cá ở bãi đá ngầm phía tây rất phong phú, Kiều Lan Lan vô cùng vui vẻ: “Tô Anh, cô thật may mắn.”
Tô Anh cười thầm, sao cô có thể gặp nhiều may mắn như vậy. Cô dựa vào màu sắc mà thôi.
Tinh Tinh và Xán Xán còn nhìn thấy con tôm hùm rất lớn: “Mẹ, ở đây có tôm hùm, hai con.”
Tô Anh vội vàng chộp lấy, chúng to bằng cánh tay nhỏ: “Tôm hùm này nhìn ngon quá.”
Đúng lúc bắt được hai con, Tô Anh định chia cho Kiều Lan Lan một con.
Kiều Lan Lan hình như không thích tôm hùm lắm: “Cũng không có mấy thịt, còn không bằng cá tôm bình thường, cô thích thì giữ lại đi.”
Tô Anh: “Cô thật sự không cần?”
Kiều Lan Lan nhìn đôi mắt phát sáng của cô thì buồn cười nói: “Cái đầu thì hơn một nửa, cái đuôi chỉ còn một chút thịt, cô thấy lạ thì đem về đi.”
Tô Anh thầm nghĩ, cũng đúng, khi nào nấu xong cho cô ấy cũng được.
“Vậy cô lấy thêm hai con cá đi.”
“Không cần, nhà chỉ có tôi và lão Đinh, lấy nhiều vậy ăn cũng không hết.”
Hôm nay họ nhặt được bảy con cá biển và hai con tôm hùm lớn.
Tô Anh cầm tôm hùm, và ba con cá, cho Lan Lan bốn con.
Lúc về đúng lúc gặp Từ Phân Nguyệt xách cái thùng rỗng. Chị ta thấy Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam khiêng thùng cá đầy thì ghen tị đến đỏ mắt.
“Trời ạ, các người nhặt được nhiều vậy sao?”
Tô Anh nói: “Chị là người chọn địa điểm trước. Chị nhìn đi, các chị khác đi theo chị cũng phải về không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-32.html.]
Mặt những người khác cũng rất khó coi. Thật ra họ muốn đi phía tây, vì tin tưởng Từ Phân Nguyệt mới chạy tới phía đông nên hôm nay mới không thu hoạch được gì.
Nếu biết trước sẽ như vậy, họ đã xây dựng quan hệ tốt với Tô An, đến lúc đi biển bắt hải sản đã có cá đem về.
……
Về đến nhà, Hàn Hâm Tinh lấy cây gỗ nhỏ chọc càng con tôm hùm, bọn nhỏ đều lớn lên trong đất liền nên chưa từng ăn món này.
Cô mới lạ không thôi, hỏi: “Mẹ, tôm hùm này ăn thế nào, có ngon không?”
“Ngon.”
“Tại sao dì Lan Lan lại không cần?”
“Có lẽ dì ấy thích ăn nhiều thịt.”
Tô Anh nói: “Buổi trưa chúng ta ăn cá, buổi tối chờ chú hai con về, chúng ta ăn cơm chiên tôm hùm.”
Hàn Kinh Thần hỏi Tô Anh buổi trưa có thể ăn cá nướng hay không, cậu bé thèm cá nướng.
Tô Anh nói: “Được, vậy con đi đốt than, buổi trưa nướng hai con. Con còn lại để làm nhân hoành thánh. Mấy đứa nướng cá, dì đi nhào bột.”
Cô ướp cá với gia vị rồi để bọn trẻ tự nướng. Cô dùng gia vị này có thể giúp cá biển thịt vừa tươi mà nướng lại ngon.
Hoành thánh nhân thịt cá rất ngon, còn có tôm khô và rong biển nên hai cậu nhóc ăn hai bát cơm lớn. Hai cô bé cũng ăn một bát cơm đầy.
Hai con cá nướng chia bốn người, một người ăn nửa con.
Buổi tối làm cơm chiên tôm hùm. Cô đợi Hàn Cảnh Viễn về mới bắt đầu nấu rồi lấy hoành thánh mà buổi trưa để dành cho anh ra.
Trước mặt mỗi người là một bát cơm chiên, trước mặt Hàn Cảnh Viễn có thêm một bát hoành thánh nhỏ.
Hàn Cảnh Viễn nhìn trước mặt bốn đứa trẻ và Tô Anh đều có bát canh rong biển tôm khô thì đoán trưa họ ăn hoành thánh, còn cố tình để lại cho anh một bát nhỏ.
Anh nếm một miếng hoành thánh nhỏ, vô cùng ngon, ngon đến mức anh ăn liên tục không dừng lại.
Tô Anh nói: “Anh ăn thử cơm chiên tôm hùm đi, còn ngon hơn hoành thánh.”
Hàn Cảnh Viễn ăn xong bát cơm chiên rất nhanh, hỏi cô còn không. Tô Anh chia cho anh một nửa bát cơm của mình: “Em ăn đủ rồi. Hay anh ghét bỏ đồ ăn của em.”
Hàn Cảnh Viễn nghe vậy đành ăn hết bát cơm của cô.
Hàn Kinh Thần không tin, chỉ là cơm chiên trứng có thêm thịt tôm hùm lại có thể ngon hơn hoành thánh nhân thịt cá được.
Không thể.
Hàn Hâm Tinh nói: “Anh, nếu anh không đói thì cho em ít cơm chiên được không?”
Hàn Kinh Thần nhìn ra ý đồ của cô bé, nếu không ngon, em gái sẽ không muốn ăn thêm.
Cậu sẽ không bị mắc lừa.
Cậu nếm một miếng cơm chiên tôm hùm, đôi mắt sáng lên. Nhìn qua thì giống cơm chiên trứng nhưng có thêm tôm hùm thì vô cùng tươi ngon, mùi vị rất khó diễn tả.
“Dì hai, dì có thể dạy con làm món cơm chiên tôm hùm không?”
“Có thể.” Tô Anh cười nói: “Con trai biết nấu cơm rất có mị lực, sau này con tìm vợ sẽ dễ hơn.”
Hàn Kinh Thần đỏ mặt, sao lại có người mặt dày như dì hai chứ.
Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nói: “Thật ra anh cũng biết nấu cơm.”
Hàn Kinh Thần: “Chú hai nấu cơm còn không giỏi bằng con. Dì đừng thử, lãng phí nguyên liệu nấu ăn.”
Tô Anh gật đầu: “Cũng đúng, con nấu cơm rất ngon, ai được làm vợ của con chắc sẽ may mắn lắm.”
“Con không nói chuyện với hai người nữa.”
Hàn Kinh Thần tức giận, bưng bắt ra cổng ngồi ăn.
Tinh Tinh khó hiểu: “Mẹ, sao mẹ vội vã tìm vợ cho anh vậy?”
Tô Anh nói: “Nếu anh con lấy vợ thì sẽ không ở đây nữa, nhà chúng ta có thể rộng hơn một phần tư.”
Hàn Cảnh Viễn:……
Một phần tư, chẳng phải ngay cả tư cách giữ cô lại anh cũng không có?
Tâm trạng của Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng hạ xuống.
Đúng lúc Hàn Kinh Thần đi vào nói: “Chú hai, có người tìm.”
Hàn Cảnh Viễn: “Ai vậy, bảo người ta vào ăn cơm.”
Tô Anh ngẩng đầu, thấy khí tức của Hàn Cảnh Viễn đột nhiên biến thành màu đỏ thẫm. Đây là bực bột không có chỗ phát ti.ết, bây giờ có ai chọc anh, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo. Dù sao người đó cũng không phải Tô Anh.
……
Người đàn ông đến tên là Tô Tòng Nham, là bố của Tô Chấn Hữu. Anh ta mang sữa mạch nha và táo đến cảm ơn Tô Anh đã cứu con của mình.
Tô Anh thầm nghĩ, lời cảm ơn này đến quá muộn, vợ anh ta giả c.h.ế.t hơn nửa tháng, ai thèm lời cảm ơn của anh ta chứ.
Tô Tòng Nham vừa đi công tác trở về, nói khách sáo vài câu. Hàn Cảnh Viễn thấy Tô Tòng Nham có chuyện muốn nói thì chủ động dẫn anh ta ra cửa.
Ra bên ngoài sân, anh mới hỏi: “Có chuyện gì nói mau.”
Tô Tòng Nham và Hàn Cảnh Viễn bằng tuổi nhưng không biết vì sao mỗi khi thấy Hàn Cảnh Viễn nghiêm túc, anh ta cảm thấy anh giống anh trai mình. Điều này khiến Tô Tòng Nham vô cùng xấu hổ.
Anh ta nghĩ lại chuyện vừa về nhà đã bị vợ oán giận, nói em gái nhà họ Đoạn bị Tô Anh đánh, bắt anh ta đi khuyên nhủ Hàn Cảnh Viễn.
Nhà họ Hàn, nhà họ Đoạn và nhà họ Tô đều có ba người con trai tuổi xấp xỉ nhau. Trong một lần làm nhiệm vụ, hai trong số họ đã hy sinh, là anh trai nhà họ Tô và anh trai của Hàn Cảnh Viễn.
Hàn Cảnh Viễn tạo hiệp nghị kết hôn với một em gái của anh trai nhà họ Đoạn. Con gái trong đại viện không nhiều lắm, từ nhỏ cô ta rất được chiều chuộng.
Tô Tòng Nham nói: “Anh, em nghe vợ nói Hạ Hạ tới dảo Nam, ba chúng ta lớn lên cùng nhau, có cần làm lớn chuyện như vậy không?”
Cho dù là hiệp nghị kết hôn rồi ly hôn thì cũng không cần thiết phải biến thành kẻ thù như vậy chứ?
Hàn Cảnh Viễn đang không có chỗ trút giận: “Nếu như có người giống Đoạn Sở Hạ không ngừng quấy rầy vợ và con mình, em có rộng lượng như vậy không?”
“Trước khi thuyết phục người khác, hãy nhìn lại xem bản thân có làm được hay không.”
Từ trước tới nay Tô Tòng Nham chưa từng thấy Hàn Cảnh Viễn mất bình tĩnh như vậy.
Hàn Cảnh Viễn sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ có thành kiến với người nào đó như vậy. Chắc chắn em gái nhà họ Đoạn đã làm gì đó chạm vào điểm mấu chốt của anh ấy.
Anh ta nói: “Anh đừng giận, có thể do vợ em nghe nhầm.”
Hàn Cảnh Viễn hỏi: “Em ấy nói với em thế nào?”
Tô Tòng Nham âm thầm cắn lưỡi, nếu biết Hàn Cảnh Viễn như thế này, anh ta chắc chắn sẽ không đến.
Anh ta thành thật: “Là Hạ Hạ đến kêu khổ với vợ em. Cô ta nói đã ở chung với bọn nhỏ sáu năm nên có cảm tình, đặc biệt là Tinh Tinh. Lúc con bé mới hai tuổi, là do cô ta một tay nuôi nấng, chứng kiến từng ngày con bé lớn lên.”
Tô Anh ở trong sân nghe vậy thì tức giận, bế Hàn Hâm Tinh ra, vứt máy bay giấy về phía Hàn Cảnh Viễn.
Máy bay giấy dừng dưới chân anh.
Hai người đàn ông đang nói chuyện bên ngoài đều ngẩng đầu, Tô Tòng Nham đang nói xấu sau lưng bị bắt tại trận thì vô cùng xấu hổ.