Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 30

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:42
Lượt xem: 451

Hàn Kinh Thần cũng biết lần này chú hai thật sự đã tức giận rồi.

Chú hai không hẳn là tức giận mà gây ra áp lực vô cùng đáng sợ.

Cậu bé và Tô Anh liếc nhau, không hẹn mà cùng quyết định, đều chọn tự leo xuống.

Tô Anh ở trên cây che chở Hàn Kinh Thần, để cậu xuống trước.

Khi chỉ còn cách mặt đất hai mét, cậu bé nhảy xuống để Hàn Cảnh Viễn đỡ.

Hàn Kinh Thần lo lắng nói: “Chú hai, chúng ta phối hợp ăn ý như vậy, chú còn bắt được con.”

Mặc Hàn Cảnh Viễn không đổi sắc nói: “Về nhà nói sau.”

……

Về tới nhà, Cố Xán Xán chạy ra, thấy không khí giữa ba người vừa về nghiêm trọng thì run rẩy chào một tiếng: “Bố, bố đã về.”

Hàn Cảnh Viễn dịu lại, xoa đầu cô bé: “Con ra ngoài chơi với cậu một lát nhé.”

Hàn Hâm Tinh hỏi: “Vậy con thì sao.”

Hàn Cảnh Viễn: “Con muốn thế nào?”

Hàn Hâm Tinh như hiểu ra, nói: “Con biết rồi, chú hai muốn dạy dỗ anh nên không muốn chúng con xem. Con sẽ đi cùng họ.”

Cố Tri Nam vội dẫn hai đứa nhỏ đi, nhưng cứ đi một bước lại quay lại.

Hàn Cảnh Viễn đóng cửa viện lại rồi ngồi xuống trong gian nhà chính, nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, trong lòng thở dài.

“Nói đi, sao lại thế này?”

Tô Anh nói: “Anh hỏi Hàn Kinh Thần, thằng bé bị lừa chứ không phải em.”

Hàn Cảnh Viễn không biết nói gì, quay đầu hỏi Hàn Kinh Thần: “Nói đi, tại sao lại đi gặp dì hai cũ? Nếu con không nói, chú sẽ đưa con về Bắc Kinh để con sống cùng bà ngoại và cậu của con đấy.”

Hàn Kinh Thần không tin nói: “Chú hai, chú không biết cậu của con là ai phải không?”

“Biết, nhưng chú không dám lại mạo hiểm, không thể vì con hư mà khiến em gái con gặp nguy hiểm. Chú đã nói rồi, không cho phép con có quan hệ gì với dì hai cũ mà con lại nhanh quên như vậy. Bị bắt cóc, bị lừa còn chưa đủ sao? Làm sao chú có thể tin tưởng con nữa?”

Phòng tuyến tâm lý của Hàn Kinh Thần gần như suy sụp.

Cậu bé sợ hãi nói: “Dì Đoạn nói dì ấy có thư của bố con. Con đến gặp thì dì nói bố mẹ có để lại cho con và em vài món đồ, muốn con về Bắc Kinh với dì ấy. Sau đó dì sẽ đưa đồ. Con chỉ nhờ bố mẹ con quá con.”

“Con cũng không đồng ý, nói phải về bàn bạc với chú, nhưng dì hai đột nhiên đến.”

Thì ra là như vậy, Tô Anh nói: “Tại sao lúc dì hỏi, con không nói gì?”

Hàn Kinh Thần nghẹn lại: “Dì tát dì Đoạn một cái khiến mặt dì ấy sưng lên, lúc ấy con rất sợ.”

“Đó là vì cô ta xứng đáng.”

Tô Anh nói: “Con nghĩ lại đi, nếu bố mẹ con để lại đồ cho hai đứa thì gửi chỗ chú hay hoặc ông nội con chứ, không có chuyện gửi chỗ dì hai cũ. Con đã mười hai tuổi mà không hiểu rõ chuyện này sao?”

Hàn Kinh Thần:……

Hàn Cảnh Viễn bất lực trước chỉ số thông minh của Hàn Kinh Thần: “Người khác nói gì cũng tin. Hồi bé bố con cũng không ngốc như vậy.”

Hàn Kinh Thần phản bác: “Nhưng dì ấy thật sự có đưa cho con một bức thư, nếu không con cũng không nói nhiều với dì ấy như vậy.”

Tô Anh nhìn Hàn Cảnh Viễn, đúng lúc người đàn ông này cũng nhìn cô, trong mắt hai người đều là sự nghi hoặc.

Tô Anh nói: “Thư này chắc chắn là giả, Hàn Cảnh Viễn, anh gọi điện về nhà họ Đoạn, kêu người nhà quản lý cô ta thật tốt, nếu không lần sau rơi vào tay em thì không chỉ là một cái tát nữa đâu.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Được, anh sẽ liên lạc với nhà họ Đoạn.”

Anh hỏi Hàn Kinh Thần: “Thư đâu?”

Hàn Kinh Thần vì để chứng minh mình không nói dối nên lấy thư mà cậu giấu ở trong túi ra. Cậu bé còn chưa kịp xem.

Hàn Cảnh Viễn mở rồi đọc lướt qua, sau đó đặt lên bàn, tức giận nói:

“Bức thư này là giả. Cô ta có thể mạo danh chữ viết của người khác. Anh sẽ giữ lại bức thư này, em không cần đọc đâu.”

Tô Anh rùng mình, người đàn ông bình thường dịu dàng và tốt bụng đột nhiên nổi giận vô cùng đáng sợ. Có lẽ nội dung của bức thư kia đã chạm vào điểm mấu chốt của Hàn Cảnh Viễn.

Hàn Kinh Thần bị dọa đến mức bật khóc. Cậu bé cắn môi, cố gắng không để mình khóc thành tiếng.

“Tại sao dì nghĩ đây là thư giả?”

Cậu bé khịt mũi: “Con tưởng là của bố, con muốn đọc. Nếu là giả con cũng muốn đọc.”

……

Tô Anh đột nhiên không tức giận nữa, Hàn Kinh Thần chỉ nghĩ là của bố mẹ, biết rõ là giả mà cậu vẫn muốn nhìn. Cô đứng dậy đi qua chỗ cậu bé.

Hàn Kinh Thần bị dọa sợ lùi về phía sau: “Trước mặt chú hai mà dì dám đánh con sao?”

Tô Anh ôm cậu bé, nói: “Thế này nhé, dì và chú hai sẽ làm bố mẹ của con trong một ngày, được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-30.html.]

Hàn Kinh Thần mím môi, cố chấp nói: “Con không cần, bố chính là bố, chú hai chính là chú hai, sao có thể giống nhau được.”

Nhưng cậu bé cũng không lại giãy giụa nữa, cái ôm của mẹ cũng ấm áp như của dì hai. Thảo nào Tinh Tinh thích được dì hai ôm như vậy.

Tô Anh vò mái tóc như ổ gà của cậu bé: “Được rồi. Nhưng sau này con không được ngốc như vậy. Không cần lén chúng ta đi gặp cô ta nữa, được không?”

Cái ôm ấy đã làm cậu bé mềm lòng.

Hàn Kinh Thần gật đầu nói: “Con biết rồi, sau này con sẽ không đi gặp dì ấy nữa. Dì có thể tha thứ cho con không?”

Tô Anh nói: “Dì có thể, nhưng chú hai thì con tự hỏi đi.”

Hàn Kinh Thần nghĩ mình nghe lầm, không bị đánh đã là quá tốt, dì hai lại còn tha thứ cho cậu.

Cậu bé quay sang nhận sai với Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai, con không nên đi gặp dì Đoạn. Con không đọc thư nữa, chú đừng tức giận, được không?”

Hàn Cảnh Viễn thở dài, gõ vào đầu cậu bé: “Đừng bảo giờ thử lòng dì hai của con. Nếu chọc giận thì dì ấy sẽ bỏ đi, đến lúc đó, chú chỉ có thể đưa con về nhà bà ngoại và cậu thôi.”

Hàn Kinh Thần nuốt nước bọt, không tin nói: “Chú có thể tái hôn mà.”

Tô Anh vẫn ở bên cạnh, Hàn Cảnh Viễn không nhìn Tô Anh mà kiên định nói: “Cho dù thế nào, chú hai cũng sẽ không bao giờ cưới người khác.”

……

Tô Anh nghĩ thầm, không đến mức thế chứ. nhưng cô cũng có nguyên tắc, sẽ không vì chuyện nhỏ này mà bỏ đi.

Nhưng Hàn Cảnh Viễn đang dạy dỗ trẻ con, cô không thể ở trước mặt nó phản bác lại nên đành cam chịu lời người đàn ông ấy nói.

Quả nhiên Hàn Kinh Thần bị dọa sợ, lập tức nhận tội.

“Không còn chuyện gì nữa thì con đi nấu cơm. Trưa nay dì hai muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, con xem còn gì thì làm đi.”

Dạy dỗ thằng bé xong, Tô Anh muốn bàn chuyện công việc với Hàn Cảnh Viễn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tim Hàn Cảnh Viễn đập mạnh hơn, lần này thằng bé quá nghịch ngợm, làm hại Tô Anh phải trèo lên cây bắt nó.

Chẳng lẽ cô định nói sau này không quan tâm hay dạy dỗ Hàn Kinh Thần nữa?

Hàn Cảnh Viễn nói: “Em dạy dỗ bọn nhóc tốt hơn anh. Chuyện trèo cây hôm nay chúng ta không nói nữa. Anh thấy em cũng không làm gì sai, nhưng lần sau phải chú ý an toàn.”

Tô Anh:……

“Thật ra em…”

Bây giờ Hàn Cảnh Viễn không muốn bàn tiếp về chuyện của Hàn Kinh Thần nữa. Anh nói: “Anh về trước doanh trại tìm chính ủy Quý báo cáo công tác đã, lúc nào anh về chúng ta bàn tiếp.”

……

Sau khi báo cáo công tác với chính ủy Quý, Hàn Cảnh Viễn nói chuyện Đoạn Sở Hạ nhờ Kiều Cửu Hương để gặp bọn nhỏ ở phục vụ xã.

Quý Bình Lương tức đến mức đau bụng, quyết định sẽ bảo vợ mình từ bỏ chức chủ nhiệm phục vụ xã.

Anh ta nói: “Tôi nghe Lan Lan nói Tiểu Tô đang tìm việc. Lan Lan và cô ấy hợp tính nhau, nên chủ động tìm chủ nhiệm Tha hỏi. Chị ấy sắp xếp công việc cho vợ cậu, làm giúp việc bếp núc trong tiệm cơm quốc doanh cách căn cứ không xa lắm. Chỉ làm tạm thời nên một tháng được ba mươi tệ. Tiểu Tô nói muốn bàn bạc với cậu trước rồi mới quyết định.”

Quý Bình Lương ý tứ nói: “Nơi đó rất gần căn cứ, rất nhiều nhân viên làm việc ở căn cứ sẽ đến đó ăn cơm.”

Hàn Cảnh Viễn ngạc nhiên, có lẽ khi nãy Tô Anh muốn bàn với anh chuyệ đi làm.

Tiệm cơm quốc doanh gần căn cứ...

Hàn Cảnh Viễn đi từ nhà Quý Bình Lương ra nhưng không về nhà, mà đi đến tiệm cơm quốc doanh tìm đầu bếp Bàng.

Anh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe nói chỗ này đang cần giúp việc bếp núc phải không?”

Đây là kiến nghị của phục vụ xã, vì muốn người nhà có thể làm việc nên lão Bàng cũng muốn tuyển một người.

Bàng Tại Minh nói: “Chủ nhiệm Kiều đề cử dì nhỏ của vợ phó doanh trưởng, Từ Phân Nguyệt.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Chị ta đâu phải là người nhà, Tô Tòng Nham không trả tiền bảo mẫu cho chị ta à?”

Bàng Tại Minh cũng đau đầu: “Thật ra tôi cũng không muốn nhận Từ Phân Nguyệt. Miệng của cô ta quá nát, hơn nữa giống cậu nói đấy, cô ta đâu phải người nhà. Đến việc chính thức cho người nhà còn chưa lo xong, giờ cho cô ta vào làm chẳng khác nào tạo mâu thuận giữa người trong nhà.”

Hàn Cảnh Viễn đồng ý nói: “Vợ tôi trước kia từng làm trong bếp của khách sạn Hữu Nghị mấy năm, nếu ông cầu xin, tôi sẽ cố về hỏi ý kiến cô ấy, xem cô ấy có muốn tới đây làm hay không.”

Bàng Tại Minh không khỏi bật cười, ông ấy đã nghe Từ Phân Nguyệt lắm mồm nói, Tô Anh không nhờ chủ nhiệm Kiều mà tự tìm một công việc tạm thời.

“Cậu nói thật đi, vợ cậu tự đi tìm việc, chẳng lẽ trong nhà có tranh chấp gì à?”

Hàn Cảnh Viễn ngượng ngùng nói: “Không phải, công làm cách căn cứ quá xa, đi làm hay đi về phải mất nửa giờ, hơn nữa nếu mưa to gió lớn, đi đường như vậy nguy hiểm.”

Bàng Tại Minh tức giận trừng mắt với anh: Đúng là người không có tiền đồ. Cậu sợ chồng trước của con bé tới cướp về đúng không?

Nhưng dù sao Hàn Cảnh Viễn xây dựng gia đình cũng không dễ dàng, chồng trước của Tô Anh thực sự là một đối thủ cạnh tranh tiềm tàng.

Ông ấy cười nói: “Được, vậy tôi cầu xin cậu khi nào về hỏi vợ mình có muốn tới nhà ăn giúp việc bếp núc không. Phục vụ xã đưa ra mức lương là ba mươi hai tệ.”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Được, tôi về sẽ hỏi ý kiến cô ấy.”

Loading...