Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-01-26 15:30:28
Lượt xem: 412

Rất nhanh, hơn một nửa người nhà ở khu Tây đã tới, bởi vì mọi người đều mới chuyển đến đây còn chưa quen biết nên không tụ tập nói chuyện.

Nhưng vẫn có người ngoại lệ, nhìn thấy Tô Anh đến sau, có người đi tới chào hỏi, nhưng không phải chào Tô Anh mà là chào Hàn Cảnh Viễn.

“Doanh trưởng Hàn, anh cũng muốn ra bến tàu à?”

Tô Anh nhận ra đây là vợ của một quân nhân cũng tổ chức hôn lễ tập thể, cô ta cũng không quá xinh đẹp, nếu không có Tô Anh thì cô ta chính là tiêu điểm của hôn lễ tập thể hôm đó.

Có Tô Anh ở đó, dù phong cảnh có đẹp đến đâu cũng bị vẻ đẹp của cô lấn át.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tô Anh không được yêu thích lắm trong khu tập thể.

Hàn Cảnh Viễn nhìn qua người vừa chào hỏi, dựa vào đặc điểm riêng phân biệt, người này là vợ của doanh trưởng Quan, hôm xem mắt, anh cũng nói chuyện với người này mấy câu.

Đều là hàng xóm nên Hàn Cảnh Viễn gật đầu coi như chào hỏi.

Thịnh Hồng Tuệ cười nói: “Doanh trưởng Hàn đến bến tàu, có thể giúp tôi cầm một con cá về không. Hôm nay tôi bận lên núi, không có thời gian mua đồ ăn.”

Tô Anh nghiêng đầu nhìn biểu hiện của Hàn Cảnh Viễn, cười như không cười, có chuyện này nữa à?

Hàn Cảnh Viễn hơi khó xử, anh biết rõ Quan Minh nhưng cảm thấy không thân với vợ mới cưới của anh ta cho lắm.

Anh quay sang nhìn Tô Anh đang khoanh tay bộ dáng như đang xem kịch vui, như thể anh là chồng của người khác, còn cô là người ngoài cuộc đứng xem náo nhiệt.

Anh nhìn Thịnh Hồng Tuệ, sắc mặt không tốt lắm, trầm giọng nói: “Không có thời gian mua đồ ăn thì cô đến căn tin ăn. Vợ tôi còn ở đây, có phải cô cố ý muốn gây hiềm khích giữa hai vợ chồng chúng tôi hay không?”

Tô Anh không nhịn được cười thành tiếng, lời này của anh không phải do cô dạy.

Tốt lắm, cô vô cùng hài lòng với Hàn Cảnh Viễn.

Thịnh Hồng Tuệ thì xấu hổ đỏ mặt, lấy cớ rồi chạy đi tìm khác nói chuyện.

Tô Anh lúc này mới hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Anh biết cô ta à?”

Hàn Cảnh Viễn giải thích: “Hôm xem mắt, cô ta chủ động tìm anh nói chuyện, chỉ nói có mấy câu, không thân.”

“Hôm đó, chắc chắn cô ta để ý đến anh.”

Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn rất tốt, cô ta để ý đến anh cũng không phải chuyện lạ. Tô Anh cũng không ngạc nhiên.

Hàn Cảnh Viễn nói lại: “Không phải, tôi nghe được cô ta không thích Tinh Tinh và Kinh Thần.”

Vừa muốn có được người đàn ông ưu tú như Hàn Cảnh Viễn nhưng không chịu được gánh nặng của anh, trên đời làm gì có thứ gọi là hoàn hảo.

Tô Anh cảm thán: “Vậy nên giữa anh và doanh trưởng Quan, cô ta chọn Quan Minh, đúng không?”

“Đúng vậy.” Nhưng nếu Thịnh Hồng Tuệ chủ động chọn anh, Hàn Cảnh Viễn cũng sẽ từ chối.

Ngày lễ xem mắt đó, mục tiêu của anh vốn là Tô Anh. Sở dĩ anh đợi ở trong phòng lâu như vậy là giữ thể diện cho chủ nhiệm Kiều, và anh cũng muồn giải thích mọi chuyện với cháu gái của cô ấy.

Nhưng hôm đó Kiều Lan Lan để anh leo cây, cũng chính là điều anh muốn.

Hàn Cảnh Viễn nhìn Tô Anh, thấy cô không tức giận thì trong lòng lại có chút mất mát, hình như cô không biết ghen.

Anh hỏi: “Bọn nhỏ và anh, nếu phải chọn, em chọn ai?”

Người trưởng thành sẽ không lựa chọn, Tô Anh nói: “Em muốn cả hai.”

Một mình Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa nhỏ ra biển bắt hải sản, lúc đi chúng đều rất vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-23.html.]

……

Trong khu tập thể, Tô Anh không có bạn, người quen của cô chắc chỉ có Kiều Cửu Hương và Kiều Lan Lan.

Hôm nay hơn nửa người trong nhà đều chọn lên núi. Vốn dĩ Kiều Cửu Hương cũng muốn đi, nhưng thấy Tô Anh cũng ở trong đội nên chọn ở nhà.

Cô ta còn khuyên cháu mình cũng đừng đi, nhưng Kiều Lan Lan không chịu. Nếu không đi, người khác sẽ nghĩ cô và Tô Anh cãi nhau.

Kiều Cửu Hương khuyên không được, chỉ có thể dặn dò nói: “Vậy khi con lên núi đừng nói chuyện với Tô Anh.”

“Tại sao?”

Kiều Lan Lan sẽ không nghe lời dì của mình, nếu không nói chuyện thì cô ta dọn tới làm hàng xóm của cô để làm gì.

Kiều Cửu Hương hận rèn sắt không thành thép: “Hôm nay tất cả người trong khu đều bàn tán chuyện của hai nhà các con. Con nên tránh xa cô ta, đừng để người khác bàn tàn nói con còn nhớ thương Hàn Cảnh Viễn.”

Trong lòng Kiều Lan Lan cười nhạo, nhớ thương Hàn Cảnh Viễn là Thịnh Hồng Tuệ chứ không phải cô ta. Vừa rồi còn mượn cớ nhờ Hàn Cảnh Viễn bắt cá mà Tô Anh còn không tức giận, cô ta vô cùng ngạc nhiên vì điều đó.

Cuối cùng cũng có thể lên núi, người nhà khu đông và khu tây khá thoáng.

Người ở khu Đông đã ở được mấy năm nên đều biết nhau. Còn khu Tây chỉ có lác đác mười mấy hộ, Tô Anh và Kiều Lan Lan, Thịnh Hồng Tuệ có thể xem như nhóm người nhà đầu tiên ở khu tây.

Đường lên núi rất hẹp, người của khu đông và khu tây chen chúc một chỗ nên Tô Anh vô tình nghe được một bà thím khu đông khoảng bốn mươi tuổi đang nói xấu cô.

“Các người cứ chờ xem, tý nữa Kiều Lan Lan và Tô Anh lên núi chắc chắn sẽ đánh nhau.”

Có người không hiểu hỏi: “Tại sao?”

“À, vì đàn ông đó. Vốn dĩ chủ nhiệm Kiều giới thiệu doanh trưởng Hàn cho Kiều Lan Lan, giới thiệu lão Đinh cho Tô Anh. Kết quả thì sao, doanh trưởng Hàn bị Tô Anh quyến rũ, Kiều Lan Lan nuốt không trôi cục tức này nên dọn đến cạnh nhà của Hàn Cảnh Viễn, chính là muốn dằn mặt Tô Anh. Haizz, các người xem, Kiều Lan Lan đi cùng Tô Anh kìa. Kiểu này trên đường lên núi hai người chắc chắn sẽ cãi nhau.”

“Hay chúng ta qua khuyên họ một chút.” Phần lớn mọi người đều tốt nói.

“Khuyên cái gì mà khuyên, nếu Tô Anh cướp chồng của cô, cô có nghe người khác khuyên không?”

Mấy chị khi nãy còn muốn thuyết phục nghe thế thì bắt đầu do dự.

Người phụ nữ kia đắc ý nói: “Các người nên giữ chồng của mình cho chặct, đừng để bị con hồ ly tinh kia cướp mất.”

Kiều Lan Lan vô cùng khó chịu người đàn bà khua môi múa mép kia. Cô ta đi đến cạnh rồi ôm cánh tay của Tô Anh trước mấy chục con mắt đang xem náo nhiệt.

Cô ta thân mật nói: “Tô Anh, chị đi nhanh vậy làm gì, suýt nữa em không đuổi kịp rồi.”

Tô Anh quay lại nhìn người đàn bà vừa nói xấu cô rồi hỏi: “Cô biết người phụ nữ vừa nói chuyện à?”

Kiều Lan Lan không quay đầu lại mà cố ý lớn tiếng nói: “Không hắn là người nhà, chỉ là bảo mẫu của người quen mà thôi. Lên núi mà còn dẫn theo con của chủ nhà, không sợ nguy hiểm hay sao? Không biết cô chủ nhà nghĩ như thế nào mà tìm bảo mẫu không đáng tin cậy như vậy.”

Từ Phân Nguyệt tức muốn chết, cô ta không phải là bảo mẫu nên muốn tiến lên tranh luận với Kiều Lan Lan nhưng bị những người khác ngăn lại.

Cậu nhóc bên cạnh Từ Phân Nguyệt ngửa đầu nói: “Bà à, sau này đừng nói xấu người khác như vậy nữa, được không?”

Từ Phân Nguyệt đỏ mặt tía tai, cảm thấy hôm nay bản thân đã mất sạch mặt mũi.

"Người trẻ tuổi bây giờ thật không biết xấu hổ, ở bên ngoài mà còn nói to như vậy. Nhìn xem, hai người này mà ở một chỗ nhất định đấu nhau như gà chọi."

……

Lúc hái vải, Kiều Lan Lan nói với Tô Anh, người phụ nữ lắm mồm ban nãy là Từ Phân Nguyệt, là dì của vợ doanh phó Tô.

“Chị ta không để mẹ chồng hay mẹ ruột đến chăm cháu mà gọi dì của chị ta tới. Dù sao đây cũng là người nhà trong khu.”

Loading...