Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-01-25 15:14:46
Lượt xem: 434
"Cũng được, vậy bàn học của hai người phải để cùng một chỗ rồi."
"Không thành vấn đề, con có thể ra nhà chính làm bài tập." Hàn Kinh Thần vội vàng nói.
"Được, vậy cần hai cái giường nhỏ."
Sau khi phân chia xong, Tô Anh nhìn đồ dùng hiện có, trước mắt có hai cái giường gỗ dài một mét năm.
Cô suy nghĩ một chút, nói với Hàn Cảnh Viễn: "Anh đặt hai cái giường dài một mét năm, hai con gái ngủ sẽ không có vấn đề gì. Em cũng nhỏ người, hai chúng ta chen chúc cũng không sao. Giờ bổ sung thêm hai cái giường nhỏ một mét hai là được, giường bây giờ cũng không cần sửa nữa, anh xem."
Hàn Cảnh Viễn lảo đảo. Vốn anh còn suy nghĩ muốn cho phòng phía tây cách gian giữa một chút, mỗi người ngủ một gian, cũng sợ có người biết hai người ở riêng, buổi tối anh ngủ dưới đất cũng được.
Nhưng bây giờ lại có giường ngủ, lại còn ngủ chung một cái giường.
Trong lòng Hàn Cảnh Viễn như bị kiến cắn, vừa tê vừa ngứa.
"Em không ngại là được, anh không có ý kiến."
Tô Anh nói: "Em không ngại, vậy cứ sắp xếp như vậy đi, bây giờ anh đi đặt giường luôn không?"
Hàn Cảnh Viễn dứt khoát nói: "Hay là cùng đi đi, em xem còn muốn mua thêm cái gì, buổi chiều chúng ta cùng đi."
Tô Anh nghĩ cũng được, hôm nay kết hôn, tặng cho bốn đứa con mỗi người một món quà đi.
Cô nghĩ, sau đó nói: "Mấy đứa muốn mua cái gì thì hôm nay chị sẽ mua cho. Hết hôm nay thì chị không hào phóng như vậy nữa đâu."
Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng phấn chấn lên: "Vậy con muốn giày đá bóng, được không?
"Được."
"Đắt lắm đấy, cần ba mươi tệ đấy."
Hàn Kinh Thần không tin dì mới sẽ mua cho cậu.
Tuy Tô Anh rằng tiết kiệm tiền, nhưng cô thích tiêu tiền hơn, bởi vì ở dị giới không biết lúc nào sẽ chết. Có thể hưởng thụ thì họ sẽ tận dụng thời gian hưởng thụ.
Cô nói: "Chú hai của con vốn muốn mua cho dì ba món đắt tiền. Dì thấy hay chúng ta dùng số tiền này mua cho mỗi người một món ưa thích, như vậy tất cả mọi người vui vẻ, mấy đứa cảm thấy thế nào?"
"Vậy thì tốt quá, nhưng như vậy dì chịu thiệt rồi."
Hàn Kinh Thần gãi đầu: "Dì và dì trước thật không giống nhau."
"Được rồi, dì không cảm thấy thiệt, chính dì cũng muốn chọn một món."
……
Họ cùng nhau tới cửa hàng bách hóa. Ở đây có tất cả mọi thứ từ hàng gia dụng như nồi niêu xoong chảo, đến dầu muối tương dấm. Tất cả đều phải mua, nhưng dầu ăn có hạn, lượng dầu còn ở nhà còn ít, có lẽ tháng này sẽ hết dầu.
Nếu dựa theo phương thức nấu ăn của Tô Anh, vài ngày là ăn hết chút dầu này.
Không có dầu và gia vị thì đồ ăn sẽ bớt ngon, cô lặng lẽ xem xét một chút trong không gian dự trữ. Ở dị giới không thiếu dầu, trong không gian của cô còn có hơn ba mươi thùng dầu thực vật và hơn hai mươi thùng mỡ động vật.
Mỡ động vật là do tiểu đội của họ đánh thú biến dị rồi luyện ra, thịt thú biến dị quá dở, nhưng mỡ rất thơm, ăn vào có thể phát triển thể chất.
Hơn nữa thời gian trong không gian lưu trữ ngưng đọng nên để bao lâu cũng không hỏng.
Lúc Hàn Cảnh Viễn không có ở đây, cô có thể len lén lấy vật tư trong không gian dự trữ ra dùng.
Mua xong đồ dùng hàng ngày, Tô Anh chọn cho mình một chiếc đồng hồ đeo tay để xem thời gian thuận tiện hơn. Tô Anh bảo mấy đứa nhỏ mau chọn quà cho mình.
Hàn Kinh Thần chọn một đôi giày đá bóng yêu thích, cuối cùng cũng tháo được khuôn mặt nặng nề xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-16.html.]
Nhìn đứa nhỏ cao hứng như vậy, Tô Anh lặng lẽ hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Điều kiện trong nhà anh không tồi, nhưng chỉ là một đôi giày sao nó lại vui như đến tết vậy?"
Hàn Cảnh Viễn nói: "Nhà anh không có cháu trai, sau khi anh trai chị dâu qua đời, quanh năm anh ở quân đội. Tuy người vợ trước thỏa thuận kết hôn không để hai đứa nhỏ đói bụng nhưng đối xử với hai anh em bọn họ cũng không tốt lắm, chỉ cần ăn no mặc ấm thôi trong khi giày đá bóng đắt như vậy. Nhưng năm kia anh có nhớ là đã mua cho thằng bé một đôi sau khi từ quân đội về."
nhưng mà trẻ con lớn nhanh, giày năm ngoái mua không thể đi nữa.
Tô Anh nghe xong thì đau lòng, tuy Hàn Kinh Thần nhìn hơi cứng đầu, nhưng thật ra rất tốt.
Cô nói: "Vậy anh yên tâm, sau này mấy đứa nhỏ em sẽ sẽ đối xử công bằng, không quen cũng sẽ không thiên vị ngược đãi."
Hàn Cảnh Viễn nói: "Anh tin em, anh không lo Tinh Tinh nhưng anh thấy Kinh Thần có chút phản nghịch, sợ không dễ dạy dỗ."
Lời anh nói là sự thật, lúc trước mỗi lần từ doanh trại về thăm người thân, Hàn Kinh Thần đều oán giận anh, người vợ trước không muốn vào quân đội, anh lại không thể thường xuyên làm bạn với chúng nên rất đau đầu chuyện giáo dục con.
Tô Anh cũng không lo lắng lắm, ở dị thế ngay cả thú biến dị cô cũng có thể thuần hóa. Cậu chỉ là đứa trẻ hơn mười tuổi, chắc chắn sẽ không khó quản bằng thú biến dị.
Cô nói: "Em cảm thấy khá tốt, không nghịch ngợm lắm."
Tinh Tinh và Xán Xán cũng chọn xong, mỗi người mua hai bộ quần áo mới, tốn hai mươi lăm đồng, Tô Anh cảm thấy hai bé gái rất hiểu chuyện, không chọn loại đắt nhất mà chọn loại phù hợp nhất.
Cô đưa cho mỗi người năm đồng, nói: "Hai đứa không mua đủ ba mươi tệ nên mẹ cho mỗi đứa năm tệ nhé."
Hàn Hâm Tinh mừng rỡ nói: "Mẹ, mẹ thật hào phóng.”
Tô Anh nói: "Đây gọi là đối xử công bằng, anh trai con mua đồ ba mươi tệ, không thể để các con mua đồ hai lăm tệ được."
Hai cô bé vui vẻ nhảy dựng lên.
"Mẹ thật tốt, nhưng con muốn đổi năm tệ thành tiền lẻ để dành."
"Vậy các con qua bên kia nhờ nhân viên bán hàng, xem người ta có đổi cho không."
Hàn Hâm Tinh nắm tay Cố Xán Xán, hai chị em chạy đến quầy hàng vắng khách bên cạnh. Sau khi người ta khen ngợi mấy cô bé đáng yêu thì đổi tiền lẻ cho bọn họ.
Tô Anh hỏi Cố Tri Nam đã chọn xong chưa.
Cố Tri Nam chọn một đôi giày thể thao bình thường, chỉ cần mười lăm đồng, hỏi: "Chị, mười lăm đồng còn lại em có thể giữ lại mua đồ dùng và sách không?"
Cố Tri Nam còn thông minh hơn anh trai nó, thích vùi đầu vào những nghiên cứu nhỏ.
Tô Anh sảng khoái đưa mười lăm đồng cho cậu.
Hiện tại hoa quả đường bán hai tệ một viên, kem thì năm tệ, sách thiếu nhi mới ba tệ năm một quyển. Đối với trẻ con, mười lăm tệ chính là khoản tiền vô cùng lớn!
Mua được đồ mình cần, lại tiết kiệm một số tiền tiêu vặt lớn, Cố Tri Nam và Tinh Tinh, Xán Xán đều cảm thấy rất vui.
Hôm nay chỉ có Hàn Kinh Thần không nhận được tiền tiêu vặt.
Nhìn các anh em vui vẻ như vậy, cậu hỏi: "Dì hai, sao dì không dùng tiền của dì làm tiêu chuẩn?"
Dì hai mua cho mình một cái đồng hồ cũng phải hơn một trăm tệ.
Tô Anh nói: "Con không thể so sánh với dì. Hôm nay dì kết hôn đấy. Sau này đến lượt con kết hôn, con cho vợ con một ngàn dì cũng mặc kệ."
Cậu bé đỏ mặt nói: "Con không cưới vợ."
Tô Anh: "Ha ha, Hàn Kinh Thần, mười năm sau con nhất định sẽ mất mặt."
Hàn Cảnh Viễn ở một bên nhìn mà trong lòng ấm áp.
Từ khi anh chị dâu qua đời, đã lâu rồi Kinh Thần và Tinh Tinh không có sức sống như vậy.