Chờ hôn lễ tập thể xong xuôi , hãy để lão Đinh dạy cô các quy tắc  con dâu!
Kiều Cửu Hương tức giận đến mức quên mua thức ăn mà cứ thế về nhà. Quý Bình Lương ở nhà  nửa giờ, thấy nồi và bếp nguội lạnh, hỏi: “Tối nay ăn món gì đây?”
Kiều Cửu Hương tức giận: "Ăn ăn ăn,  chỉ  ăn, em  Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn chọc cho tức c.h.ế.t .”
Quý Bình Lương  tật giật : "Làm  ?”
“Hai  bọn họ cùng  ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh, thật   kiểm điểm, may là Lan Lan  thể kiềm chế đàn ông. Sau khi hai  kết hôn , em xem Hàn Cảnh Viễn sẽ thể hiện  mặt em như thế nào.”
Quý Bình Lương chột  : "Anh nhớ  , lão Từ tìm   việc,   về doanh trại, em cứ ăn cơm  .”
“Anh chạy cái gì, em còn    xong ,  tìm lão Đinh  chuyện , đàn ông   khí thế, bảo    khi kết hôn hãy quản vợ  thật .”
Quý Bình Lương đáp lấy lệ: “Được ,  nhất định sẽ  với  .”
Sắp c.h.ế.t mất , Quý Bình Lương cảm thấy    đào cái hố  tự chôn  thôi.
……
Ngày hôm , Tô Anh vài Hàn Cảnh Viễn đến Cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận kết hôn. Đó là một tờ giấy  đóng dấu đỏ, với tờ giấy , họ  trở thành một cặp vợ chồng hợp pháp.
Hàn Cảnh Viễn thấy  cửa Cục Dân Chính  một tiệm chụp ảnh, trong lòng khẽ động,    chụp một tấm ảnh cưới để gửi cho lão gia.
 mà    Tô Anh  đồng ý  .
Suy cho cùng, hai  kết hôn chỉ là thỏa thuận cùng  nuôi con, cô cũng   nghĩa vụ  chụp ảnh cưới cùng .
Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn cứ do dự  cửa tiệm chụp ảnh,    cũng  rời , bèn hỏi: “Anh  chụp ảnh cưới ?”
Hàn Cảnh Viễn hai mắt sáng lên, trong lòng dâng lên một tia hy vọng: "Cô đồng ý ?”
Chẳng  chỉ là chụp ảnh thôi ,  gì mà  , cô còn nguyện ý  chuyện vợ chồng với  chứ đừng  chỉ là chụp ảnh cưới.
Tô Anh   tiệm chụp ảnh đầu tiên, Hàn Cảnh Viễn vội vàng dẫn bốn đứa trẻ  : "Các con cũng chụp ảnh ,  chụp như thế nào cũng .”
 lúc Kiều Lan Lan và lão Đinh cũng ở tiệm chụp ảnh, bọn họ đến sớm hơn Tô Anh một chút, lúc  cũng  chụp ảnh xong.
Thời đại  chụp ảnh cưới  đơn giản, về cơ bản đều chọn quân phục màu xanh,   ống kính chụp ảnh, coi như là ảnh cưới.
Kiều Lan Lan vẫn mặc bộ quân phục màu xanh, trông  khí thế, Tô Anh  hâm mộ hỏi Hàn Cảnh Viễn: "  thể mặc bộ  để chụp ảnh ?"
Hàn Cảnh Viễn đang mặc bộ quân phục mẫu 65 cân,   và : "Có thể chứ."
Tô Anh vui vẻ   quần áo.
Chẳng những cô  thể mặc, những đứa trẻ cũng  quân phục, Tô Anh kêu bốn đứa trẻ đều  đồ: "Lát nữa chúng  sẽ chụp ảnh chung.”
Cô chỉ tết một b.í.m tóc, Hàn Cảnh Viễn còn  chút lúng túng nên   xa,  cách giữa hai  còn  thể nhét thêm một  nữa.
Nhiếp ảnh gia nóng nảy: "Đồng chí nam bên , cưới  vợ xinh  như ,  nên xích  gần chút  chứ.”
Tô Anh cảm thấy Hàn Cảnh Viễn đang ngại thì chủ động tới gần, còn ôm lấy cánh tay , nhiếp ảnh gia lúc  mới  lòng ấn nút chụp hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-14.html.]
Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn cùng chụp một bức ảnh,  đó là hai  lớn, bốn đứa trẻ chụp ảnh chung. Thời gian còn  đều là bốn đứa trẻ chụp mười mấy bức ảnh.
Lúc tính tiền, Hàn Cảnh Viễn bỏ thêm tiền để tiệm chụp ảnh rửa  hai tấm, giải thích với Tô Anh rằng: “Đến lúc đó gửi cho ông nội một tấm, chúng  giữ một tấm.”
Tô Anh    cảnh gia đình của Hàn Cảnh Viễn,    vẫn còn sống nên hỏi: “Được,    thì ?”
“Không cần cho bà .”
Không  cho   xem, tức là quan hệ giữa hai  con   lắm, Tô Anh  tiếp tục hỏi nữa.
“Cô    đến cơ quan cung cấp và tiếp thị để mua gì đó ?” Hàn Cảnh Viễn đề nghị.
Tô Anh và  là thỏa thuận kết hôn, ngoài trừ  chuyện về việc tiền trợ cấp  khi kết hôn, những thứ khác cô cũng  .
Hàn Cảnh Viễn trong lòng băn khoăn.
“Trên   chỉ còn hai mươi tệ thôi.” Tô Anh ,   cô   mua chút đồ, mà vì cô  tiền.
Hàn Cảnh Viễn ngây  một lúc,  đó đỏ mặt, đưa Tô Anh một cuốn sổ tiết kiệm: "Cô cầm thứ  , vốn dĩ nên đưa cho cô từ lâu.”
Tô Anh mở cuốn sổ tiết kiệm  xem,  đó là tận một nghìn một trăm nhân dân tệ, dựa theo mức tiêu thụ hiện tại, đây là một  tiền  lớn.
Cô giật  hỏi: “Cho  ?”
Hàn Cảnh Viễn : " , cô  tiêu như thế nào thì cứ tiêu , nhưng mà  mắt đây là  tiền tiết kiệm mà  tích góp  .”
Tô Anh kinh ngạc : "Anh    thể tiết kiệm   tiền ,     là  đưa hết tiền sinh hoạt cho  vợ  ?”
Hàn Cảnh Viễn thấp giọng giải thích: “Trước khi chúng  thỏa thuận hôn nhân, mỗi tháng  đều giao một nửa  tiền trợ cấp cho vợ cũ, một nữa  tiền còn  đều giữ  tiết kiệm.”
Tô Anh  nhịn  hỏi: “Anh gửi cho cô   một nửa, vì   cho  tận tám mươi tệ?”
Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt,   nên giải thích như thế nào,  đến mấy đứa trẻ đang cùng  ríu rít  chuyện phiếm, vội : “Bởi vì hiện tại cần  nuôi bốn đứa trẻ.”
Tô Anh cũng thầm nghĩ như , Hàn Cảnh Viễn chẳng những là một  đàn ông thành thật,  còn là một  đàn ông , trung thực và  trách nhiệm.
Có tiền, quả thật cũng  mua thêm một ít đồ sinh hoạt, nhưng mà bây giờ đang ở phòng trọ, mua  cũng   chỗ để.
Cô đem cất cuốn sổ tiết kiệm, : “Chi tiêu vài ngày thôi, chờ đến khi chia nhà  hôn lễ thì hãy dùng  tiền  để mua.”
“Cũng .”
Mấy ngày tiếp theo, Hàn Cảnh Viễn ở trong quân doanh, Tô Anh và bốn đứa trẻ ở phòng trọ, hàng ngày đều đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
Thời gian trôi qua thật sự quá nhanh,  hôn lễ một ngày, các chị em trong cơ quan quân sự và  nhà tham gia đám cưới tập thể đều thống nhất mặc những bộ quân phục chỉnh tề, ai cũng đều  xinh .
Hàn Cảnh Viễn  sửa sang chỉnh tề chỉ chờ đến hôn lễ .
Anh tắm  cạo râu,   còn  mùi hương bồ kết nhàn nhạt.
Tô Anh càng  càng thích mắt, thỏa thuận hôn nhân   hề thua lỗ.
Hàn Cảnh Viễn  Tô Anh  đến ngượng ngùng, nghĩ thầm hôn lễ tập thể hôm nay,  sẽ thu hút ánh  của tất cả   trong hôn lễ .
Anh đỏ mặt, cúi đầu  bản   một chút, hỏi: “  gì   ?”