Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-01-25 15:14:39
Lượt xem: 465

Họ bắt đầu phân chia phòng ngủ, Tinh Tinh và Xán Xán sẽ ở cùng phòng với Tô Anh, Hàn Cảnh Viễn, Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam ở chung một phòng với nhau.

Trời cũng sắp tối, Hàn Cảnh Viễn nói: “Tối nay chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng quốc doanh.”

Tô Anh gật đầu, sau khi xuống lầu thì thấy Hàn Kinh Thần đang đá vào bức tường ở phòng khách, giống một con nhím đang xù lông.

Tô Anh nói: “Hàn Kinh Thần, chúng ta định đi ăn thịt ở nhà hàng quốc doanh, con có muốn đi hay không?”

Nhắc đến được ăn thịt, không có đứa trẻ con nào nhịn được, cậu cũng vậy.

Điều kiện gia đình của Hàn Kinh Thần có thể coi là tốt, nhưng hiện giờ muốn mua cái gì cũng phải dùng phiếu được cấp, mỗi tháng cậu ở Bắc Kinh cũng chỉ được ăn thịt vài lần mà thôi.

Vì vậy cậu cũng muốn ăn thịt.

Tô Anh muốn gọi một đĩa thịt kho cho bọn trẻ ăn, Hàn Cảnh Viễn đỏ mặt, nói: “Không có phiếu thịt rồi, phải đợi tháng sau.”

Tô Anh móc từ trong túi ra phiếu gạo, dầu và thịt mà Cố Thành Phong đưa cho, nói: “Tôi có rồi, là của chồng trước đưa cho.”

Ánh mắt của Hàn Cảnh Viễn buồn bã, anh suy xét không chu toàn, vốn dĩ nên tìm người trao đổi vài phiếu thịt và phiếu lương thực khác nữa.

Tô Anh đưa phiếu, anh đưa tiền, gọi một đĩa thịt kho tàu, một cà tím nướng. Đây là hải đảo, cá tôm ở đây cũng nhiều hơn thịt. Họ gọi thêm món tôm và cá.

Một bữa cơm mà họ dùng hết tất cả phiếu cá và phiếu thịt.

Thật ra trong không gian của cô cũng cất giữ một vài vật liệu cơ bản như gạo và thuốc, ban đầu cô cảm thấy những thứ này cũng không quan trọng lắm, nhưng bây giờ xem ra đây đều là những vật liệu sinh hoạt khan hiếm.

Trong lúc ăn cơm, Hàn Cảnh Viễn nói: “Bản báo cáo kết hôn đã được chính ủy phê duyệt, bây giờ có thể đến lấy giấy chứng nhận kết hôn.”

Tô Anh cũng nghĩ nên lấy giấy kết hôn sớm một chút, nếu lấy chậm không chừng còn có chuyện gì đó xảy ra.

Cô nói: “Tôi có đầy đủ giấy tờ và tài liệu, sáng mai để tôi đến lấy đơn đăng ký kết hôn được không?”

“Được.”

Một đĩa thịt kho tàu cũng phải mười tệ, Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn không chịu ăn thì gắp cho anh một miếng thịt ba chỉ mỡ.

Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu nói: “Để đó cho bọn trẻ ăn đi.”

Tô Anh nói: “Không phải bọn trẻ cũng đã ăn rồi sao, đây là phần của anh.”

Bốn đứa trẻ đều nhìn Hàn Cảnh Viễn, đặc biệt là Hàn Hâm Tinh, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm rằng nếu nhường cho ai ăn thì cũng đều bất công, lập tức quyết định, chính mình ăn luôn.

Những đứa trẻ mới cúi đầu ăn phần của mình.

Tô Anh lấy một đôi đũa gắp cho mình một miếng thịt kho tàu béo ngậy, cho vào miệng là tan ra, cô thỏa mãn thở dài, thịt heo trên đời này thật ngon.

Cố Tri Nam vốn định gắp thịt trong bát của mình cho Xán Xán ăn, nhưng trong bát của cậu chỉ có một miếng thịt, sợ sẽ làm Tinh Tinh không vui.

Hơn nữa chị dâu bây giờ và chị dâu trước kia không giống nhau. Trước khi mất trí nhớ, chị ấy đều để dành thịt lại cho cậu và Xán Xán ăn.

Bây giờ, thịt được chia đều cho mọi người cùng ăn.

Cậu cảm thấy chị mình như bây giờ thật tốt, bởi vì không ai là không thích ăn thịt hết.

Cậu gắp miếng thịt kho của mình lên và ăn.

Rốt cuộc, Hàn Kinh Thần lại thấy có lỗi với em gái: “Tinh Tinh, miếng thịt này cho em ăn.”

Hàn Hâm Tinh che chiếc bát của mình lại: “Anh, anh không cần phải phá hoại quan hệ của em và Xán Xán, anh tự ăn thịt của anh đi, em không cần đâu.”

Hàn Kinh Thần: …… Cậu ta yêu quý em gái cũng đâu có sai?

Tô Anh khích lệ nói: “Tinh Tinh giỏi quá, đúng thật là một người chị tốt , các con đều phải phát triển não bộ và cơ thể của mình, phần thịt của ai tự mình ăn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-13.html.]

Tinh Tinh đắc ý mà ưỡn bộ ng.ự.c nhỏ của mình: "Đương nhiên rồi, khi nào em lớn hơn anh trai, lúc đó em sẽ trở thành chị gái.”

Hàn Kinh Thần: “Em nằm mơ đi, con gái sao có thể cao hơn con trai được.”

“Nếu anh không ăn thịt, có thể sau này sẽ không cao bằng em đâu.”

“Không biết tốt xấu, không cho em ăn.”

Hàn Kinh Thần hầm hừ gắp thịt lên ăn.

Tuy không có nhiều thịt lắm, nhưng tôm cá lại rất nhiều, lần này bọn trẻ không nhường thức ăn cho nhau nữa mà tự giác chia đều chỗ tôm cá ấy cho nhau.

Hàn Cảnh Viễn thấy vậy vô cùng vừa mắt, không tranh không đoạt, dạy dỗ bọn trẻ thật tốt, sau này chắc chắn chúng có thể chung sống hòa thuận với nhau.

Anh nói với Tô Anh về chuyện của Kiều Lan Lan và Đinh Sùng: "Kiều Lan Lan đã đi xem mắt với lão Đinh mà không nói cho chủ nhiệm Kiều biết. Đến bây giờ chủ nhiệm Kiều vẫn còn tưởng rằng cháu gái của cô ấy sẽ lấy tôi.”

“Chính ủy Quý một mình tìm tôi nói chuyện, anh ấy nói Kiều Lan Lan đã cầu xin anh ấy, chuyện hôn lễ trước hết không thể để chủ nhiệm Kiều biết, hy vọng chúng ta có thể phối hợp một chút.”

Tô Anh nghĩ đến khí chất thuần khiết của Kiều Lan Lan, khí chất màu lục nhạt của cô ta có nhiều vết nứt, chứng tỏ rằng trước kia cô ta đã phải chịu không ít tổn thương.

Để c giữ được sự lạc quan và tốt bụng như vậy sau khi trải qua những khó khăn thật không dễ dàng.

Cô nói: “Chúng ta cũng coi như không biết gì đi.”

……

Trùng hợp là, hôm nay Kiều Cửu Hương quá bận chuẩn bị cho hôn lễ tập thể nên không muốn nấu ăn. Cô ta đến nhà hàng quốc doanh mua hai món làm sẵn mang về .

Vừa vào cửa, cô ta đã thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn dắt theo bốn đứa trẻ đang ăn cơm. Cô ta không vui nhưng nghĩ, có thể là Hàn Hâm Tinh muốn tìm Cố Xán Xán chơi nên Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn mới gặp nhau.

Trước khi có bằng chứng, mọi thứ đều có thể thay đổi, cô ta vừa rồi đã nói với các đồng nghiệp trong cơ quan rằng, Hàn Cảnh Viễn sắp trở thành cháu rể của mình, sau này cô ta sẽ trở thành họ hàng với nhà họ Hàn.

Trong lòng cô ta vang lên hồi chuông cảnh báo, nếu như Hàn Cảnh Viễn nhìn trúng Tô Anh, đổi ý chuyện hôn sự với Kiều Lan Lan, cô ta sẽ vô cùng mất mặt.

Cô ta không nhịn được mà chạy tới: "Tiểu Tô à, cô cũng từng tiếp xúc với những đồng chí nữ đã đính hôn, không nên quá gần gũi với những đồng chí nam.”

Đặc biệt là Hàn Cảnh Viễn.

Tiểu yêu tinh này có ý gì, muốn tranh giành người đàn ông của cháu gái mình hay sao.

Đàn ông mà, ai mà không yêu cái đẹp, tuy Kiều Lan Lan thanh lệ đoan trang, nhưng không thể so sánh với đôi mắt đào hoa quyến rũ của Tô Anh được, không một ai có thể học được.

Cô ta biết rằn Hàn Cảnh Viễn không thể gặp Tô Anh trước hôn lễ, anh không những dắt bọn trẻ đi mà còn dính líu đến Tô Anh.

Kiều Cửu Hương lại giáo huấn Hàn Cảnh Viễn: "Đồng chí Hàn, Tô Anh mất trí nhớ không hiểu chuyện, anh không biết cần phải tránh bị nghi ngờ sao?”

Cố Tri Nam và Hàn Cảnh đều nghe thấy và hiểu được ý của cô ta, tức giận đập bàn đứng dậy.

Tô Anh kéo Cố Tri Nam ngồi xuống: "Người lớn đang nói chuyện, không phải chuyện của các con.”

Hàn Cảnh Viễn đưa mắt ra hiệu với mấy đứa trẻ, ý bảo bọn họ không cần nói nhiều.

Sau đó anh nói: “Chủ nhiệm Kiều, cô quá lo chuyện bao đồng rồi, đây là nhà hàng quốc doanh, không phải nhà cô, tôi muốn ăn cơm với ai thì ăn.”

Chủ nhiệm Kiều không nghĩ tới việc Hàn Cảnh Viễn là người chân trong chân ngoài như vậy, sớm biết điều này thì sẽ không giới thiệu cho Lan Lan.

“Doanh trưởng Hàn, anh đừng đắc ý, kết hôn được thì cũng ly hôn được, nếu như gia đình chúng tôi đổi ý trước hôn lễ, anh cũng sẽ mất hết mặt mũi.”

Tô Anh cười nói: “Chủ nhiệm Kiều, tôi và đồng chí Hàn còn chưa kết hôn, không lẽ một chút tự do của chính mình cũng không có sao, dù đã kết hôn rồi, sau này tôi đi ăn cơm với người đàn ông nào, chồng tôi cũng không quản được, huống chi là cô.”

Cô còn không quên dùng chân đá một cái vào người đàn ông ở dưới gầm bàn: "Hàn Cảnh Viễn, anh nói xem có đúng không?”

Hàn Cảnh Viễn nói: “Cô là một người có chủ kiến, tôi nào dám quản cô.”

Giọng điệu ái muội này khiến Kiều Cửu Hương đứng ngồi không yên, còn chưa kết hôn lại tán tỉnh nhau như vậy, cứ chờ xem.

Loading...