Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 126
Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:01:39
Lượt xem: 182
Hàn Hâm Tinh cùng Cố Xán Xán hai chị em xinh đẹp này, đã là một thiếu nữ mười năm tuổi rồi, đang học năm ba trung học cơ sở, nửa năm nữa thôi là lên cấp ba rồi.
Hôm nay lúc sắp tan học, Trần Chấn Hữu tìm được Cố Xán Xán: "Xán Xán, chủ nhiệm lớp nói tớ có thể nhảy lớp, nửa năm nữa có thể trực tiếp học năm hai cấp ba.”
Xán Xán cảm thấy đây là chuyện tốt, Hữu Hữu vẫn luôn rất thông minh. Năm đó kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, bố cậu đã thi đỗ Kinh Đại, là bạn học cùng khóa cùng với anh trai và cậu nhỏ, cũng là năm nay tốt nghiệp.
Hữu Hữu bốn năm trước đã cùng với bố cậu chuyển trường tới Bắc Kinh, bốn năm trước Hữu Hữu mới năm 4, cứ thế một mạch nhảy lớp, năm nay cuối cùng cũng trở thành bạn học cùng lớp với cô bé.
“Chuyện tốt nha.”
“Nhưng nếu tớ nhảy lớp thì không còn cùng lớp với cậu nữa.”
“Không sao hết, tớ và chị nửa năm nữa sẽ lên năm nhất cấp ba, mọi người vẫn là học cùng một trường.”
Hàn Hâm Tinh tò mò hỏi: “Trần Chấn Hữu, cậu đã liều mạng vì muốn học cùng lớp với Xán Xán, bây giờ đã là bạn học cùng lớp rồi, sao lại muốn nhảy lớp, cậu vì học tập quả nhiên cái gì cũng có thể vứt bỏ, hừ, cho rằng chúng tớ sẽ để ý sao, mới không để ý đó.”
Trần Chấn Hữu vội vã, biện giải nói: “Không phải như thế, là tớ thấy dì Xuân Anh chờ đợi quá vất vả, nhưng bố tớ nói trước khi tớ trưởng thành, ông ấy tuyệt đối sẽ không tái hôn, tớ đã thương lượng với bố rất lâu, cuối cùng tớ nói vậy chờ tớ thi đỗ đại học, thi đỗ đại học ông ấy sẽ không còn độc thân nữa, cứ kéo dài mãi không tốt cho dì Xuân Anh.”
Cố Xán Xán rất cảm động: "Hữu Hữu cậu cố lên, tớ ủng hộ cậu.”
Hàn Hâm Tinh cúi đầu, nhân lúc thời gian giải lao làm một ít bài tập, vừa nghĩ thím hai vẫn chưa trở về, tâm tình bồn chồn.
“Ngốc nghếch, đều là đồ ngốc.”
Trần Chấn Hữu càng chân tay luống cuống: "Nếu là các cậu không vui, vậy, tớ sẽ không nhảy lớp nữa……”
Hàn Hâm Tinh: “Thích nhảy thì nhảy, không quan tâm, không để ý, cậu thương lượng xong với Xán Xán là được.”
Cố Xán Xán kéo Trần Chấn Hữu ra bên ngoài, nói: “Hữu Hữu, có phải cậu thích chị gái của tớ không?”
Mặt Trần Chấn Hữu ngay lập tức đỏ như máu: "Không có, không có chuyện đó……”
Đúng lúc này bảo vệ chạy tới đã giải cứu người thiếu niên: "Hàn Hâm Tinh, Cố Xán Xán lớp bảy năm ba, chú hai của hai đứa đến tìm các cháu có việc.”
Có thể có chuyện gì?
Hàn Hâm Tinh nghĩ, thím hai mấy năm nay không ở đây, chú hai đã chỉ còn lại một cái vỏ rỗng đẹp đẽ, linh hồn sớm đã không còn nữa rồi.
Có đôi khi cô bé nhìn thấy chú hai đi ra ngoài ngắm trăng sáng trong đêm khuya, sau đó hái về một đóa hoa hồng vẫn còn đọng hơi sương, cắm ở trong bình hoa trước cửa sổ, dường như là hy vọng thím hai vừa trở về đã có thể nhìn đóa hoa hồng tươi đẹp kia, mỗi lần như vậy, Hàn Hâm Tinh đều muốn khóc.
Cô bé lại bắt đầu nhớ thím hai rồi.
Bảo vệ bát quái thần kinh không bình thường: "Xán Xán, bên cạnh bố cháu có cô gái khá trẻ đó, nhìn có vẻ không lớn hơn các cháu là mấy tuổi, bố cháu sẽ không phải là muốn tìm mẹ kế cho cháu rồi chứ?”
Cố Xán Xán đột nhiên liền tức giận: "Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, cháu chỉ có một mẹ, bố nếu dám tìm mẹ kế, cháu sẽ không cần ông ấy nữa……”
Hàn Hâm Tinh dừng bước chân, chú hai sao có thể tìm mẹ kế cho Xán Xán chứ, mấy năm nay thím hai không ở đây, bất luận là người phụ nữ nào trong mắt chú, đều là người không có gương mặt.
Cô bé đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt: "Xán Xán, mẹ đã trở lại rồi.”
Cố Xán Xán ngây ngẩn cả người, giây tiếp theo, hai cô bé chạy thật nhanh.
……
Tô Anh bị hai cô bé cao sắp gần bằng mình chạy xà đến khiến cô lảo đảo một cái.
Cô đánh giá Tinh Tinh cùng Xán Xán, người con gái khi 18 tuổi thay đổi quá nhiều, hai cô bé càng ngày càng xinh đẹp.
Không có cảm giác xa lạ , hai cô bé này vẫn là tiểu áo bông mà cô yêu thương nhất, ở cổng trường ôm cô và gọi cô một tiếng “mẹ”, bảo vệ giật mình , đây thật sự là người mẹ công an cảnh sát nghe nói có nhiệm vụ mấy năm rồi chưa trở lại của Cố Xán Xán sao?
Như này cũng quá trẻ đi.
Hàn Hâm Tinh rất vui vẻ: "Thím hai, thím chờ bọn cháu một chút, cháu cùng với Xán Xán đi xin nghỉ, chờ chút nữa chúng ta cùng nhau trở về nhà.”
Hàn Cảnh Viễn vội nói: “Hai đứa đều đã năm ba rồi còn xin nghỉ cái gì, hơn nữa ngày mai chính là cuối tuần, ngày mai cậu lớn của mấy đứa muốn làm một bữa cơm, hôm nay đừng xin nghỉ nữa.”
Cố Xán Xán tán đồng: "Mẹ mới trở về, người vui vẻ nhất chính là bố, tối nay hãy để lại cho bọn họ thế giới riêng của hai người đi, ngày mai để mẹ ngủ ở chỗ chúng ta, con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ đây.”
Hàn Cảnh Viễn có chút chột dạ nhìn Tô Anh, hy vọng vợ đừng vạch trần anh ngay bây giờ, bằng không buổi tối hôm nay anh sẽ không có vợ để ôm.
Tô Anh cười mà không nói, cô không nói lời nào nghĩa là được rồi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-126.html.]
Cố Tri Nam cùng Hàn Kinh Thần bên kia, là gọi điện thoại trực tiếp thông báo, Hàn Cảnh Viễn ở trong điện thoại nói: “Hai đứa xin nghỉ để về cũng không có tác dụng, vợ chú hôm nay không có thời gian gặp hai đứa, một lát nữa còn phải đi thăm bà ngoại và ông nội mấy đứa.”
Hàn Kinh Thần: “…… Chú hai, căn nhà mà chú ở còn là nhà được mua bằng tiền mà cháu kiếm đó.”
Hàn Cảnh Viễn: “Cháu lớn lên bằng tiền mà chú kiếm đấy.”
Cố Tri Nam vô cùng thân mật, khuyên Hàn Kinh Thần: “Chờ cậu sau này có đối tượng yêu đương rồi, thì có thể lĩnh hội được tâm tình của anh rể rồi.”
……
Tắt điện thoại, Tô Anh đến trung y quán thăm Khúc Hội.
Khúc Hội xin nghỉ phép nên tan làm trước: "Vừa lúc muốn đi xem bệnh cho ông nội Hàn, chúng ta dọc đường vừa đi vừa nói.”
Mấy năm nay Khúc Hội vẫn luôn dùng dị năng còn sót lại không nhiều của mình, giúp ông lão điều trị thân thể, cho nên Tô Anh trở về, vẫn còn có thể nhìn thấy thân thể cường tráng của ông lão.
Trên đường nói một chút về chuyện của dị giới bên kia, Khúc Hội nghe thấy dị giới cũng có thể trồng được lương thực và rau, nuôi gà vịt ngan ngỗng, gia súc đều có thể khống chế không bị biến dị, thì rất vui mừng.
Buổi tối sau khi ăn cơm tối ở nhà ông lão, Tô Anh cùng Hàn Cảnh Viễn ngủ lại ở nhà ông, khiến Kiều Lan Lan và Tô Tân Ý chạy tới nhà không tìm thấy người.
Các cô lại ngại buổi tối quấy rầy ông cụ nghỉ ngơi, cho nên vừa sáng sớm đã tới đại viện bái phỏng.
Ông nội Hàn cười giải thích: "Vừa sáng sớm hai đứa chúng nó đã đi chợ mua đồ ăn rồi, nói trong nhà Đoạn Quân không chứa đủ nhiều người như vậy, buổi trưa hai đứa tới chỗ của chúng nó ăn cơm.”
Kiều Lan Lan tức giận dậm chân: "Hàn Cảnh Viễn, anh ta chính là cố ý muốn một mình bá chiếm Tô Anh nhà ta.”
Nháo đến mức tô Tân Ý cũng dở khóc dở cười.
……
Thứ bảy trường học được nghỉ nửa ngày, buổi trưa bốn đứa trẻ đã trở lại, Kiều Lan Lan và lão Đinh, Tô Tân Ý và Cố Thành Phong, Tô Liên kiều và Tiểu Châu, ngay cả Trần Võ Sinh cũng dẫn theo con trai đến, ở trên đường đi đúng lúc gặp được Hách Xuân Anh nên cùng nhau đến luôn.
Vợ Đoạn Quân vẫn chưa hết cữ nên anh ta đành phải một mình đến, nghĩ nghĩ trong lòng lại hụt hẫng, rõ ràng là mời em gái đến ăn một bữa cơm đoàn viên, kết quả là người nhà anh ta không đến hết.
Có điều em gái đã đồng ý rồi, đợi sau khi hưởng tuần trăng mật xong sẽ một mình đến nhà anh ta ăn bù một bữa.
Tô Liên Kiều vừa nghe chị gái và anh rể muốn đi hưởng tuần trăng mật, không thể tham gia hôn lễ của cô và Tiểu Châu, trong lòng buồn bã: "Anh rể, anh không thể đợi được mấy ngày, chờ em và Tiểu Châu kết hôn xong, mọi người cùng nhau đi du lịch sao? Như thế tốt biết bao.”
Hàn Cảnh Viễn cự tuyệt một cách dứt khoát: "Một chút cũng không tốt, ai thích dẫn theo các người hai cái phiền toái này.”
Tô Liên Kiều không có cách, cầu xin chị cô: "Chị, em đã hỏi rồi, tiệc rượu đã được đặt không đổi được, chị bảo anh rể chờ mấy ngày đi mà, em muốn anh chị có thể tham gia hôn lễ của bọn em.”
Tô Anh lấy ra một hộp trang sức, trang sức này được làm bằng tinh thạch ở dị giới làm ra, một đôi hoa tai, một sợi dây chuyền.”
“Tặng cho em quà mừng đám cưới, là độc nhất vô nhị đó nha, trên đời này cũng không tìm thấy cái thứ hai đâu.”
Tô Liên Kiều lập tức thay đổi lời nói: "Quả thật chỉ cần có tâm ý là được rồi, chúc chị và anh rể tuần trăng mật vui vẻ, chơi vui vẻ một chút, chụp thật nhiều ảnh mang về.”
Trên bàn cơm, Hàn Cảnh Viễn đã tuyên bố một tin tức, nói đã đặt xong vé tàu buổi tối, đêm nay bắt đầu cuộc hành trình đi tuần trăng mật, xin mọi người đừng nhớ nhung, muốn ôn chuyện cũ chờ bọn họ đi tuần trăng mật trở về lại tâm sự.
Kiều Lan Lan thiếu chút nữa đổ bát canh lên đầu Hàn Cảnh Viễn, đã được Lão Đinh nhanh chóng cản lại.
Sau khi ăn cơm xong Kiều Lan Lan kéo lão Đinh về nhà, sau đó thu dọn hành lý.
Cô tức giận cười lạnh nói: “Hàn Cảnh Viễn nhất định không thể ngờ tới, em đã từ chỗ Tô Anh hỏi được số tàu và địa điểm, chúng ta đã bận rộn mấy năm nay, đây là thời điểm nghỉ ngơi, cùng hai vợ chồng bọn họ đi du lịch một tháng, anh cảm thấy thế nào?”
Lão Đinh đương nhiên là đồng ý, nhưng anh ta hoài nghi Hàn Cảnh Viễn không muốn vậy.
“Hàn Cảnh Viễn sẽ không vui đâu, anh thấy cậu ấy bây giờ chỉ muốn chúng ta trở thành người vô hình.”
……
Hàn Cảnh Viễn đương nhiên sẽ không để tuần trăng mật đã lên kế hoạch 6 năm bị quấy rầy.
Sau khi mọi người ăn cơm xong giải tán, Hàn Cảnh Viễn xách hành lý sớm đã thu xếp từ trước, để lại một bức thư ở trong nhà cho bọn nhỏ, sau đó dẫn theo vợ đến nhà ga.
Tô Anh: “Tàu lúc tám giờ tối, chúng ta bây giờ đi quá sớm đi?” Hàn Cảnh Viễn nói: “Không sao, có thể sửa vé, chúng ta đi vào buổi chiều, ở trên tàu ngủ một giấc, sáng mai vừa lúc đến trạm thứ nhất, sau đó một tháng này, sẽ không còn ai biết được lộ trình của chúng ta, không ai quấy rầy, em cảm thấy thế nào?”
“Em cảm thấy anh trở về sẽ bị bọn họ đánh chết.”
Nhưng Tô Anh vẫn là vui vui vẻ vẻ đổi vé tàu cùng với Hàn Cảnh Viễn.
Buổi chiều 5 giờ 15 phút, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn bước lên tàu mà không bị ai quấy rầy, hành trình tuần trăng mật xuất phát thôi.