Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-02-03 20:01:31
Lượt xem: 178
Cô Hội không nhịn được nói: "Ngoại trừ cho ăn thuốc đặc trị, bọn họ còn thay m.á.u cho hài nhi mỗi tháng một lần, đồng thời thay m.á.u cho người đến từ Đào Viên mỗi tháng một lần, người bình thường tuyệt đối sẽ không chịu đựng được, nhưng với loại thuốc đặc biệt này thì có thể, sau khi kiên trì thay m.á.u vài năm, Khúc Hội dì của Khúc Lương, kích phát khả năng trị liệu đáng kinh ngạc, nhưng không thể ngừng truyền thuốc, nếu dừng lại có tác dụng phụ."
"Khúc Hội…" Khúc Lương sửng sốt, tên của dì hắn chưa từng xuất hiện trên gia phả.
"Cô Hội, tên của cô?"
Cô Hội nói: "Dì và mẹ của cậu là cặp song sinh, tôi có vài phần giống họ, Tiết Hồng Đông giả vờ đổi tên tôi thành đứa con gái lớn bị ông ấy gửi đi và nhận tôi làm con gái đỡ đầu, hài lòng với thứ tình cảm an ủi đó, trước giờ luôn chỉ có mình ông ta."
Cô Hội nói: "Sau đó, dì của cậu đã quay trở lại nhiều lần với những người ở Đào Viên, chúng tôi đã bí mật gặp nhau và chúng tôi đã trở thành những người bạn tốt có thể nói ra những bí mật mà không cần nói với mọi người, dì của cậu nói rằng những người ở Đào Viên đã bắt được một số người có nhiều năng lực siêu nhiên khác nhau và nhốt họ lại, trao đổi m.á.u của họ cho cô ấy để kiểm tra hiệu quả của việc thay đổi máu, những người đó đã đau khổ đến mức họ có muốn c.h.ế.t cũng không được, sau này cô ấy không muốn lấy m.á.u của những người vô tội nữa, vì vậy cô ấy đã lên kế hoạch trốn thoát."
"Lần cuối cùng Khúc Hội đến đây là hai mươi lăm năm trước, lần đó cô ấy từ biệt tôi, nói sẽ trốn đi, không bao giờ đến đây nữa, cô ấy còn bồng tới một đứa bé."
"Một đứa trẻ toàn thân bầm tím, tôi nhìn đứa bé thở không ra hơi, nhưng Khúc Hội nói rằng nó bảo vệ não của mình bằng năng lực chữa bệnh, chỉ cần não chưa chết, đem đi có thể cứu được."
"Tôi đoán cô bé trong bức ảnh là đứa bé mà Khúc Hội đã mang về cứu."
Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, nếu như cô gái mà Tiết gia và Đào Viên tìm kiếm là đến từ thế giới này, vậy thì cô ấy cũng phải thay m.á.u từ nhỏ đến lớn, mới có cơ hội lớn lên.
Ai đã thay m.á.u cho cô ấy, những đau đớn đó, rất khó chịu phải không?
Khúc Lương nghĩ đến anh trai mình, người đã được đưa đến một thế giới khác từ khi còn nhỏ, lớn lên thật vất vả, một khoảnh khắc nào đó mối hận trong lòng anh ta cũng vơi bớt đi phần nào.
Chỉ có Hàn Cảnh Viễn chú ý tới con ngươi của vợ mình không tập trung, liền từ trong túi vợ mình lấy ra bánh bích quy do To Tân Ý chuẩn bị cho cô, xé mở bao bì, đặt vào lòng bàn tay Tô Anh.
"Nghe kể chuyện, đói rồi đúng không?"
Tô Anh chớp chớp mắt: "Không sao."
Hàn Cảnh Viễn hỏi Cô Hội: "Tôi không hiểu, ba năm trước, nhà họ Tiết chạy đến hiện trường vụ án, mặc dù họ đến không kịp để bắt cô gái, nhưng tôi vẫn bất tỉnh tại hiện trường, nhà họ Tiết trực tiếp g.i.ế.c tôi, không phải một lần là dứt điểm sao?"
Cô Hội giải thích: "Tiết Hồng Đông luôn để lại một lối thoát cho mình trong mọi việc, lúc đó, ông ấy không bắt được cô gái đó, nghĩ rằng cô ấy quan tâm đến mạng sống của anh như vậy, giữ cho anh một mạng, vẫn hữu ích hơn là để anh chết."
Lúc này, Quan Minh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Còn nữ con tin bị nhốt cùng Hàn Cảnh Viễn thì sao? Cô ta xảy ra chuyện gì? Chúng tôi rõ ràng nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta."
Để cứu người, bọn họ đã xông vào hầm trú ẩn, hai đồng chí hy sinh tại chỗ.
Anh ta bị thương, nhìn những người đó bắt đi Hàn Cảnh Viễn đã bất tỉnh và nữ con tin, mãi đến nửa tháng sau, anh ta mới tìm được Hàn Cảnh Viễn đã bị giam giữ ở một nơi khác và đang trên bờ vực suy sụp tinh thần.
Con tin đã chết, khuôn mặt tan nát của cô ấy đang thối rữa.
Nhưng Hàn Cảnh Viễn lại quên mất mấu chốt ký ức, hắn làm sao tới nơi này, trong phòng con tin biến mất là ai, lúc bị giam giữ đã xảy ra chuyện gì, anh ta cái gì cũng không nhớ.
Quan Minh ngoan cố tin rằng Hàn Cảnh Viễn giả vờ mất trí nhớ vì trốn tránh trách nhiệm, vì hai đồng đội đã hy sinh, anh ta vẫn canh cánh trong lòng, luôn muốn tìm ra sự thật.
Cô Hội nhìn anh với vẻ thương hại, giải thích với anh: "Người phụ nữ đó là người tình mà Tiết Hồng Đông rất thích, cháu trai và cháu gái của Tiết Hồng Đông mặc dù hoà thuận với nhau, nhưng họ nhất định sẽ đoàn kết nếu người ngoài nắm quyền, họ gài bẫy người phụ nữ đó, yêu cầu cô ấy đi theo để xem một sự việc bí mật ."
"Cuối cùng thì các người cũng đến, Tiết Hồng Đông làm sao có thể để anh mang người phụ nữ đó đi? Như vậy sẽ bại lộ bí mật của anh ta, cho nên dù anh có thích cô ta đến đâu cũng chỉ có thể bày mưu để khiến các người cho rằng cô ta là con tin."
"Đổi địa điểm giam giữ ở một nơi khác. Để ngăn mọi người nhận ra người phụ nữ đó, Tiết Hồng Đông thậm chí còn phá huỷ khuôn mặt của cô ấy và để nó thối rữa từ từ.
Trên thực tế, cháu trai và cháu gái của Tiết Hồng Đông đều đoán rằng Đào Viên có thể không đẹp như trong tưởng tượng, nhưng Tiết Hồng Đông đã mê muội, ông ta quá sợ chết, không ai có thể ngăn cản khát vọng trường sinh bất lão của ông ta. "
...
Sáu người thảo luận trong nghĩa trang cho đến rạng sáng, Cô Hội và Khúc Lương Làm nội ứng, tám ngày sau giải cứu mẹ nuôi của cô gái bí ẩn từ trong tay nhà họ Tiết.
Mẹ nuôi được trở lại từ một thế giới song song, cô ấy sẽ có thể trả lời nhiều câu hỏi.
Tám ngày, thời gian vẫn đủ để Tô Anh quay trở lại Nam đảo một chuyến.
Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn: "Trước khi nhận nhiệm vụ, em muốn quay lại đảo Nam để thăm mấy đứa trẻ."
Hàn Cảnh Viễn thực sự không muốn Tô Anh lần này mạo hiểm: "Thật ra, nếu tụi anh đi, tụi anh nhất định có thể … có thể cứu được Dì của Khúc Lương, em chỉ cần chờ ở Bắc Kinh thôi."
Tô Anh hơi bất ngờ trước thái độ của Hàn Cảnh Viễn, cười nói: "Em là 'linh vật' của đồn cảnh sát Thành Tây, anh có thể thấy những vụ án em tham gia đều diễn ra thuận lợi lạ thường , tất cả đã đến bước cuối cùng, em nhất định phải đi."
Hàn Cảnh Viễn thuyết phục không được Tô Anh, ngừng nói một hồi mới nói: "Vậy anh cùng em trở về Nam Đảo."
Tuy nhiên, sắp xuất phát Hàn Cảnh Viễn có việc phải làm, không thể đến, vì vậy anh ấy đã nhờ Quan Minh đến nói với Tô Anh Một tiếng.
Trên sân ga, thái độ của Quan Minh đã tốt hơn trước rất nhiều, anh ta cầu xin Tô Anh: "Bây giờ tôi không tiện liên lạc với gia đình và tiết lộ tung tích của mình, sau khi cô quay lại, nếu Hồng Tuệ hỏi, cô cứ nói với cô ấy rằng tôi tôi rất ổn, chắc chắn sẽ về nhà."
Tô Anh đảo mắt nhìn anh ta và hỏi: "Cha ruột của Thịnh Hồng Tuệ là con rể của Tiết Hồng Đông, Tiết Hồng Đông luôn đề phòng con rể của mình, mặc dù ông ấy không để con rể của mình dính líu đến bí mật cốt lõi, nhưng Thịnh Hồng Tuệ đã thỏa hiệp với bọn họ, giúp họ nghe ngóng tin tức."
Quan Minh gật đầu nói: "Lãnh đạo đã nói với tôi rồi, tôi biết, cô ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhiệm vụ này kết thúc, tôi sẽ báo cáo chuyển công tác, tôi là chồng của cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy sửa sai."
Cũng được thôi, pháp luật cũng cho người ta một cơ hội sửa đổi chính mình, Tô Anh cũng không có gì để nói.
Người ta nếu có trăn trở, thì sẽ cố gắng sống hết mình và quay về thực hiện lời hứa, đúng không ?
Vì vậy Tô Anh từ chối: "Khi nhiệm vụ hoàn thành, anh có thể tự mình quay lại và nói chuyện với cô ấy."
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-122.html.]
Hàn Kinh Thần và Cố Tri Nam đưa hai em gái về nhà sau giờ học, khi còn cách nhà hàng chục mét, họ nhìn thấy khói bốc lên từ bếp.
"Chẳng lẽ cậu Hai và dì Hai đã quay lại?"
"Tôi không biết, cũng không có gọi thông báo trước."
Dù thế nào đi chăng nữa, hai thiếu niên mỗi người dẫn một đứa nhỏ chạy như bay về nhà, trên bàn ăn đã dọn sẵn bốn món ăn và một món canh, đều là những món ăn ưa thích của bọn họ.
"Mẹ, mẹ, mẹ đã trở lại."
Khi Hàn Tinh Tinh nhìn thấy thức ăn trên bàn ăn trong phòng chính, cậu quay trở lại nhà bếp và lao vào vòng tay của Tô Anh.
Tô Anh vòng tay ôm lấy cậu, so sánh chiều cao của đứa trẻ, nó gần như chạm đến cổ cô rồi.
Trẻ con lớn nhanh thật, mới xa nhau mười ngày mà có cảm giác như đã mấy tháng rồi.
"Mẹ đã trở về, nhưng mấy ngày nữa mẹ phải đi ra ngoài."
"Còn có án cần phải giải quyết sao?" Cố Xán Xán cũng chạy đến bên cạnh Anh, làm nũng: "Ba đâu, sao ba không trở về?"
"Lần sau ông ấy sẽ trở về cùng với mẹ."
Bọn trẻ đang huyên thuyên, nói chuyện với Tô Anh về những chuyện vụn vặt xảy ra với bốn người bọn họ ở nhà những ngày này, bất kể lớn hay nhỏ.
Hàn Cảnh Tĩnh nói: "Dì hai, cháu mới hiểu ra, dì để chúng cháu tự lập là vì muốn tốt cho chúng cháu, khi dì và cậu Hai đi vắng, chúng cháu cũng có thể tự lo cho mình, mấy ngày nay chúng cháu đã có khoảng thời gian rất vui vẻ."
Tô Anh mỉm cười: "Hàn Cảnh Tĩnh, nếu con nghĩ như vậy, dì yên tâm rồi. Tuy rằng lúc nào con cũng phải chăm sóc em, nhưng con cũng phải tự chăm sóc bản thân mình, biết không?"
Hàn Cảnh Trần biến sắc: "Mỗi lần dì nói với giọng điệu như vậy, con rất sợ, giống như dì đang thổ lộ lời trăn trối của mình vậy, dì thà rằng anh phê bình con vài câu."
Tô Anh đổi chủ đề, nói rằng họ sẽ ăn tối cùng nhau sau khi Kiều Lan Lan và Lão Đinh tan sở.
Tình cờ, Thịnh Hồng Tuệ từ nhà bên cạnh đến thăm và hỏi Quan Minh: "Đã mười ngày rồi chồng tôi không gọi điện về nhà. Phó tiểu đoàn trưởng Hàn của chị có liên lạc với gia đình không? Anh ấy có liên lạc với Quan Minh không?"
Tô Anh nhàn nhạt nói: "Ai biết được chứ, có lẽ làm nhiệm vụ bị mất liên lạc, hoặc có lẽ đã chết, cô chờ tổ chức thông báo đi."
Thịnh Hồng Tuệ: "Tô Anh, cô nói vậy là có ý gì?"
Tô Anh cười nói: "Ý trên mặt chữ, thực ra, rất nhiều chuyện nhỏ mà cô cho là không quan trọng, lại có thể gây ra hệ quả không thể cứu vãn được."
Chính là giống như cô uống thuốc do mẹ chồng cô làm, cho rằng sau khi mất con có thể sinh thêm con, nhưng nếu Quan Minh không quay về, thì đứa trẻ tiếp theo sẽ không phải con của cô và anh ta rồi, mà cô có thể còn có cả nhà con cháu, anh chỉ có thể là một cái vong linh cô độc, cô nói xem, đây chẳng phải cô gieo nhân, gặp ác báo sao?"
Khuôn mặt của Thịnh Hồng Tuệ tái nhợt, Tô Anh không thèm nói chuyện với cô ấy nữa.
...
Một lúc sau, Kiều Lan Lan tan sở trở về, mạnh mẽ ôm lấy Tô Anh: "Chị cũng coi như quay lại rồi, đêm nay ngủ với em đi."
Hàn Tinh Tinh và Cố Xán Xán không muốn điều đó, tối nay, hai chị em vì bất kể lý do gì, cũng nhất định muốn ngủ với Tô Anh.
Tô Anh kể cho hai cô bé nghe một câu chuyện về một thế giới xa xôi, nơi có một số người có khả năng ma thuật, một loại quái thú ngoài hành tinh có cánh trên lưng, nó thích bắt những người này nhất, bắt về đồng hoá, sau khi đồng hoá sẽ trở thành cùng một loại quái vật ngoài hành tinh ...
Hai cô bé bị mê mẩn bởi những gì mình nghe được rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết, Tô Anh đã sử dụng một số năng lực siêu nhiên để khiến hai cô bé ngủ sâu hơn.
Sau đó, cô mở tủ đầu giường, lấy cuốn nhật ký bị khóa ở phía dưới cùng ra, đi tìm Kiều Lan Lan ở bên cạnh.
Lão Đinh đã bị Kiều Lan Lan đuổi qua ký túc xá tá túc một đêm, cô ấy đang đợi Tô Anh đến.
Tô Anh nói ngắn gọn với Kiều Lan Lan về những gì đã xảy ra ở Bắc Kinh trong vài ngày qua, sau đó đưa cuốn nhật ký cho Kiều Lan Lan.
"Lan Lan, nếu lần sau cô quay lại, phiền cô đem quyển nhật ký này giao cho Hàn Cảnh Viễn có được không?"
Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm trí Kiều Lan Lan, trực giác của cô mách bảo có chuyện chẳng lành, Tô Anh đang giao phó cho cô hậu sự của cô ấy.
Cô liên tục lắc đầu: "Tôi không đồng ý, cô muốn đưa cho anh ta, chờ nhiệm vụ trở về, tự mình đưa cho anh ta."
Tô Anh an ủi cô ấy và nói: "Tôi chắc chắn sẽ trở lại, chỉ là đề phòng thôi."
Kiều Lan Lan vẫn từ chối, cô ấy nghĩ, nếu mọi người có mối quan tâm trong lòng, họ nhất định sẽ quay lại để thực hiện lời hứa của mình.
Nếu cô ấy không trả lời, Tô Anh sẽ quay lại và tự mình làm điều đó.
Cô ấy rơm rớm nước mắt nói: "Tô Anh, cô không thể làm thế này."
Tô Anh không còn cách nào khác ngoài việc lấy một tờ giấy và lau nước mắt.
"Thật sự không sao, tôi liền mua một cái bảo hiểm, lần này tôi đi đón Khúc Hội chính là mẹ nuôi của tôi, căn cứ Vân Thành tàn tích còn có thể mở cửa, miễn cưỡng có thể phái người tới, tôi nghi là bọn họ đã phát hiện t.h.i t.h.ể của tôi trong phế tích, lại làm cái loại thí nghiệm gì đó, sau khi đón mẹ nuôi của tôi, tôi phải... phải trở về, sau khi xuyên qua nơi này, năng lực không gian vẫn luôn ở đó."
Tô Anh nói: "Cô nói rằng Tiết Hồng Đông đã c.h.ế.t ở kiếp trước và anh ta sống thêm mười năm nữa, tôi đã nhìn thấy tình trạng thể chất của anh ta, và anh ta không thể sống được ba quá tháng nhưng tại sao anh ta ở kiếp trước vẫn có thể c.h.ế.t do già ở nhà?"
"Còn có Khúc Lương kia trở thành đại phú gia, nhưng Khúc Lương mà tôi tiếp xúc chỉ là một kẻ ngốc nghếch, không phải như đã tính là làm kinh doanh, như vậy rất có một loại khả năng, người ở Đào Viên dùng thân thể của ta để chế tạo sau đó dùng một số sản phẩm thử nghiệm có thể mở ra cánh cửa, doanh nhân giàu có Khúc Lương mà cô tiếp xúc sau này không phải là tên ngốc nghếch Khúc Lương hiện tại."
Kiều Lan Lan mở to mắt, cô quên cả khóc: "Không thể nào, tên đại ác ôn muốn chi.ế.m lấy th.ân thể của Trần Vô Thanh không phải đã bị cô dùng năng lực siêu nhiên xóa sạch rồi sao?"
Tô Anh nói: "Nó chỉ bị xóa trong thế giới này, chuyện gì đã xảy ra trong thế giới Đào Viên sẽ không được biết cho đến khi tôi đón được mẹ nuôi của mình, tôi phải chuẩn bị cho chuyến quay trở lại, tôi phải sẵn sàng ... để huỷ diệt thân thể của chính mình. Chuẩn bị đi, tôi không thể lại để cho cô nhìn thấy kiếp trước của nhà họ Tiết đó, lại có một kết cục tốt đẹp một lần nữa!"