Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:56:19
Lượt xem: 173
Trên cánh tay đột nhiên đau, Hàn Cảnh Viễn cúi đầu, Tô Anh vùi đầu vào vai anh, bóp chặt lấy cánh tay anh nhưng dường như cô cũng chưa nhận thức được điều đó.
Hàn Cảnh Viễn yên lặng thở dài, vòng tay ôm lấy cô, đem cô dụi vào trong lòng ngực, hôn hôn lên tóc của vợ, Tô Anh chui hoàn toàn vào trong lòng n.g.ự.c anh.
……
Tiết Hoành Đông rất cẩn thận, nói thời gian địa điểm chờ đến ngày xuất phát, sẽ để Cô Hội tự mình dẫn đội đến địa điểm đã được chỉ định đón người.
Tiết Quyền Hải cười đắc ý: "Khúc Lương nhất định không biết, cậu ấy phản hồi trong giấc mơ của chúng ta, đều gắn liền với thông tin mã hóa.”
Tiết Nhã Mai do dự nói: “Chú hai, chúng ta thật sự ngay cả Khúc Lương cũng giấu sao? Cậu ấy dù sao cũng là cháu ngoại ruột của chú.”
Tiết Quyền Hải nóng nảy, trách Tiết Nhã Mai gây thêm chuyện.
“Tiểu tử Khúc Lương kia lúc nào cũng có tính chống đối, không tin được, nếu không hội nghị hôm nay cậu cũng sẽ không cho nó tham gia.”
……
Bên ngoài ầm ĩ một hồi, đã dừng lại.
Tô Anh khi đang phát sầu xem phải ra ngoài như thế nào? Thuốc và thịt mà Tiết Hoành Đông đã có tác dụng, trạng thái tinh thần tốt lên rất nhiều, nói buổi tối muốn xuất viện.
Còn đáp ứng trước khi đi đón người đào nguyên tới đây, sẽ chia thịt và thuốc cho bọn họ.
Tiết Hoành Đông muốn xuất viện, có nghĩa là phòng bệnh này sẽ trống, vậy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn sẽ có cơ hội ra ngoài.
Hai người mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì nghe Tiết Kim Vân nói: “Ông ngoại, trong tủ vẫn còn có xiêm y, cháu mở tủ lấy ra nhé?”
Cô ta không dám trực tiếp mở cửa tủ, bắt buộc phải xin chỉ thị của Tiết Hoành Đông.
Tiết Hoành Đông đã uống thuốc, đối với phân biệt màu sắc đã khôi phục một chút, trầm mặc không nói, sau khi thấy rõ là tủ quần áo là màu trắng, không đồng ý cũng không phản đối.
Tiết Kim Vân đi về phía tủ quần áo.
Tô Anh căng thẳng, trong lòng đã quyết định, nếu như bị phát hiện, vậy chỉ có thể cho người Tiết gia trong phòng này, tóm gọn một mẻ.
Sau đó dùng dị năng đào ra địa điểm và thời gian đón người từ trong đầu Tiết Hoành Đông!
Lúc này Cô Hội mặt không biểu cảm kia đột nhiên mở miệng nói: “Quần áo ở trong tủ là thay thế áo liệm, là thứ không may không cần mang về nhà.”
Nói xong, cũng không đợi phản ứng của Tiết Kim Vân, trực tiếp đẩy xe Tiết Hoành Đông đi ra ngoài.
Tiết Kim Vân không rảnh lo bộ ‘ áo liệm ’ kia trong tủ, vội vàng đuổi theo.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại cháu ngoại và cháu gái của Tiết Hoành Đông, hai người nhìn nhau, đều thấy đối phương không vừa mắt.
Tiết Quyền Hải cậy mình là đàn ông luôn cảm thấy cao hơn Tiết Nhã Mai một cái đầu, mà Tiết Nhã Mai đã từng nghe bố nói thân thế của Tiết Quyền Hải, xem thường anh ta đứa con hoang được nhặt về này.
Đặc biệt bây giờ Tiết Quyền Hải còn nghi ngờ cô: "Cô vừa rồi sao lại cố ý làm tôi mất mặt, một người phụ nữ như cô, chẳng lẽ còn muốn tiếp quản kinh doanh của gia tộc sao?”
Quả thật Tiết Quyền Hải cũng không muốn đến đào nguyên, thứ mà anh ta muốn là chờ sau khi Tiết Hoành Đông và những người này đều đã đến đào nguyên định cư, vậy nhà và tài sản của Tiết gia đều là của anh ta.
Dự định trong lòng của Tiết Nhã Mai cũng giống với mục đích của Tiết Quyền Hải: "Anh đừng lầm, tôi mới là người họ Tiết, anh là người khác họ, cho dù đã sửa lại họ, thì vẫn như cũ là người ngoài.”
“Chó má, tôi chính là người mà một tay cậu nuôi lớn, gia nghiệp của cậu đương nhiên muốn truyền lại cho tôi.”
Tiết Nhã Mai châm chọc nói: “Khúc Lương còn chưa có c.h.ế.t đâu, cậu ta mới là cháu ngoại ruột của chú hai.”
Tiết Quyền Hải cười lạnh: "Cậu ta cũng không phải họ Tiết, tôi khuyên cô vẫn nên đừng đặt cược đúng người, bây giờ ủng hộ tôi, sau này còn được chia chút canh mà uống.”
……
Hai tên ngốc bên ngoài , ồn ào nhốn nháo cuối cùng cũng đã đi, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn từ tủ quần áo đi ra, sợ một lát nữa lại có người tới, Tô Anh kêu Hàn Cảnh Viễn rút nhanh.
“Anh vẫn đi từ cửa sổ?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu: "Vậy còn em?”
Tô Anh chỉ chỉ bộ quần áo y tá của mình, nói: “Em đương nhiên là đi cửa lớn, anh nhanh lên, em còn phải đóng cửa sổ, Khúc Lương kia chỉ quản c.h.ế.t không quản chôn cất, sẽ không quay lại để giải quyết hậu quả.”
Hàn Cảnh Viễn: “Không phải chứ?”
Tô Anh: “Anh ta nếu là người thận trọng, có thể để em gái soát ra tấm ảnh ở trong phòng sao? Có thể để Văn Diễn trộm được tấm ảnh từ phòng kiểm lâm sao? Có thể để người đào nguyên và người Tiết gia, dùng tin tức mã hóa lừa đến bây giờ? Anh sẽ không còn ôm ảo tưởng đối với cái tên ngốc đó chứ?”
Hàn Cảnh Viễn:…… Liên tiếp mấy câu hỏi, anh ấy vậy mà không nói được câu nào.
“Vậy được, anh ở bên ngoài bệnh viện chờ em.”
“Được, anh đi xa một chút, đợi ở sân ga kế tiếp.”
Sau khi Hàn Cảnh Viễn rời đi, Tô Anh đóng cửa sổ, đi cầu thang xuống một tầng khác, sau đó đi tìm Tạ Phỉ Thúy đổi quần áo, rồi ra khỏi bệnh viện đi tìm Hàn Cảnh Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-120.html.]
Khi cô tới, Hàn Cảnh Viễn đã ở sân ga chờ cô, Tô Anh trước lúc ở trong tủ quần áo, đã sờ thấy trong túi anh một loại bút ghi âm mà chỉ trong bộ đội mới có, liền hỏi nói: “Đều ghi âm hết rồi chứ?”
Hàn Cảnh Viễn nói trên đường đã kiểm tra qua: "Còn khá rõ ràng.”
“Chính ủy Hứa vẫn còn ở đảo Nam chứ, chúng ta bây giờ làm thế nào?” Tô Anh hỏi.
Hàn Cảnh Viễn nói Hứa Càng Chu lên đường tới bắc Kinh, công việc bên này tạm thời giao cho Quý Bình Lương chủ trì: "Tạm thời đã thành lập tiểu đội đặc biệt, chính ủy Quý chủ trì công việc, em cùng anh đến bộ chỉ huy tạm thời.”
Tô Anh cũng hết cách, không muốn đi cũng không có lý do, lúc lên xe, mới phát hiện trong túi không có tiền, Hàn Cảnh Viễn cười, đã tiêu sáu đồng mua hai tấm vé xe buýt chuyến cuối.
……
Khi Hàn Cảnh Viễn báo cáo công việc cho chính ủy Quý, Tô Anh vẫn luôn không nói lời nào, Quý Bình Lương còn tưởng rằng Tô Anh là bởi vì duyên cớ với Kiều Cửu Hương nên có thành kiến với anh.
Tô Anh đã cứu con trai lớn của anh, lại để Xuyên Bách cùng sống với bốn đứa trẻ nhà cô ở đảo Nam bên kia sắp nửa năm, khi trở về nhà ăn tết, Xuyên Bách đã cởi mở rất nhiều, đầu năm đi học trung học cơ sở, tuy rằng có bạn học trong lớp sẽ giễu cợt tuổi tác của anh ấy, nhưng Xuyên Bách sẽ dùng thành tích để nghiền áp.
Nếu không có Tô Anh, anh ấy có khả năng vĩnh viễn cũng không tìm thấy con trai.
Quý Bình Lương đối với Tô Anh vừa cảm kích vừa áy náy, tuyệt đối sẽ không lại để vợ mình có bất kỳ hành vi ngột ngạt nào cho Tô Anh.
Anh vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Đồng chí Tiểu Tô, đối với nhiệm vụ này, cô kiến nghị và yêu cầu gì không? Chỉ cần cô đề ra, tôi sẽ xin với cấp trên, cố gắng đáp ứng yêu cầu của cô.”
Tô Anh phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Cảm ơn tổ chức, tôi bây giờ cái gì cũng có, không có yêu cầu gì, chỉ muốn hỏi một chút, vụ án lần này không giống với ngày trước, đối thủ của chúng ta dẫu sao cũng không phải người thường, nếu xuất hiện tình huống bất ngờ, dưới tình huống mất liên lạc với tổ chức, có thể linh hoạt ứng biến không?”
Quý Bình Lương nói: “Nếu thật sự xảy ra tình huống mất liên lạc, các người chỉ có thể linh hoạt ứng biến rồi.”
Tô Anh gật đầu: "Được, vậy tôi biết rồi.”
Hàn Cảnh Viễn cùng với Quý chính ủy ở bên kia lập ra kế hoạch kế tiếp, Tô Anh ở một bên ngủ gà ngủ gật, dứt khoát nằm bò ở trên bàn nghỉ ngơi.
Quý Bình Lương thấy cảm xúc của Tô Anh tối nay không cao, khác rất nhiều so với dáng vẻ tích cực của cô mấy lần trước, hạ giọng hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Những người có liên quan đến thế giới song song, vợ cậu bị dọa sợ rồi sao?”
Hàn Cảnh Viễn: “…… Có lẽ khả năng là cô ấy chỉ cảm thấy phiền phức thôi.”
Tô Anh nghe thấy, cũng lười đáp lại, khiến bọn họ cho rằng cô đã ngủ say rồi.
……
Bọn họ thương thảo quá muộn, sau đó Tô Anh thật sự đã ngủ say, sau khi được Hàn Cảnh Viễn đánh thức, trời đã tờ mờ sáng.
Hàn Cảnh Viễn đã mua cơm sáng về: "Anh Anh, ăn sáng xong, rồi về phòng khách trong sở ngủ nhé.”
Tô Anh gặm màn thầu, uống sữa đậu nành, hỏi: “Các anh đã thương thảo xong rồi?”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Nào đã xong đâu, trước tiên đưa đưa em về phòng khách nghỉ ngơi đã, sau đó anh đi tìm tên ngốc Khúc Lương kia.”
“Tiết gia bên kia làm sao bây giờ?” Hiện tại không biết thời gian địa điểm, khẳng định cần có người theo dõi.
“Có đồng nghiệp tiếp nhận nhiệm vụ theo dõi rồi.”
Tô Anh cũng cần phải đi tìm Văn Diễn một chuyến, hai người từ bộ chỉ huy đi ra, về nhà khách trước, Tiểu Châu đã chờ ở cửa.
“Chị Anh, chị cuối cùng đã trở lại.”
“Làm sao vậy?” Tô Anh đang định để Tiểu Châu hôm nay về đảo Nam, những việc tiếp theo Tiểu Châu không tham dự được.
“Buổi sáng lúc đi tiệm cơm Quốc Doanh mua cơm sáng, có người phụ nữ trung niên đưa cho em một bức thư, kêu em chuyển cho chị, còn bảo em không cần nói nhiều, nói bà ấy là người chỉ điểm của chị, phải bảo mật.”
Tiểu Châu cực kỳ cẩn thận, ở bên ngoài đi lượn một vòng, xác định không ai theo dõi, về mới về nhà khách của sở, không lên lầu, xách theo cơm sáng chờ ở cửa.
Trở lại phòng, Tiểu Châu đem bức thư giao cho Tô Anh, bức thư niêm phong rất cẩn thận, trên bìa thư không viết bất kỳ chữ gì.
Tô Anh hỏi một chút về chiều cao và dung mạo của người phụ nữ đó, nghe miêu tả của Tiểu Châu, rất giống tối với Cô Hội nhận được sự tín nhiệm của Tiết Hoành Đông ở trong phòng bệnh ngày hôm qua,.
Cô nói với Tiểu Châu: “Cô đi mua vé về đảo Nam trước, nói với sở trưởng một tiếng, tôi còn phải ở lại Bắc Kinh mấy ngày.”
Tiểu Châu liên tục gật đầu, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Tô Anh xé thư, Hàn Cảnh Viễn trong lòng nói đây là bức thư Cô Hội đưa cho Tô Anh sao? Anh kiên nhẫn ở một bên chờ Tô Anh xem xong thư.
“Trên đó viết gì?”
Tô Anh cảm thấy không thể tưởng tượng: "Cô Hội muốn cùng chúng ta hợp tác, hẹn chúng ta buổi tối đến nghĩa trang nói chi tiết.”
Hàn Cảnh Viễn:…… Lại là nghĩa trang, không tìm được địa điểm khác à?
“Bà ta sẽ không vì nguyên nhân thân phận của anh, muốn bắt cóc em để giam chân anh chứ?”
Tô Anh đưa bức thư cho Hàn Cảnh Viễn, bảo anh tự mình phán đoán: "Em cảm thấy sẽ không, nhưng Cô Hội tại sao cũng muốn Tiết gia không c.h.ế.t tử tế vậy?”
Hàn Cảnh Viễn đoán không ra, sau khi xem xong thư, anh nói: “Buổi tối qua đó sẽ biết thôi.”