Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:56:05
Lượt xem: 195

Tô Anh anh ta nói lời nhảm nhí: "Bố mẹ con dâu trước của bà ta, bọn họ chuyển đến nông trường nào, cậu điều tra qua chưa?"

Văn Diễn nói: "Sớm giúp chị Tô tra rồi, nó nằm trong trang trại và Trần Võ Sinh cũng từng theo học ông ấy."

"Chị Tô, chính là phía trước. Cái chuồng bò đó, có một đôi vợ chồng già cùng đứa con trai mười tuổi chuyển đến đây không bao lâu, bọn họ có vẻ rất cảnh giác xung quanh."

Nông trại của bọn họ cũng thật tốt,trao quyền cho cấp dưới của họ, xem ra đối đãi rất tốt.

Hách Xuân Anh chính là có lòng tốt đưa thuốc nhưng lại từ chối, cô tức giận bất bình nói: "Đứa nhỏ bị bệnh mà cũng không tiếp nhận thuốc từ người khác gửi đến, ngày nào cũng nghi thần nghi quỷ không biết là đang phòng người nào nữa?"

Tô Anh: " Chắc là phòng tôi đi."

Hách Xuân Anh: . . . . . .

Tô Anh cùng cô ấy giải thích một chút nguyên nhân và hậu quả.

"Đôi vợ chồng này, còn có một cô con gái gả vào nhà của Hạ Kim Hoa. Hạ Kim Hoa cũng mong muốn cưới bố Tô như mẹ tôi. Bà ta lấy lòng bố Tô, nhưng sau đó bố Tô gả vào nhà mẹ tôi. Bà ta và nhà tôi từ đó bất hòa với nhau. Sau này bà ta sinh con trai, mẹ tôi sinh tôi. Sau đó mẹ đón tôi về, nói với người ngoài về cuộc hôn nhân của mình."

"Còn bà ta rất tự hào về con trai mình. Cô con dâu sau này có gia cảnh tốt hơn, của hồi môn cũng nhiều. Bà ta rất đắc ý, nhưng ngày vui ngắn nguổi chẳng được bao lâu. Không bao lâu nghe nói ông thông gia làm sao lại muốn trao quyền cho cấp dưới, sau đó cô con dâu phát bệnh suốt một đêm đưa đến trung tâm y học cổ truyền Trung Quốc vừa hay hôm đó là ca trực của bố Tô."

"Bố Tô cùng Hạ Kim Hoa tuy bất hòa nhưng con dâu của bà ta cũng không có thù hằn gì với ông, với tư cách là một bác sĩ ông làm đúng chức trách của mình, ông kê đơn và sắc thuốc ngay tại chỗ. Quan sát cả đêm, để phòng có chuyện gì xảy ra nên đã kê thêm đơn thuốc cho một tuần."

"Con dâu bố ấy uống thuốc được mấy ngày thì đột ngột qua đời, bà ta một mực cho rằng chính thuốc của bố Tô đã hại c.h.ế.t cô ấy. Bà ta nói dù thuốc không có độc thì bố Tô cũng là thầy thuốc lang bâm, kê đơn thuốc vô tác dụng làm trì hoãn bệnh tình của con dâu bà. Dù sao thì lúc đó rất náo loạn, làm cho phòng khám đông y không thể mở cửa, thanh danh nửa đời của bố Tô cũng đã hết, bố Tô ở nhà trong tình trạng chán nản mà dẫn đến cái chết."

Trung tâm Y học Trung Quốc muốn giải quyết riêng, sau khi bàn bạc, họ đã trả 4.000 nhân dân tệ, tương đương với gần mười năm lương của một công nhân bình thường, Hạ Kim Hoa đi khắp nơi nói rằng Trung tâm Y học Trung Quốc đã trả tiền cho việc đó. Càng giống như bố Tô đã kê đơn thuốc sai

Hách Xuân Anh tức giận muốn chết: "Tôi sợ rằng có khi bà già đó đã g.i.ế.c con dâu của mình rồi tống tiền?"

Tô Anh: "Ai biết được, lòng người là khó đoán."

Lúc sau khi cô có thể dùng dị năng nhìn thấy chân tướng từ trong đầu Hạ Kim Hoa, nhưng chân tướng như vậy không thể dùng làm chững cứ.

Cô đến hôm nay để xem có thể tìm thêm một số bằng chứng từ cặp vợ chồng già nơi đây hay không.

Trong chuồng bò hiện tại đang bế tắc, mấy thanh niên đang khuyên đôi vợ chồng cho con uống thuốc, nhưng họ nhất quyết không cho.

Những thanh niên này đã nhìn đứa nhỏ sốt mấy ngày qua, không chịu nổi bèn góp tiền mời một vị bác sĩ đông y về bắt mạch, kê đơn thuốc rồi sắc thuốc. Đôi vợ chồng cho khám bệnh nhưng vẫn ngắn cản không cho đứa nhỏ uống thuốc, chỉ vì sợ rằng những người khác sẽ đầu độc con trai họ đến chết.

Tô Anh cũng không nói nhảm nữa, kêu Hách Xuân Anh cùng các thanh niên ngăn cản cặp vợ chồng già lại, lấy chén thuốc rồi bồi cho đứa nhỏ uống.

Cơn sốt của đứa nhỏ rất nghiêm trọng, thật ra nên đem đứa nhỏ đến bệnh viện tiêm thuốc và truyền nước sẽ tốt hơn nhưng đôi vợ chồng không có tiền, vì vậy Tô Anh dùng siêu năng lực để giảm bớt các triệu chứng của đứa nhỏ

Quan Trường Phúc cùng vợ quỳ xuống cầu xin Tô Anh, "Cô gái, không phải chúng tôi có lỗi với bố cô, đứa nhỏ không có liên qua gì xin cô đừng trả thù lên con của chúng tôi."

Hách Xuân Anh vừa nghe lời này đã biết đã xảy chuyện gì, , cặp vợ chồng cũng biết chuyện năm đó, chắc đã có điều oan uổng cho bố Tô.

Tô Anh đợi đứa nhỏ uống hết thuốc rồi mới nói: "Tôi lại không ngu, cũng không muốn chết, Làm sao tôi có thể đầu độc con trai ông trước mặt nhiều người như vậy? Ai phái ông đến đây giải thích và người đó trông như thế nào?"

Quan Trường Phúc là một người hiểu biết, phân tích trong lời nói của Tô Anh cảm thấy vẫn là có thể tin.

Cảm giác tội lỗi khiến cho hai người phải nói ra: "Chúng tôi không biết người đã cử chúng tôi đến Đảo Nam để làm sáng tỏ vụ việc nhưng người đó nói, chỉ cần tôi thú nhận tội ác của mình với cô một cách đàng hoàng, cô sẽ không trả thù chúng ta."

Tô Anh lại hỏi người đó trong như thế nào, cắn cứ vào miêng tả của Quan Trường Phúc thì người đó trong hơi giống, thế nhưng có điểm giống Đoàn Thần!

Bác của anh ấy. . . . . .

Đoàn Thần đã giúp Tô Anh điều tra vụ bố Tô bị vu cáo, điều tra đôi vợ chồng nhưng này hai người này rất cứng đầu, ngay cả khi trao lại quyền cho cấp dưới cũng không tin tưởng ai. Đoàn Thần khuyên can mãi cũng không thay đổi. điều kiện rất tốt đích địa phương, thay bố Tô Anh tẩy đi oan cơ hội để lại cho Tô Anh.

Tô Anh bị Văn Diễn lừa và còn nghỉ rằng là đây là sự sắp đặt của ông chủ mới của mình, vì vậy lần này thực sự là một sự trùng hợp và không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đó là Đoàn Thần đã không từ bỏ việc giúp bố Tô làm sáng tỏ sự việc năm xưa.

Tô Anh nói: "Người đó là anh trai của tôi. Ông có bằng chứng gì trong tay hay không? Oan có chủ nợ có đầu, tôi sẽ không tìm các ngươi gây phiền phức."

Với dị năng của Tô Anh, cơn sốt của đứa trẻ đã giảm bớt một chút và tình trạng của con trai ông đã được cải thiện, điều này khiến Quan Trường Phúc phải lên tiếng.

"Thật ra lúc đầu, chúng tôi cũng không nghi ngờ thuốc của ông Tô có vấn đề, bởi vì trong lúc uống thuốc, con gái tôi có lần đến gặp tôi và lén nhét cho tôi 50 tệ, nhưng hai ngày sau lại quay về. Nhà chồng tôi báo cho tôi biết, con gái tôi đột ngột qua đời sau khi uống thuốc của ông Su ."

"Vợ chồng tôi vội vàng chạy đến đó, vợ tôi khóc ngất đi. Tôi tìm đơn thuốc , thấy một gói thuốc bắc còn dở dang. Tôi cũng lén lấy đi cặn thuốc đổ ra ngày hôm đó."

Vì lúc đó vợ chồng ông ấy ở trong hoàn cảnh ai cũng kêu đánh chém, trong lòng nghi ngờ cũng không dám nói ra, sợ lại bị liên lụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-112.html.]

Đêm đó, ông và vợ được trao quyền cho cấp dưới rồi rời đi và phải mất vài năm sau Đoàn Thần mới đi tìm thấy ông, hai vợ chồng già có một chút hy vọng tìm ra sự thật cho con gái của họ.

Quan Trường Phúc kêu vợ lấy một chiếc áo khoác bông cũ mở ra áo khoác, mở lớp bọc bên ngoài, bóc lớp bông cũ bên trong ra, bên trong là một gói dược liệu khô, có cặn đen không phân biệt được."

Lúc trước, vì các đơn thuốc và hồ sơ bắt mạch được lưu trữ trong hiệu thuốc đã bị mất, nên bị Hạ Kim Hoa đã cắn ngược lại nói y quán chột dạ nên tiêu hủy.

Dựa theo bố Tô đơn kê thuốc, chính là là uống cả năm cũng không c.h.ế.t được người.

Bởi vì ban đầu con dâu của Hạ Kim Hoa không có bệnh, chỉ là vì lo lắng bố mẹ nổi giận mà ngã bệnh, cho nên chỉ cần thả lỏng một chút là ổn rồi.

Nhưng là cô ấychết, cũng rất kỳ lạ.

Tô Anh bảo mọi người đến đồn cảnh sát ở phía tây thành phố, gọi tiểu Châu đến, cùng nhau ghi lại một bản tường trình, và yêu cầu hai vợ chồng già ký tên.

Cô cùng Quan Trường Phúc nói ở Nam đảo tốt lắm, và những người trong trang trại cũng rất tốt, Hách Xuân Anh người trông hung dữ nhưng thật ra rất tốt, và có thể yên tâm uống thuốc mà cô ấy gửi đến và đứa nhỏ nên mang đến bệnh viện để khám.

Hách Xuân Anh: . . . . . .

Tô Anh lặng lẽ nói ở tai Hách Xuân Anh: "Quan Trường Phúc là giáo viên chủ nhiệm của Trần Võ Sinh."

Hách Xuân Anh: . . . . . . Lập tức sắp xếp mấy người anh em họ là công nhân chế tạo máy đưa đứa nhỏ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Tô Anh cùng sở trưởng Hách nói chuyện về vụ án bố Tô có tiến triển, cô nghĩ muốn chờ Hàn Cảnh Viễn sau khi trở về, xin phép trở lại một chuyến nữa.

Tiểu Châu đang khao khát quay trở về Bắc Kinh, chủ động đề nghị đi cùng Tô Anh: "Chị Tô, đưa em đi, em có thể chạy việc vặt cho chị."

Tô Anh cười nói: "Chuyến đi khứ hồi đắt nha, chị có thể tự làm."

Sở trưởng Hách kỳ thật không yên tâm để Tô Anh một mình trở về phá án, dù sao đây cũng không giống thăm người thân nên cũng cần người giúp đỡ.

Ông ấy thuyết phục: "Nhân chứng và vật chứng đều là từ Nam đảo lấy được, để Tiểu Châu cùng đi với cô, coi như là đi công tác, sẽ được chi trả tiền."

Nhìn thấy Tiểu Châu với ánh mắt chờ mong, Tô Anh nghĩ thầm cô ấy đi cũng không sao, vừa vặn có thêm một ngườ, mặc khác còn có thể giúp mình che dấu một việc khác, một mũi tên trúng hai đích.

Sau khi về đến nhà, Tô Anh cùng mấy đứa nhỏ thảo luận, "Bố Tô bị vu oan, hiện tại mẹ có manh mối mới, mẹ chờ chú của các con trở về, sau đó trở lại Bắc Kinh làm."

Cố Chi Nam thể đợi thêm được nữa, bảo Tô Anh hiện tại phải đi ngay: "Chị, chúng ta đều lớn như vậy , còn có bố nuôi, chị hiện tại đi bây giờ, giải quyết xong quay lại càng sớm càng tốt."

"Lo lắng cho bốn người ở nhà thôi."

Hàn Kinh Thần nói: “Bố nuôi và mẹ nuôi ở bên cạnh, dì hai không sao cả, con sẽ không ngu ngốc như trước nữa, con sẽ chăm sóc tốt cho các em của mình.”

Kiều Lan Lan biết được Tô Anh ngoài chuyện của bố Tô, còn một vấn đề nghiêm trọng hơn, cô ấy cam đoan nói với Tô Anh: "Tôi sẽ sống ở nhà của cô, yên tâm đi."

Tô Anhnghĩ nghĩ, tốt hơn là giải quyết nó sớm hơn.

Cô muốn liên lạc với Hàn Cảnh Viễn nhưng không được, trước khi đi còn gọi điện cho Đoàn Thần nói khi đến Bắc Kinh sẽ đến cục thành phố trình báo cáo vụ án bố Tô bị vu oan.

Khởi hành đi Bắc Kinh, sau khi xuống tàu, Tô Anh đưa tiểu Châu đến nhà khách. Sau khi mở phòng, cô đưa địa chỉ và bảo tiểu Châu đến bệnh viện trước để kiểm tra xem con dâu nằm trong bệnh viện của Hạ Kim Hoa là ai.

"Ngươi mặt sinh, kinh thị không ai nhận được ngươi, hãy đi trước tìm hiểu một chút, nhìn xem có thể hay không nghe được cái gì ẩn tình, ta đi trước Tô Tân Ý gia nhìn xem nàng, sau đó đến nhà khách tìm ngươi."

"Trông cô lạ. Không ai ở thủ đô nhận ra cô cả. Cô đi kiểm tra trước xem có thể phát hiện ra điều gì ẩn giấu không. Tôi sẽ đến nhà của Tô Tân Ý để gặp cô ấy trước, sau đó tôi sẽ đến nhà khách tìm cô."

"Được, vậy tối nay gặp nhau."

Tiểu Châu đặt hành lý xuống rồi đến bệnh viện, Tô Anh đến nhà Tô Tân Ý, và đụng mặt Văn Diễn ở cửa.

Văn Diễn vội vàng tiến lên hai bước: "Chị Tô, chị rốt cuộc cũng tới rồi."

"Anh có mang theo ảnh không?"

"Làm sao dám giữa thanh thiên bạch nhật mang theo, tôi đã sớm tìm cơ hội đưa cho chị Tân Ý rồi."

Tô Anh gõ cửa, Tô Tân Ý đi ra mở cửa, cô ấy trông có vẻ tiều tụy nhưng tinh thần có vẻ ổn: "Mời vào."

Viện môn mới vừa đóng cửa, một đường chi cách đích Hàn Cảnh Viễn chưa kịp vượt qua đi chào hỏi, có chút phát mộng đích hỏi một bên đích Đoàn Thần, "Vừa rồi đó là ta người vợ đi?"

Cửa viện vừa đóng lại, Hàn Cảnh Viễn ở bên kia đường không kịp chào hỏi, ngẩn người hỏi Đoàn Thần ở bên cạnh: "Vừa rồi là vợ con sao?"

Loading...