Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:55:57
Lượt xem: 189

Nhưng lúc đó cô nghĩ, nếu người mình kết hôn không phải là anh mà là người khác giới trong buổi xem mắt, Hàn Cảnh Viễn cũng không chủ động tiếp cận thì cô cũng không cố chấp tránh xa phiền phức như vậy.

Nhưng cô vẫn cố gắng đến gần hơn, dù sao cô cũng thích anh nhiều như vậy.

Chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái tới tìm bọn họ.

Tô Anh không tiện liên hệ trực tiếp với Văn Diễn. Dù sao anh ta vẫn còn là người trong tổ chức kia. Nếu anh ta bị nghi ngờ thì sẽ rút dây động rừng.

Vì vậy, Tô Anh gọi điện về nhà cho Tô Tân Ý, nói: "Tân Ý, ngày mai cô có thể kiếm cớ liên lạc với Văn Diễn rồi nói với anh ta mấy câu được không?"

"Được."

Tô Tân Ý nghe thấy được sự cho sự của Tô Anh, không hiểu hỏi: "Cô do dự cái gì? Không phải hai chúng ta đều thỏa thuận rằng tôi sẽ là người liên lạc giữa cô với Văn Diễn hay sao?"

Tô Anh ái ngại nói: "Nhưng nếu cô thường xuyên liên lạc với Văn Diễn, Cố Thành Phong sẽ hiểu nhầm."

Tô Tân Ý mỉm cười, nói Tô Anh đừng nghĩ quá nhiều: "Có lẽ anh ấy sẽ ghen nhưng anh ấy nhất định sẽ tin tưởng tôi. Chúng tôi nói chuyện đều tuyệt đối tin tưởng lẫn nhau, sẽ không bao giờ để chuyện của Đinh Thư Nhã tiếp tục xảy ra."

"Vậy thì tốt rồi."

Tô Anh cúp điện thoại, sau đó về nhà.

Hàn Cảnh Viễn nói có nét buổi tối anh sẽ không về nên nhắc Tô Anh hãy nghỉ ngơi sớm. Lúc cô về thì mấy đứa trẻ vẫn chưa ngủ mà ở phòng khách chờ cô.

Thầy Tô Anh vừa về, bọn nhóc chạy lại, vây quanh cô hỏi han: "Thím hai, thím và chú hai đột nhiên bị gọi đi khiến chúng con sợ c.h.ế.t khiếp. Thím có sao không?"

Tô Anh cười nói: "Thím không sao, Nhưng ở cơ quan có một vụ án, cấp trên nhờ thím phụ trách nên mấy ngày nữa có lẽ sẽ rất bận."

Cố Tri Nam lo lắng nói: "Chị, vụ án như thế nào, có nguy hiểm không?"

Tô Anh cười đáp: "Đây là vụ án bí mật, chị không thể nói với mấy đứa. Các em ngủ sớm đi, đừng lo lắng gì nhiều, vụ án này không nguy hiểm đâu."

Vì ngày mai mấy đứa nhỏ còn phải đi học nên Tô Anh kêu chúng ngủ sớm. Hàn Cảnh Viễn cũng không hỏi cô về vụ án.

Anh chỉ lo lắng và nói anh phải đi công tác.

"A Anh, có lẽ thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ rất dài."

Lúc bọn họ lấy nhau, cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý nên hỏi: "Khi nào thì anh đi?"

"Vốn dĩ định đêm nay đi luôn. Nhưng anh nói muốn ở cùng em và mấy đứa một đêm nên cấp trên đồng ý dời đến sáng mai."

Tô Anh nói: "Vậy anh còn đứng đó làm gì sáng mai phải dậy sớm thì nhanh thu dọn hành lý rồi còn đi ngủ nữa."

Tuy nhiên Hàn Cảnh Viễn ngăn cô lại sau đó kéo cô. Tô Anh bị mất đà, ngã vào vòng tay của anh.

Có gật đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Cảnh Viễn thì cảm thấy áy náy.

Cô xóa ký ức của anh về mình hai lần. Vậy mà lần thứ ba hai người gặp nhau, họ lại quyết định sống chung.

Đây là một chấp niệm vô cùng mạnh mẽ, nó khiến anh có cảm giác quen thuộc với cô gái đã thay đổi diện mạo. Tô Anh không thể giải thích rõ ràng.

Cô ôm cổ anh rồi cười hỏi: "Sao vậy, không đỡ đi sao?"

Hàn Cảnh Viễn chua chát, buột miệng nói: "Haizz Anh yêu em rồi, không biết bắt đầu từ khi nào?"

Tô Anh cười, xoa mặt anh nói: "Em biết anh yêu em."

"Hôm nay lão Đinh hỏi anh có tin vào duyên phận hay không? Anh đã trả lời là có. Anh luôn cảm thấy chúng ta đã quên nhau được kiếp trước. Anh không quan tâm diện mạo của em thay đổi như thế nào, nhưng anh cảm thấy mình có thể nhận ra em. Hãy tin anh, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em."

Tô Anh vô cùng cảm động, Nhưng cô cũng cảm thấy có điểm chẳng lành nên vội vàng cắt ngang.

"Anh nói như thể sẽ không bao giờ về nữa thế. Anh làm vậy khiến em rất khó chịu."

Hàn Cảnh Viễn áy náy nói: "Anh xin lỗi, Anh chỉ muốn nói cho em biết là anh yêu em."

Trái tim Tô Anh mềm nhũn, đáp: "Được rồi, em biết rồi."

Cô đột nhiên nhớ lại một câu trước kia Hàn Kinh Thần từng nói: Nếu mẹ cậu ấy không chết, bố cậu chắc chắn sẽ lo lắng cho cậu và nhất định sẽ nghĩ về gia đình, có lẽ cũng sẽ không chết.

Tô Anh quyết định sẽ viết một lá thư.

Cô nói: "Hàn Cảnh Viễn, em nói cho anh nghe chuyện này. Cho dù sau này chúng ta có rất nhiều lý do để chia tay, hoặc nếu anh chết, em sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Thật sự em không tìm được người đàn ông nào tốt hơn anh. Vì vậy, Nếu anh không muốn một mình em phải chăm sóc bốn đứa trẻ thì nhất định phải quay về, được không?"

Hàn Cảnh Viễn không giấu nổi sự vui mừng trong mắt, gật đầu thật mạnh rồi nói: "Được, anh sẽ cố gắng không để một mình em phải nuôi bọn nhỏ."

Trời chưa sáng, Tô Tân Ý đã ôm một con ch.ó hoang đến gõ cửa tìm Văn Diễn, vẻ mặt lo lắng nói: “Đồng chí Văn Diễn, có thể giúp tôi xem con ch.ó này một chút không? Tôi thấy nó vô cùng khổ sở, không ăn được gì.”

Một vài người trong viện bất mãn vì bị đánh thức lúc trời chưa sáng, họ cũng không có lòng thương cảm đối với động vật nên oán giận nói.

“Chỉ là con ch.ó hoang thôi mà. Tại sao phải lãng phí sức để cứu chúng làm gì? Phí cơm!”

“Có lẽ nhờ xem bệnh cho chó chỉ là cái cớ chứ thật ra muốn đến gặp Văn Diễn.”

“Không đến mức đấy chứ. Gia cảnh của cô gái kia rất tốt, còn xinh đẹp nữa, không đến mức không tìm thấy một đối tượng tốt.”

“Các người không hiểu rồi. Cô gái này thích đồng chí Văn Diễn. Anh ấy tuấn tú, trẻ trung như vậy còn gì. Cháu gái ngoại tôi còn thích nữa là... Con bé lúc nào cũng bảo tôi mai mối cho nó.”

Tô Tân Ý mắng mấy người vừa há mồm bàn chuyện vừa xem náo nhiệt: “Tôi thích thì nhờ khám bệnh cho chó đấy, có ăn cơm và tiêu tiền của nhà mấy người đâu mà cứ nói bậy. Tôi thích làm vậy đấy, mấy người có quản được không?”

Gia cảnh nhà Tô Tân Ý khá tốt. Mọi người đang xem náo nhiệt bị nói thì xấu hổ, tự bảo nhau quay về.

Văn Diễn mở cửa thấy thấy bạn tốt của Tô Anh đang bế con ch.ó đến nhờ xem bệnh. Anh ta cũng tốt tính, còn nhiệt tình nên lập tức xoay người cầm áo khoác nói:

“Trong nhà không có thiết bị kiểm tra, cô đi cùng tôi đến trạm chăn nuôi đi.”

“Được. Nãy tôi đạp xe đến đây. Anh ôm chó nhé, tô chở anh. Yên tâm, tôi khỏe lắm, rất nhanh sẽ đến đó thôi.”

Văn Diễn:…

Anh ta thật sự rất cao, chân còn dài, ngồi đằng sau ôm chó thì chân sẽ quệt xuống đất. Mọi người thấy anh ta ngồi đằng sau khổ sở co chân thì lộ ra ánh mắt đồng tình. Tô Tân Ý cũng đạp bàn đạp, vững vàng đèo một người một chó đến trạm chăn nuôi.

Hôm sau, lúc trời còn chưa sáng hẳn, Hàn Cảnh Viễn đã rời đi. Tối hôm qua Tô Anh quá mệt nên ngủ không biết gì. Lúc tỉnh dậy, cô thắc mắc tại sao thể lực của đàn ông lại tốt như vậy.

Trước khi đi Hàn Cảnh Viễn để lại một tờ giấy trên bàn. Anh nói, Tô Anh hãy chờ anh quay về.

Tô Anh không nhịn được cười, cẩn thận kẹp mảnh giấy vào cuốn sổ. Suy nghĩ một chút, cô lấy cuốn nhật ký mà Trần Võ Sinh đưa cho cô ở ngăn kéo dưới cùng ra rồi đặt mảnh giấy vào và gấp lại.

Hàn Kinh Thần dụi mắt rồi ngáp một cái. Lúc cậu chuẩn bị đánh răng để nấu cơm thì phát hiện Tô Anh đã làm xong cơm sáng, có bánh trứng và mì.

Mặc dù ngon nhưng chúng rất đắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-108.html.]

Hàn Kinh Thần đi xuống bếp, hỏi: “Thím hai, chú con đi khi nào vậy? Có kịp ăn sáng không?”

Tiếc thật đấy, lâu lắm thím hai mới vào bếp mà. Chú hai đúng là không có lộc ăn.

Tô Anh nói: “Tối hôm qua thím ngủ say quá nên không biết gì. Con làm nốt bánh trứng này nhé, thím phải đi rồi.”

Tô Anh cầm mấy cái bánh trứng đã làm xong đi ra ngoài. Lúc cô đi qua nhà của Quan Minh thì nhìn thấy hai vợ chồng đang ngồi ngoài cửa.

Bên cạnh Quan Minh là túi hành lý, có lẽ anh ta cũng phải đi làm nhiệm vụ.

Thịnh Hồng Tuệ khóc lóc, ôm Quan Minh không nỡ buông. Cô ta không muốn để chồng mình đi, miệng không ngừng hỏi:

“Rốt cuộc anh đi làm nhiệm vụ gì, tại sao lại đi gấp như vậy? Anh còn không nói khi nào trở về. Em vừa mới sảy thai, vậy mà anh nhẫn tâm để em ở nhà một mình?”

Quan Minh vô cùng khó xử nhưng nhất quyết không nói ra: “Ngoan nào. Sao em không nghỉ việc ở Liên đoàn Phụ nữ rồi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Tô Anh nổi da gà, rảo bước nhanh hơn, muốn cách vợ chồng họ càng xa càng tốt.

Lúc ra khỏi viện, đúng lúc Tô Anh ăn xong bánh trứng. Xe buýt còn chưa đến, cô đã bị chủ nhiệm Tha đến đồn công an báo án kéo đi.

“Tiểu Tô, cô đến rồi. Thật tốt quá. Tôi muốn báo án.”

Tô Anh quay lại cùng chủ nhiệm Tha lên xe buýt, đi căn cứ.

Trên xe, chủ nhiệm Tha nói với cô, trong căn cứ có người đàn ông khiến vợ mình sảy thai. Gia đình vợ gọi điện đến nhưng người bên nội nói anh ta không cố ý, mọi chuyện xảy ra đều là tai nạn, muốn các đồng chí trong Liên đoàn Phụ nữ đứng ra hòa giải.”

Chủ nhiệm Tha sợ xảy ra đánh nhau đến đến tìm cảnh sát nhờ giúp đỡ. Có cảnh sát ở đó, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm loạn.

Tô Anh vén tay áo lên nói: “Chủ nhiệm Tha, cô tìm nhầm người rồi. Loại đàn ông này, cho dù là cố ý hay vô tình, nếu tôi là người vợ, tôi sẽ cho người đánh c.h.ế.t anh ta mất, không bằng để Tiểu Chu giải quyết.”

“Tiểu Chu không được việc đâu. Anh ta không giải quyết được chuyện này.”

Chủ nhiệm Tha thở dài nói tiếp: “Tôi đã nhiều lần thuyết phục gia đình họ nhưng người phụ nữ không chịu ly hôn, nói nếu họ ly hôn, con của họ sẽ bị coi thường. Cô ấy cũng không cho đơn vị xử phạt chồng mình, nói sẽ ảnh hưởng đến kinh tế của gia đình. Anh ta là người trọng nam khinh nữ, chỉ muốn có con trai. Nếu đứa trẻ sinh ra là con gái, anh ta sẽ nhận con của em mình làm con nuôi.”

“Đi thôi. Chúng ta đến xem, lỡ nhà mẹ đẻ của cô ấy với nhà chồng đánh nhau, coi như đến hòa giải.”

Tô Anh nghĩ, nếu họ đánh nhau chắc chắn sẽ gọi cảnh sát. Dù sao đã đến đây rồi, cô cũng muốn qua xem một chút.

Trong khu cho người trong viện, rất nhiều hàng xóm vây kín cửa. Thịnh Hồng Tuệ vừa mới sảy thai, chỉ nghỉ ngơi vài ngày đã quay về làm việc vị, đang cố gắng thuyết phục người phụ nữ kia.

“Là cô không chăm sóc tốt, khiến mẹ chồng và cháu trai cô bị ngạt khí. Chồng cô vội vàng đẩy cô ra, anh ấy không cố ý, may mà mẹ vợ và cháu trai đã được cứu, nếu không mọi chuyện sẽ như thế nào?”

Người phụ nữ khóc lóc nói: “Mẹ chồng và cháu trai tôi không sao, nhưng đứa con trong bụng tôi thì không còn nữa. Chuyện này thì sao? Gia đình ly tán, nhất định phải ly thân!”

Tô Anh hết nói nổi. Mọi chuyện đã đến mức này mà người phụ nữ chỉ nghĩ đến chuyện ly thân chứ không phải ly hôn.

Cô cũng lười lên tiếng khuyên bảo mà chỉ ước họ đánh nhau, sau đó cô sẽ dẫn hết bọn họ đến đồn cảnh sát rồi giáo huấn một chút.

Thịnh Hồng Tuệ lại khuyên: “Đứa trẻ trong bụng cô cũng là con gái, mất đi cũng không đáng tiếc. Tôi không giống vậy. Mẹ chồng cho tôi uống thuốc một cách tùy tiện mới khiến đứa bé trong bụng biến mất. Mặc dù nó cũng thành hình, nhưng là con gái nên tôi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô gái à, mọi chuyện đã đến nước này rồi thì để nó qua đi. Hãy dùng nội đau này để kéo người đàn ông của mình quay về thay vì khiến anh ta cảm thấy áy náy, rồi vợ chồng cãi vã, tình cảm đi xuống.”

Người phụ nữ dần bị thuyết phục, im lặng lắng nghe.

Tô Anh tức đến mức run rẩy, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.

Cô chỉ vào cửa phòng ngủ, hỏi Tha Huệ Quyên: “Chủ nhiệm Tha, Liên đoàn Phụ nữ ở đây là để giúp đỡ phụ nữ và trẻ em. Nếu cô ta không coi các bé gái là con người, chị vẫn để cô ta làm việc trong Liên đoàn Phụ nữ sao?”

Tha Huệ Quyên cũng tức giận đến suýt hộc máu: “Sớm muộn gì tôi cũng phải khai trừ cô ta!”

Cuối cùng, dưới sự hòa giải của Thịnh Hồng Tuệ, hai nhà mẹ đẻ và nhà chồng không tranh cãi nữa mà đi đến hòa giải, ai cũng cảm thấy thỏa mãn.

Người chồng hết áy náy với vợ, nhà chồng không nhắc đến đứa trẻ nữa.

Thịnh Hồng Tuệ vô cùng đắc ý, cảm thấy bản thân đã hoàn thành công việc rất tốt.

Tô Anh cười lạnh, người trong cuộc còn không để bụng, cô là người ngoài thì việc gì phải nổi giận, làm ảnh hưởng đến cơ thể quý giá này.

Trở lại đồn công an, Tiểu Chu đang sốt ruột nhưng lại không nhìn thấy sự tức giận trên người Tô Anh.

“Chị Anh, sao lại đến đến giờ này?”

Tô Anh nói: “Buổi sáng bị chủ nhiệm Tha gọi vào căn cứ xử lý vụ tranh cãi. Tôi sẽ làm đơn xin công tác bên ngoài.”

“Giải quyết thế nào rồi?”

Tô Anh châm biếm nói: “Xong rồi. Sao có thể không tốt được chứ. Một đám súc sinh, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

Tiểu Chu lúc này mới nhìn thấy Tô Anh tức giận nên bị dọa không dám hỏi tình hình cụ thể.

“Sáng nay, chị của chị Anh ở Bắc Kinh gọi điện tới, gọi hai cuộc luôn, có vẻ như có chuyện gấp nhưng chị không ở đây. Lát cô ấy gọi lại sau.”

Là Tô Tân Ý! Cô ấy hành động nhanh thật. Mới sáng sớm mà đã nói chuyện với Văn Diễn xong rồi.

Tô Anh vội gọi lại cho Tô Tân Ý.

Hôm nay vì giúp Tô Anh làm chuyện quan trọng nên Tô Tân Ý xin nghỉ ở nhà. Vì vậy lúc Tô Anh gọi lại, cô ấy nghe máy ngay lập tức.

Tô Tân Ý đang đứng cạnh điện thoại nên vừa nghe thấy tiếng chuông đầu tiên, cô đã nhấc máy.

“Tô Anh, tôi đã nói với Văn Diễn rồi. Nếu cô không tiện trả lời thì đừng nói gì.”

Tô Anh nói: “Được rồi, tôi nghe đây, cô nói đi.”

Mặc dù trong nhà chỉ có một mình Tô Tân Ý nhưng cô ấy vẫn dùng âm thanh nhỏ nhất để nói: “Văn Diễn nói, một người có địa vị trong gia đình ông chủ mới của anh ta bị bệnh nên hơi nóng lòng đi tìm nhà mới, vì vậy mới không nhịn được thả từng bức ảnh như vậy.”

Văn Diễn đã quen gọi người mà anh ta phục vụ là ông chủ. Ông chủ mới, có lẽ đang ám chỉ gia tộc đang được gây dựng và phát triển ở thế giới này.

Còn Tô Tân Ý, cô ấy biết cái gì có thể hỏi, cái gì không nên hỏi. Văn Diễn nói, chỉ cần cô truyền đạt lại toàn bộ lời anh ta nói, Tô Anh chắc chắn có thể hiểu được.

Tô Anh cay mày, bọn họ muốn cô xuất hiện. Muốn đến mức tìm tất cả những người mà cô từng tiếp xúc ở thể giới này để tìm ra cô.

Tô Tân Ý nói tiếp: “Văn Diễn còn nói, gần đây cô nhất định phải đề cao cảnh giác, cố gắng không được chữa bệnh cho ai. Anh ta nói, phần lớn những người mà cô tiếp xúc gần đây đều có âm mưu, muốn cô suy nghĩ lại. Nếu cô gặp phải khổ nhục kế, rồi bị người khác tống tiền thì sẽ buồn bực mà chết. Anh, anh ta còn nói, sợ cô gặp phải chuyện anh nông dân và con rắn.”

Tô Anh sợ hãi, nếu không phải Văn Diễn nhắc nhở, cô chắc chắn sẽ không nghĩ đến tình huống này.

Khổ nhục kế? Chữa bệnh?

Tô Anh suy nghĩ một chút, chắc lẽ Thịnh Hồng Tuệ nhà bên cạnh biết trước thuốc mẹ chồng đun cho mình có vấn đề nên lấy nó là khổ nhục kế?

Hay, cả cô ta và mẹ chồng đều không biết thuốc có vấn đề, đều bị người khác lừa rồi lợi dụng?

Tất cả đều có khả năng xảy ra. Tô Anh không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy đối phương thật điên rồ.

Loading...