Thập Niên 70, Ta Dẫn Theo Con Ký Hợp Đồng Hôn Nhân - Chương 106

Cập nhật lúc: 2025-02-03 19:55:54
Lượt xem: 220

Mà có một số người già, sẽ làm ra một số phương thuốc dân gian để sinh được con trai, cho thai phụ mang thai uống, nói uống vào có thể thay đổi giới tính khẳng định sẽ sinh ra con trai.

Chị dâu anh khi mang thai lần đầu, chính là như vậy.

“Chị dâu anh khi mang thai Kinh Thần, mẹ anh không biết từ chỗ tên lang băm nào, xách một đống thuốc bắc về, sắc lên cho chị dâu anh uống, nói uống vào sẽ sinh con trai .”

Tô Anh:…… “Thời điểm vừa thụ thai thì giới tính của thai nhi đã được định rồi, đã được định rồi còn uống thuốc, có tác dụng cái rắm a.”

Hàn Cảnh Viễn cũng sốt ruột: "Ai nói không phải đâu, nhưng mẹ anh tin, gạt chị dâu anh đó là thuốc dưỡng thai, đã uống ba bốn gói, anh trai anh mới phát hiện, lập tức đưa chị dâu đi bệnh viện, khi đó thật sợ Kinh Thần sinh ra có vấn đề, may mắn thay nó rất khỏe mạnh.”

Bởi vì Kinh Thần là con trai, nữ sĩ Nguyễn căn bản không nhận bản thân mình có lỗi, sau đó khi chị dâu của Hàn Cảnh Viễn mang thai lần thứ hai, không cho mẹ chồng tới cửa nữa, càng không ăn đồ bà mang đến.

Khi sinh Tinh Tinh là con gái, nữ sĩ Nguyễn còn còn nói với thân thích, nếu ăn phương thuốc của bà, vậy cái thai thứ hai kia sẽ là con trai, làm cho ông nội Hàn Cảnh Viễn tức giận muốn chết.

Tô Anh cũng sợ, nói: “Chị dâu Triệu Hương là chủ nhiệm phục vụ xã, em đi nói với chị, kêu chị ra mặt.”

“Được, hai vợ chồng Quan Minh vốn có thành kiến đối với hai chúng ta, chúng ta đừng ra mặt, em đi tìm chị dâu Triệu nói.”

Nhưng vẫn là đã muộn, Triệu Hương còn chưa kịp khai thông với hai vợ chồng Quan Minh, Thịnh Hồng Tuệ bụng đã đau không chịu nổi, được cấp cứu đưa đi bệnh viện, nhưng không giữ được đứa trẻ.

Trong bệnh viện ồn ào một trận, Thịnh Hồng Tuệ trách cứ thuốc dưỡng thai của mẹ chồng có vấn đề, bà lão đột nhiên trở mặt, nói sức khỏe của con dâu không tốt, không có phúc khí, ai thán cháu trai của bà không còn nữa.

Cuối cùng có người nhà từ hậu viện của nhà Quan Minh đào ra bã thuốc đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chính miệng nói, trong đó có vài vị thuốc hổ lang, là loại thuốc mà thai phụ và thai nhi đều không chịu nổi.

Trong quá trình ầm ĩ, có người nhà nói, sớm đã hoài nghi số thuốc đó có vấn đề rồi, hai vợ chồng Quan Minh đau lòng, trách hàng xóm không nói với họ sớm hơn.

Buổi tối, Triệu Hương tâm lực tiều tụy tới nhà Tô Anh, cùng cô nói chuyện kế tiếp.

“Bác sĩ nói, vợ Quan Minh phải điều dưỡng thân thể, trong nửa năm tới không thể có con , Quan Minh đưa mẹ của anh ta về quê, dưới tình huống bị hai vợ chồng anh ta tức giận, hàng xóm đã ép buộc phải nhận lỗi xin lỗi .”

“Nhưng việc này cũng làm cho các hàng xóm của Viện Gia Thuộc hàng cảm thấy đau lòng, chị may mà không trực tiếp đi nhắc nhở bọn họ, bằng không bọn họ còn trách tội lên người chị nữa đấy, chỉ thương cho đứa nhỏ còn chưa được chào đời.”

Tô Anh lại nói: “Bố mẹ chọn con cái, con cái cũng muốn chọn bố mẹ, nói không chừng đứa trẻ kia cũng không muốn đến nhà của bọn họ.”

……

Một tuần sau, miệng vết thương lão Đinh được cắt chỉ xuất viện, có Kiều Lan Lan cẩn thận chăm sóc, lão Đinh khôi phục rất tốt.

Tinh thần và trạng thái so với trước lúc xảy ra chuyện còn tốt hơn, bản thân lão Đinh cảm thấy rất kỳ quái.

Trong nhà Tô Anh đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, mấy đứa trẻ chúc mừng bố nuôi xuất viện.

Lão Đinh đã ăn một tuần thức ăn thanh đạm, tối nay xem như là ăn cho đã cơn thèm.

Sau khi ăn xong, lão Đinh không vội vã về nhà, hai người đàn ông đi ra ngoài tản bộ.

Hàn Cảnh Viễn thấy hứng thú nói chuyện của lão Đinh khá cao, hỏi: “Có cái gì muốn nói anh cứ nói, ấp úng làm gì?”

Lão Đinh cười cười ngượng ngùng, anh ta bằng tuổi này, nói về những việc được xem là duyên phận hay không phải duyên phận này, thật là có chút đỏ mặt

Nhưng trong lúc nằm viện, Kiều Lan Lan thẳng thắn với anh ta, nói cô là người trọng sinh, hai người ở kiếp trước thiếu chút nữa đã kết hôn rồi, cho nên kiếp này cô mới tìm anh đầu tiên.

Lão Đinh cảm thấy là Kiều Lan Lan nói dối, nhưng Lan Lan nói, nhất định sẽ chứng minh cho anh ta xem.

Hắn hỏi: “Tiểu Hàn, cậu, cậu tin vào duyên phận không, tôi đang nói về chính là duyên phận của hai kiếp.”

Hàn Cảnh Viễn không chút do dự: "Tin a, tôi cảm thấy tôi cùng vợ tôi, chính là duyên phận của hai kiếp, luôn cảm thấy rất quen thuộc, không thể nói đã từng gặp cô ấy ở đâu đó, có thể là kiếp trước từng gặp qua đi.”

Hàn Cảnh Viễn vừa nói như vậy, lão Đinh cũng an tâm.

Quan tâm thật giả làm gì, mấy ngày nay Lan Lan đối với anh thật tâm như vậy, tuyệt đối sẽ không là giả dối.

Anh ta ngượng ngùng nói: “Cái kia, Lan Lan muốn cùng tôi làm phu thê chân chính .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-ta-dan-theo-con-ky-hop-dong-hon-nhan/chuong-106.html.]

Hàn Cảnh Viễn: “…… Hai người chẳng lẽ không phải sao?”

Lão Đinh đỏ mặt lên, giải thích nói lúc trước là hôn nhân thỏa thuận cùng với Kiều Lan Lan.

“Cô ấy giúp tôi né tránh cô em vợ trước của tôi, còn tôi, giúp cô ấy ngăn chặn mấy tên vô lại của bản địa quấy rầy, khi tôi xảy ra chuyện, Lan Lan nói thế sự vô thường, muốn cùng tôi làm phu thê chân chính, tôi lại sợ làm chậm trễ cô ấy, cậu cảm thấy tôi bây giờ trông như bao nhiêu tuổi?”

Hàn Cảnh Viễn trong lòng buồn cười, lão Đinh đây là tự ti, vốn định trêu chọc vài câu, lại không đành lòng, ngộ nhỡ anh ta xem là thật, đoán chừng Kiều Lan Lan sẽ muốn lấy đao g.i.ế.c anh mất.

Anh nói: “Tôi nói thật, anh ngày trước nhìn có hơi già một chút, nằm viện một cái liền trẻ ra nhiều rồi đấy, nhìn trông cũng khoảng đầu 30 đi, nhưng anh nghĩ xem, anh năm nay 40, còn có bao nhiêu năm nữa có thể lãng phí đây, muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Lão Đinh được khuyên bảo đã động tâm.

Chờ Hàn Cảnh Viễn cùng lão Đinh đi trở về Viện Gia Thuộc, về đến nhà, Tô Anh nói với Hàn Cảnh Viễn: “Chính ủy Hứa vừa rồi bảo tiểu cảnh vệ tới gọi anh, nói có việc thương nghị.”

“Khi nào?”

“Mười phút trước.”

Hàn Cảnh Viễn còn chưa ra khỏi cửa, Thuyền nhỏ đã chạy tới, kêu Tô Anh bây giờ đi đến trụ sở một chuyến.

“Chị Anh, sở trưởng Hách có việc, kêu chị bây giờ nhất thiết phải đi một chuyến. “

Tô Anh còn cười trêu chọc: "Hàn Cảnh Viễn, công việc này của hai chúng ta, lãnh đạo nói truyền thì phải đến, hai vợ chồng đều như vậy, cũng không còn ai, xem xem hai ta ai về nhà trước .”

Hàn Cảnh Viễn cười: "Vậy khẳng định là em sẽ về nhà trước a, có việc tìm anh vào giờ này, đêm nay cơ bản là không trở về được .”

……

Hai người đồng thời ra cửa, một trái một phải.

Tô Anh thấy Thuyền nhỏ còn lái xe cảnh sát đến đây, ngồi trên ghế lái phụ: "Xem ra sở trưởng là rất cấp bách, em có biết chuyện gì không ?”

Thuyền nhỏ thật sự không biết, nếu muốn biết Tô Anh cũng có thể từ màu sắc khí tràng của cô ấy, nhìn ra được cô ấy rốt cuộc có biết rõ tình hình không .

Thuyền nhỏ nói: “Không biết a, dù sao biểu cảm của sở trưởng rất cổ quái.”

Khi đã tới trụ sở, Tô Anh thấy đội trưởng Triệu cũng ở đó, trừ bỏ cô cùng Thuyền nhỏ, nét mặt của mấy người có mặt ở đây đều rất cổ quái.

Sở trưởng Hách vung tay lên, kêu đội trưởng Triệu bọn họ đều đi ra ngoài: "Đi ra ngoài, các cậu đều lánh đi đi .”

Lúc Triệu đội trưởng đi ra ngoài, còn đem viên đá chặn giấy khá nặng đó ở trên bàn sở trưởng Hách ôm đi, hai đồng chí khác thì đem ấm nước, vật trang trí khung ảnh ôm trong lòng mang ra ngoài, giống như sợ một lát nữa những vật phẩm đó sẽ gặp tai ương.

Sở trưởng Hách đóng cửa văn phòng lại, nói với Tô Anh bằng vẻ mặt ôn hoà: “Đồng chí Tiểu Tô a, cô phải bình tĩnh, dù sao cũng đừng kích động.”

Tô Anh:…… Cô rất bình tĩnh.

“Sở trưởng, bây giờ là các anh đang khá kích động đấy, các anh như vậy làm tôi rất căng thẳng, rốt cuộc chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi.”

Sở trưởng Hách không dám nói a, khuyên bảo nói: “Có đôi khi những thứ nhìn thấy ở bề ngoài chưa chắc đã là sự thật, chúng ta làm công an khi gặp chuyện nhất định phải phân tích theo lý trí, cô nói xem có đúng không?”

Tô Anh vừa lo lắng vừa buồn cười: "Sở trưởng, vậy anh cũng phải nói cho tôi biết có chuyện gì, sau đó chúng ta lại phân tích theo‘ lý trí ’ nhé?”

Sở trưởng Hách do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng hạ quyết tâm, đem bức ảnh kia được khóa ở phía dưới tập hồ sơ rút ra, đưa tới trước mặt Tô Anh.

“Cô bình tĩnh a, ảnh cũng có khả năng là giả.”

Trên bức ảnh, là Hàn Cảnh Viễn trẻ hơn so với bây giờ một chút, kề người cúi đầu xuống, miệng đối miệng chạm vào đôi môi của cô gái toàn thân đang ướt nhẹp kia trên mặt đất, rõ ràng là đang hô hấp nhân tạo cho cô ấy.

Cô gái mở nửa con mắt, dường như mới vừa tỉnh lại, lộ ra góc nghiêng một bên mặt, cô gái này cùng với cô gái trong bức ảnh duy nhất ở trên người em trai Văn Diễn, là cùng một người, chẳng qua có chút trẻ hơn.

Tô Anh sững sờ, nhất thời quên mất hô hấp.

Sở trưởng Hách thấy Tô Anh hốt hoảng, tròng mắt cũng không di chuyển, nghĩ thầm không tốt, sợ rằng Tô Anh một giây sau liền sẽ về nhà đánh nhau với Hàn Cảnh Viễn một trận.

Anh ta vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Tô, đã nói là phải bình tĩnh mà, cô có đang nghe tôi nói chuyện không?”

Loading...